Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Viễn một mạch đi đến siêu thị, Lí Cố theo sau, lo lắng quan sát tứ phía, chỉ sợ bỗng đâu xuất hiện một đám vạm vỡ nhào đến bắt cóc Lâm Viễn, hoặc là phi tiêu phóng đến….ồ, không, không phải, phải là một viên đạn bay đến mới đúng, vậy nên hắn một tất cũng không rời.
Lâm Viễn nhìn hắn khó hiểu, hỏi “Lí Cố, anh làm gì vậy? Phòng cướp a?”
Lí Cố ra vẻ cầu xin “Không có gì, tôi có chút không quen”
“Uhm, tôi cũng không quen” Lâm Viễn xoay vai, nói “Lúc trước luôn có vài men in black đi theo, bây giờ không có ai, thật có chút bất tiện a”
“Bất tiên?” Lí Cố hào hứng, tâm nói “Cậu cần sao? Nếu cần tôi lập tức gọi điện kêu Hạ Vũ Thiên cho người đến ngay”
“Là vậy đó, có bọn họ thì thuận lợi hơn” Lâm Viễn cười tủm tỉm “Giống như nhà giàu mới nổi, mang theo một đám vai u thịt bắp”
Lí Cố bất đắc dĩ, Lâm Viễn vẫn rất ung dung, quả nhiên người không biết thì hạnh phúc a, đã đến lúc hắn phải chết, vậy những ngày tiếp theo phải làm sao a? Hạ Vũ Thiên, chết tiệt!
Lâm Viễn phóng vào siêu thị, lấy giỏ chọn vài thứ, đều là đồ sinh hoạt cá nhân, bàn chải đánh răng, khăn mặt, gương lược đều phải sắm mới, tốt nhất là cũng đổi sang dùng xà bông cục, xả xui!
Lí Cố đi bên cạnh lại luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ làm bảo vệ ở đây hoài nghi hắn hoặci là muốn trộm đồ hoặc là đầu óc chút không bình thường nên tất cả đều hướng về gần hơn, mà nhận thấy có người đến gần, Lí Cố càng hốt hoảng, vội vàng lấy điện thoại “Hạ Vũ Thiên!“
Lâm Viễn khó hiểu, thấy Lí Cố gào tên Hạ Vũ Thiên trong điện thoại bèn hỏi “Chi vậy?”
“Chúng tôi đang ở siêu thị! Sau bệnh viện” Lí Cố nói xong gác máy, kéo Lâm Viễn bỏ chạy.
“Ai?” Lâm Viễn khó hiểu, tay vẫn đang cầm rổ hàng thì bị Lí Cố kéo chạy ra ngoài, mấy bảo vệ thấy vậy càng thêm khẳng định, đây chắc chắn là ăn trộm! Vội vàng đuổi theo.
Lâm Viễn vừa chạy vừa hỏi “Lí Cố a, anh có việc gấp a? Vậy trả tiền rồi hãy đi?”
Lí Cố một tay đẩy Lâm Viễn ra cửa rồi vọt ra sau, theo sau là một đám bảo vệ, tay cầm cây lau nhà làm vũ khí.
Lâm Viễn bất đắc dĩ nhìn hắn, tâm nói….Hay là Lí Cố có bệnh khó nói, trước giờ không thấy biểu hiện gì, hôm nay đột nhiên phát tác? Lúc nãy bị gì kích thích hay là do ăn cơm không vệ sinh a?
Tất cả bảo vệ dường như đã tập trung ở cửa ra vào, che kín lối ra.
Lí Cố lấy cây chắn cửa chắc chắn, bảo vệ đẩy thế nào cũng không ra. Dưới lầu vang lên tiếng bước chân, hai bảo vệ đang chạy đến.
Bọn họ vừa thấy Lí Cố lôi Lâm Viễn ra, mà Lâm Viễn vừa mới qua cơn bạo bệnh nên sắc mặt vẫn còn hơi xanh xao, lại có chút mờ mịt, hai bảo vệ tự động nghĩ ra lí do…..Thật là bất hạnh a, bị tên thần kinh bắt cóc! Vậy nên phải kéo người ra, cách xa tên thần kinh một chút.
Lí Cố thấy hai người kia muốn cướp Lâm Viễn, lập tức bạo phát! Quả nhiên! Quả nhiên đến bắt Lâm Viễn! Còn giả làm bảo vệ!
Nghĩ thông rồi, Lí Cổ xua tay với Lâm Viễn “Ra đi!”
Lâm Viễn ngoan ngoãn lánh sang một góc sáng sủa, tâm nói “bệnh của Lí Cố cũng không nhẹ a, sau này không biết sẽ ra sao a? Nếu mà lỡ như phát bệnh đem bệnh nhân còn sống ra giải phẫu thì phải làm sao bây giờ?
Lí Cố cũng không hàm hồ, tay mắt lanh lẹ, dùng cán chổi đánh một phát vào tên bảo vệ.
“Ô” bảo vệ kia không đề phòng, mà Lí Cố là bác sĩ ngoại khoa, phát đánh kia chuẩn xác đánh mạnh vào điểm yếu của đối phương, bảo vệ kia lảo lảo rồi ngã xuống. Lâm Viễn nhe răng—-Má ơi, chiêu này thật hiểm a, vội vàng lãnh giáo một chút tinh túy của Lí Cố để dành đối phó Hạ Vũ Thiên!
Lâm Viễn lập tức sửng sốt với suy nghĩ này—Thật ra cũng không cần học, không bao lâu nữa hắn sẽ không bao giờ gặp Hạ Vũ Thiên nữa. Lâm Viễn đột nhiên có chút không tự nhiên.
“Ai nha” Lí Cố lách người đánh một cú trực diện vào mặt tên bảo vệ còn lại làm hắn lảo đảo ngã sấp xuống.
Lâm Viễn tán thưởng——Lí Cố, đòn hay a!
Lí Cố vẫn không dừng lại nghỉ ngơi, một tay ôm Lâm Viễn chạy, giẫm lên người tên bảo vệ kia a, Lâm Viễn nhíu mày—-Thật là độc ác a……Hay là cứ ở bên cạnh nhà Hạ Vũ Thiên, ở cùng Lí Cố có phải là có chút nguy hiểm rồi không? Nếu đột nhiên nửa đêm có chuyện, chính hắn có kêu trời trời không nghe thấu, kêu đất đất không hay a.
Lí Cố lôi hắn xuống lầu, vọt vào bãi đỗ xe, cùng lúc đó, hai chiếc xe màu đen chạy như bay vào, Lâm Viễn nhận ra, một trong hai chiếc là xe của Hạ Vũ Thiên.
Lí Cố ngoắc ngoắc, ý bảo Hạ Vũ Thiên đến! Đồng thởi nhìn bốn phía cảnh giác.
Xe Hạ Vũ Thiên dừng bên cạnh Lâm Viễn, gã xuống xe, kéo Lâm Viễn đến, hỏi Lí Cố “Sao lại thế nào?”
Lâm Viễn để yên cho gã kéo, nhận thấy Hạ Vũ Thiên vẫn là phong thái bảo vệ khi trước, trong lòng hơi động đậy, tóm lại là có chút khó chịu, cảm xúc tụt xuống!
A Thường cùng đám vệ sĩ xuống xe, chuẩn bị lấy súng phòng thủ. Đám bảo vệ trên lầu cũng vọt xuống, vừa chạy vừa chỉ vào Lí Cố vừa gào “Tên thần kinh ăn cắp!”
…….
Lí Cố trợn trắng mắt “Mày, con mẹ mày mới ăn cắp!”
Lâm Viễn đưa tay khều hắn, ý bảo hắn nhìn giỏ hàng trên tay mình nói “Cái này….Lí Cố, là ăn cắp”
…….
Lí Cố nháy mắt mấy cái, nói với bảo vệ “Tại sao các anh lại lén lút như vậy?”
Mấy bảo vệ nghiến răng nghiến lợi nói “Chúng tôi là bảo vệ, làm gì phải lén lút? Chính anh mới lén lút nên chúng tôi mới chú ý đến anh!”
Lí Cố ngẩn người, sờ sờ đầu—-Thật không?
Nghe xong hai mẩu đối thoại, Hạ Vũ Thiên nhanh trí bèn hiểu tại sao, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói “Thật ngại quá, là hiểu lầm, anh bạn này của tôi có chút hoang tưởng mình là bị hại, bệnh thần kinh độ tám, đừng chấp nhặt với hắn a”
Lâm Viễn với Lí Cố lập tức giật giật khóe miệng, tâm nói, là phát minh của anh hả Hạ Vũ Thiên? Bệnh tâm thần còn có độ tám?
Mấy bảo vệ hai mặt nhìn nhau, độ tám chắc là rất nghiệm trọng đó, có phải nếu đến độ 10 là điên rồi?
“Thật ngại quá a” Lâm Viễn trả lại giỏ hàng, nói “Anh bạn này bệnh rất nặng, không phải ăn cắp đâu, các anh mang về đi, nếu có phải bồi thường nhiều ít gì thì chúng tôi sẽ bồi thường”
Mấy bảo vệ liếc nhìn nhau, cũng không phải chuyện gì lớn, tâm nói khách hàng là trên hết, còn là một tên điên thì có thể làm gì a? Một đội trưởng xua tay nói “Không cần bồi thường, trả lại hàng là được rồi, còn nữa a, các anh là người nhà hả? Sau này giám sát hắn chặt chẽ một chút, đừng có thả ra, nếu lỡ như làm người khác bị thương thì làm sao a? Trên lầu còn có người bị thương chỗ hiểm a, cái này phải bồi thường tiền thuốc men a”
“Tốt” Lâm Viễn gật đầu. Hạ Vũ Thiên giật lại giỏ hàng.
Gã một tay chặn Lí Cố đang muốn lên cơn cắn người, cúi xuống nhìn giỏ hàng, nói với thủ hạ “Đi theo trả tiền, mua thêm vài thứ đồ dùng nữa đi”
Mấy bảo vệ cũng là kẻ biết nhìn người, thấy Hạ Vũ Thiên là loại người không thể tùy tiện đùa giỡn liền theo người đi lên quầy tình tiền, nhân tiện bồi thường cho mấy bảo vệ, sự việc không bị làm lớn.
Mọi người lên xe, Lí Cố đưa tay ấn ấn huyệt Thái dương—-Mẹ ơi, không cần dong dài, sau này bị điên cũng không phải không thể a.
Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh tài xế, soi gương chiếu hậu nhìn Lí Cố và Lâm Viễn. Lí Cố vò đầu bứt tai, còn Lâm Viễn thì ngắm cảnh, không nói lời nào. Nhưng bởi vì ở lâu với nhau, dựa vào ánh mắt Lâm Viễn, gã tựa hồ có thể thấy Lâm Viễn đang không cao hứng cho lắm….chính xác là có chút đau lòng.
“Vẫn nên là ở chỗ tôi đi” Hạ Vũ Thiên mở lời ” Nếu ở chỗ này, Lí Cố có thể sẽ phát điên”
Lâm Viễn hơi hơi sửng sốt, gật gật đầu, Lí Cố lắc đầu nói “Không sao a….tôi chỉ là hơi nôn nóng, Tiểu Viễn Viễn, là cậu chọn a, muốn ở đâu thì cứ ở đó đi, hôm nay tôi động kinh, sau này sẽ không vậy nữa!” Lí Cố mất mác nhìn Lâm Viễn….Đứa nhỏ này thật là thảm a, đang êm đẹp lại bị cuốn vào vòng phân tranh,bây giờ có cho cũng không ai dám nhận a. Hắn không chịu ở với Hạ Vũ Thiên cũng là có lý do riêng, bản thân mình còn không nhận hắn, vậy không phải là không có nhà để về sao, thật đáng thương a.
Lâm Viễn nhìn nhìn Lí Cố, biết là hắn lo lắng cho mình nên mới cho mình ở, chuyện đạo lý thôi. Lâm Viễn cười cười, dùng giọng điệu tưng tửng bình thường nói “Tôi hiểu mà, đừng lo, tôi phải quay về thôi, nếu không anh lên cơn thần kinh, sẽ rất khó lường a”
Lí Cố có chút khó xử, Lâm Viễn vỗ vỗ hắn, cho hắn một nụ cười thật tươi, ý bảo—hết cách rồi!
Xe đảo qua bệnh viện cho Lí Cố xuống, sau đó, Hạ Vũ Thiên mang Lâm Viễn về lại nhà trọ.
Hạ Vũ Thiên đậu xe sau tòa nhà, nhìn Lâm Viễn có chút khó xử, tựa đầu vào cửa xe lãnh đạm, gã bèn hỏi “Ăn cơm không?”
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu.
“Uống thuốc chưa?”
Hạ Vũ Thiên lại hỏi.
Lâm Viễn lại gật gật đầu—-uống rồi.
Hạ Vũ Thiên cười cười, đưa tay sờ trán hắn, nói “Hết sốt rồi?”
Lâm Viễn không gật đầu, mệt.
Hạ Vũ Thiên thấy hắn lười biếng bèn lên tiếng “Mệt thì ngủ một chút”
Lâm Viễn tâm nói—-ngồi thì sao ngủ a, đang tốt lành lại gặp chuyện rủi!
Hạ Vũ Thiên kéo hắn sang nằm lên đùi mình.
Ban đầu Lâm Viễn còn có chút kháng cự, Hạ Vũ Thiên cười nói “Chúng ta đã hôn nhau, chuyện thân mật cũng đã từng, gối đầu lên chân lẽ nào còn xấu hổ?”
Lâm Viễn lườm gã một cái, dù sao cũng hơi choáng, đại khái là vì lúc nãy bị Lí Cố lôi chạy như điên mà bị, không thì cũng là say xe, tóm lại là đầu óc choáng váng, đặc biệt khó chịu.
Hạ Vũ Thiên để Lâm Viễn tựa vào người gã, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nhỏ giọng nói “Lâm Viễn”
Lâm Viễn liếc mắt một cái, không buồn nói.
“Cậu không vui a?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn không nói lời nào, Hạ Vũ Thiên cúi đầu hôn lên trán hắn, nói “Không sao, bọn họ không phải cậu, tôi vẫn còn muốn cậu vậy nên có thể ở bất kỳ chỗ nào của tôi”
Lâm Viễn cau mày, xoay người không buồn nhìn gã, nhắm mắt ngủ.