Hoa dạ lai hương ở trong gió hơi lay động, phiến lá xanh biếc sức sống bừng bừng, phát triển tốt.
Bùi Túc cầm ấm nước tưới nước cho nó, động tác tỉ mỉ.
Vương Y cầm ly nước đến tản bộ ở nhà kính trồng hoa, thấy Bùi Túc đang chăm hoa của y, lại gần nhìn: "Lại tưới à, con có vẻ đặc biệt quý hoa này."
Bùi Túc gật đầu một cái: "Một người bạn tặng."
"Ồ." Vương Y nâng ly uống một hớp, bị gió đêm thổi tới thích ý híp mắt, "À dì nhớ tiểu Tinh hôm qua cũng mang một chậu hoa tới đúng không? Con phải chăm sóc thật tốt, đừng phụ lòng thành của người ta."
Bùi Túc đổi hướng tưới nước, đưa tay nhẹ nhàng gảy phiến lá, nháy mắt này, trong đầu chợt nhớ tới Hà Liêu Tinh kéo cánh tay y, nói sẽ không bao giờ ngắt lá cây của y.
Đôi mắt thiếu niên là màu hổ phách nhạt, giống như biết nói, hạ giọng hết mức, khuôn mặt so với thường ngày càng mềm mại thêm mấy phần, hoàn toàn không có loại ương ngạnh lộ liễu như khi xung đột với người khác trong ngõ hẻm, như là một con mèo ngoan ngoãn, hiền lành.
Bên môi Bùi Túc hiện ra một nét cười khó mà nhận ra, y đáp một tiếng, chợt đi tới cây hoa bướm tưới nước cho nó.
Vương Y vẫn là lần đầu tiên thấy Bùi Túc cười, nhất thời thấy ngạc nhiên, chà chà hai tiếng, thản nhiên hỏi: "Hôm nay bổ túc cho tiểu Tinh thế nào?"
Bùi Túc nhớ đến trình độ phiên dịch vô cùng thê thảm kia của Hà Liêu Tinh, ngừng một lúc, đánh giá tương đối vào trọng tâm: "Cậu ấy rất thông minh."
Đây là nói thật, Hà Liêu Tinh mất căn bản, nhưng sau mấy câu chỉ dẫn của Bùi Túc, cậu có thể làm phép loại suy*, học một biết mười**, thuận lợi mà chính xác phiên dịch Hán văn cổ.
*Suy luận loại suy xuất phát từ sự giống nhau có thực của hai đối tượng đó, để đưa ra kết luận. Nguyên văn: 触类旁通, Hán Việt: "xúc loại bàng thông", thành ngữ tiếng Hán, nghĩa là hiểu được xu thế và quy luật biến hóa của sự vật, từ đó suy ra hiểu được xu thế và quy luật biến hóa của sự vật đồng dạng, xuất xứ từ "Chu Dịch – Hệ từ thượng" – nguồn Wikipedia và Baidu
**Nguyên văn: "举一反三", Hán Việt: "cử nhất phản tam", dịch nghĩa: suy một ra ba, thành ngữ tiếng Hán, xuất xứ từ "Luận ngữ - Thuật nhi"- nguồn Baidu
Mà Bùi Túc một khi không nhìn cậu, cậu vẫn thích đào ngũ, mất tập trung, thấy bản thân như là một con chim bị nhốt trong lồng, hướng về phía bầu trời tự do.
"Vậy mới đúng, ngoài con ra tiểu Tinh là đứa nhỏ thông minh nhất mà dì từng thấy." Rõ ràng là đang khen con nhà người ta, mà Vương Y dường như cũng được thơm lây, "Dì nghe nói hai hôm nay con đều ra ngoài? Đi làm những việc gì vậy?"
Bùi Túc để bình nước sang một bên, đứng ở dưới giàn dây leo quấn quanh giá để hoa, bóng râm rơi xuống trên gò má góc cạnh của y, đổ xuống từng mảng sáng tối loang lổ: "Đến trường."
Những thứ khác Bùi Túc không nói, đây là việc riêng của Hà Liêu Tinh.
Trên thực tế y biết Hà Liêu Tinh kỳ thực cũng không muốn uống trà sữa gì, cậu chỉ là sợ Bùi Túc mới đến, chưa quen cuộc sống ở đây.
Một chút thiện ý ẩn trong những việc nhỏ đó, y đều hiểu.
"À đúng rồi, con đi nộp bài thi đúng không, xem đầu óc dì này, bài thi đấy là dì ký nhận cơ mà." Vương Y vỗ vỗ đầu mình, giống như than thở mà lắc lắc đầu, "Người đã già, trí nhớ không tốt, Nhất Trung sắp khai giảng rồi, A Túc con xem một lát nữa cần chuẩn bị cái gì, thiếu cái gì nói với dì."
Hà Liêu Tinh nửa đêm đói bụng đến tỉnh luôn, lúc cậu từ trong phòng đi ra, ở dưới lầu im lặng, động tĩnh gì cũng không có.
Khi cậu xuống lầu, cha Hà ngồi trên ghế sa lông xem điện thoại di động, thấy cậu xuống, mở miệng nói: "Trong bếp có đồ ăn, con muốn ăn cái gì tự lấy đi."
Hà Liêu Tinh kêu một tiếng, hơi buồn bực: "Sao cha còn chưa đi ngủ?"
"Mẹ con không quá thoải mái, bệnh cũ lại tái phát, đang nghỉ trên tầng ba, cha cũng không ngủ được, dứt khoát dậy coi chừng, sợ bà ấy xảy ra chuyện gì." Cha Hà hơi mỏi mệt xoa mi tâm.
Khi nghe thấy hai chữ tầng ba này, Hà Liêu Tinh trầm mặc, không lên tiếng một hồi, chợt chậm rãi nói: "Cha, con muốn bàn việc này với cha."
Cha Hà tiếp tục lướt điện thoại di động: "Hết tiền xài?"
"Không phải." Hà Liêu Tinh đi tới một bên ghế sô-pha, ngồi ở bên cạnh ông, nhìn thẳng mắt ông, "Lúc đi học lại con muốn chuyển vào ở trong trường."
Ngày trường Nhất Trung ở Xuân Thành khai giảng ấy, tinh không vạn lý*, mặt trời chói chang, cả bầu trời xanh thẳm một màu, ngay cả những cành hoa mộc lan ở bên đường Lam Hải Biệt Uyển cũng trông đặc biệt xanh biếc, nhiều thêm mấy phần sức sống.
*Nguyên văn: 晴空万里, thành ngữ tiếng Hán, hình dung bầu trời sáng sủa, không mây, xuất xứ từ "Bích hải mặc lâm du hương phiêu" của Tào Tĩnh Hoa – nguồn Baidu
Tối hôm qua Hà Liêu Tinh gửi tin nhắn cho Bùi Túc nói sáng ngày mai bảy giờ chờ cậu ở cổng nhà cậu, sau đó chính cậu lại ngủ quên.
Lúc rời giường nhìn đồng hồ báo thức, nhất thời náo loạn.
Đến lúc Hà Liêu Tinh cắn bánh bao cầm sữa chua vội vội vàng vàng ra khỏi cửa, Bùi Túc ngồi trên xe đạp, không biết đã đợi ở đấy bao lâu.
Nắng vàng hòa với gió thanh, kèm với tiếng chim hót, những mảng sáng ấm áp lóe lên, chiếu xuống lá rụng cùng những cánh hoa hồng phấn trên mặt đất.
Thiếu niên dáng người cao gầy một chân chống trên đất, khuỷu tay chống lên ghi đông, trong tai còn đeo tai nghe màu trắng, khuôn mặt sạch sẽ đẹp trai.
Chân thực như là một bức họa.
Hà Liêu Tinh liếc nhìn thời gian, vội vội vàng vàng vọt tới: "Thật xin lỗi, ngủ quên, chúng ta đi đi!"
Trường Nhất Trung của Xuân Thành trước và sau khi khai giảng là hai bộ dạng khác nhau hoàn toàn, lúc trước khi họ đến, phần lớn cửa hàng ở đấy đều ở trong trạng thái tạm nghỉ, lúc này Nhất Trung vừa đi học lại, các cửa hàng xung quanh lập tức cùng mở cửa, có cửa hàng vì muốn nổi bật hơn, còn đặc biệt treo đèn lồng mừng màu đỏ ở cửa tiệm, đưa mắt nhìn, thấy vô cùng náo nhiệt.
Lúc đến trường, còn năm phút trước khi chuông reo.
Hà Liêu Tinh hỏi Bùi Túc: "Năm hai phân khoa văn lý*, cậu biết cậu ở lớp nào chứ?"
*Văn lý phân khoa, tiếng Trung: "文理分科", là một chế độ giáo dục ở Trung Quốc đại lục, Hồng Kông, Đài Loan, và các khu vực tương tự, chương trình dạy được chia thành khoa văn – khoa học xã hội và khoa lý – khoa học tự nhiên, để học sinh lựa chọn về sau tiến hành học dạy riêng. Việc phân khoa thường được tiến hành ở giai đoạn từ năm nhất cao trung sang năm hai cao trung (lớp mười sang lớp mười một), mặc dù là chia văn lý nhưng cả hai khoa đều học văn, toán, tiếng Anh, các môn phân ra học là chính trị, lịch sử, địa lý, vật lý, hóa học, sinh vật – nguồn Baidu
Bùi Túc: "Chắc là lớp một."
Y vừa nói, vừa lấy tai nghe xuống bỏ vào trong túi, tư thế rất thản nhiên.
Kết quả chia lớp của Hà Liêu Tinh đã sớm gửi tới điện thoại di động của phụ huynh, cũng là ở lớp một, nghe vậy, cậu yên tâm: "Vậy thì tốt, mình cũng ở lớp một."
Trước cửa lớp một người ngã ngựa đổ*, cũng không biết náo nhiệt cái gì, Hà Liêu Tinh vốn vẫn thích chen vào đám đông, lần này còn chưa kịp chen, đã bị gọi vào phòng giáo viên.
*Nguyên văn: 人满为患,Hán Việt: "nhân mãn vi hoạn", thành ngữ tiếng Hán, dịch nghĩa: bởi vì có nhiều người mà tạo thành vấn đề hoặc phiền phức, xuất xứ từ "Hồng Ba khúc" của Quách Mạt Nhược – nguồn Baidu
Giáo viên chủ nhiệm của lớp một năm hai là Lý Xuân Hoa, vốn cũng đã theo lớp một từ trước (?).
Lý Xuân Hoa cầm trên tay bảng kết quả học tập xếp lớp mới nhất của học sinh, tầm mắt rơi lên Hà Liêu Tinh ở dòng cuối cùng, nhìn tổng điểm không chui lọt mắt của cậu, buổi sáng thở dài không biết bao nhiêu lần.
Lúc này cậu đến, cô đưa tay vỗ xuống bàn, nâng mặt: "Hà Liêu Tinh, em biết tại sao cô gọi em tới không?"
Hà Liêu Tinh: "Em biết ạ, là vì thành tích."
Đây đều là quy trình chuẩn bị khai giảng, Hà Liêu Tinh không biết đã bị thầy cô gọi lên nói chuyện bao nhiêu lần, nói chuyện tới mức có kinh nghiệm, đến hôm nay, cậu đã thành thục nắm giữ các loại kỹ năng nói chuyện mò cá, thậm chí còn có thể vừa nghe thầy cô dạy bảo vừa phân tâm, còn có thể đếm cái chậu hoa trước cửa sổ có bao nhiêu cái lá.
Nói ba phút, Lý Xuân Hoa cũng mệt mỏi, ngưng lại uống một hớp nước: "Bài tập hè của em làm xong chưa?"
Hà Liêu Tinh từ trong cặp sách lấy ra một đống bài.
Lý Xuân Hoa tùy ý lật vài trang, sau đó liền tập trung lên bài tập Ngữ Văn, cô rút riêng bài Văn ra, bài tập Văn của Hà Liêu Tinh rất đặc sắc, liếc mắt nhìn qua, bắt mắt nhất không phải bài làm, mà là tranh vẽ của cậu.
Trán Lý Xuân Hoa nổi gân xanh hai lần, cũng đã quen rồi.
Cô lặng lẽ an ủi mình, Hà Liêu Tinh tuy rằng thành tích kém hơn so với những học sinh khác, thế nhưng tốt xấu cậu cũng biết nghe lời, không khó quản, còn có tài nghệ, nhìn tranh này, vẽ rất giống thật.
Cô đã sớm nghĩ trong lòng rồi, chuẩn bị nói về vấn đề bài tập ít nhất năm phút đồng hồ, nhưng khi cô đảo qua bài làm, nhất thời sửng sốt một chút.
Bài tập này... Sao lại trông giống như chính em ấy làm?
Lý Xuân Hoa nhìn kỹ các ký hiệu, đánh dấu lưu ý trên bài tập rồi, kinh ngạc nói: "Em tự mình làm bài à?"
"Vâng ạ." Hà Liêu Tinh cũng sửng sốt một chút, không hiểu cô kinh ngạc cái gì, "Em còn sắp tự mình học bài đấy."