Tên Ác Ma

Chương 38: Manh Mối






Lâm Viễn trôi chảy nói xong chuyện rồi thong thả lướt ra khỏi phòng, bỏ lại Hạ Vũ Thiên vẫn còn đang há hốc miệng mồm.
Đảo mắt nhìn bốn phía, nơi này về căn bản là một hải đảo nhiệt đới bị vây trong một chiếc lồng kính thật lớn.
“Này, nhà quê” Tiểu Thụy đến bên cạnh Lâm Viễn, nheo mắt nhìn hắn.
Lâm Viễn nhìn lại, tủm tỉm cười “Tiểu lưu manh”
Tiểu Thụy dùng ánh mắt hơi nguy hiểm nhìn Lâm Viễn, nói “Cậu đừng ỷ Hạ Vũ Thiên thương yêu cậu, nói cho cậu biết, sớm muộn gì Hạ Vũ Thiên cũng phải kết hôn với Tần Dụ!”
Lâm Viễn nhún nhún vai, nói “Tôi biết a, Tần Dụ thật bất hạnh”
“Cậu….” Tiểu Thụy cười lạnh “Cậu thật đúng là không hiểu chuyện a, Hạ Vũ Thiên là người đàn ông tốt được rất nhiều người tha thiết ước ao”
“Thì sao nào?” Lâm Viễn dửng dưng nói “Phụ nữ cần đàn ông tốt để làm gì? Phụ nữ hẳn là chọn người đàn ông mà họ thích chứ”
“Sau một năm nữa, phải làm sao với cậu bây giờ a?” Tiểu Thụy hỏi “Muốn xuất ngoại không?”
Lâm Viễn tiếp tục bước đi, trước mắt là một chiếc ao hình tròn khiến hắn vô cùng tò mò nên bèn ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn đám san hô xinh đẹp trong nước “Tôi mới không ra nước ngoài đâu, tôi sẽ quay về thành phố tiếp tục làm con sâu bác sĩ”
“Thiển cận” Tiểu Thụy cũng ngồi xổm xuống bên cạnh “Cậu có biết không? Tôi kỳ thật là sát thủ”
Lâm Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói “Uhm, có thể nhận ra, lúc cậu nổ súng rất phong độ, kỹ thuật bắn súng cũng rất chuẩn”
“Uhm, dĩ nhiên” Tiểu Thụy dường như rất thỏa mãn, lại tiếp tục nói “Cậu cũng coi như là thông minh, như vậy mà không bị diệt khẩu hoặc bắt cóc thì thật không tồi”
“Tất nhiên” Lâm Viễn bĩu môi “Lúc đó nếu không phải tôi tự chui đầu vào lưới, Hạ Vũ Thiên cũng không tóm được tôi”
“Thối lắm” Tiểu Thụy bĩu môi.

“A!” Lâm Viễn đột nhiên kêu lên dọa Tiểu Thụy nhảy dựng “Chuyện gì!?”
“Nhìn chỗ kia, có cái gì đang bơi đến?” Lâm Viễn đưa tay chỉ một cái vây hình tam giác đang rẽ nước bơi đến “Có phải cá mập không?”
Lâm Viễn vừa dứt lời thì một chú cá heo nhảy lên khỏi mặt nước, vui mừng lắc lư chiếc đuôi giữa không trung vài cái rồi vù vù rơi xuống nước, sau đó bơi đến bên bờ, ngẩng đầu hé miệng kêu vang một tiếng với Lâm Viễn và Tiểu Thụy, dáng vẻ kia như là đang cười.
“Cá heo!” Lâm Viễn giật mình hét to lên, Tiểu Thụy cũng cười, đi đến đưa tay sờ sờ đầu nó “Liêu Liêu, làm sao mày biết bọn tao đến đây?”
“Anh với nó có thể nhận ra nhau sao?” Lâm Viễn giật mình hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi biết nó thật lâu trước kia, nhưng mà nó thực sự sợ người lạ, nhất định là không biết cậu!”
Lâm Viễn chun mũi theo bản năng, tâm nói: đang xỏ xiên tôi sao? Vừa nghĩ, Lâm Viễn vừa đưa tay sờ sờ chú cá heo kia “Mày là Liêu Liêu a, tao là Lâm Viễn!”
Chú cá heo kia nhìn chằm chằm Lâm Viễn, đột nhiên hé miệng reo lên hai tiếng, ra sức xoay người mấy vòng, tựa hồ rất hưng phấn, sau đó liền đến gần Lâm Viễn cọ a cọ.
Lâm Viễn thấy dáng vẻ hân hoan của nó liền nhìn Tiểu Thụy “Nó có chỗ nào sợ người lạ a? Nhiệt tình như vậy”
Tiểu Thụy cũng nhìn dáng vẻ Liêu Liêu trước mắt, vẻ mặt đầy phức tạp, thần sắc cũng có vẻ rất tức giận.
“Này……” Lâm Viễn gọi một tiếng, Tiểu Thụy đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hung hãn làm Lâm Viễn nhảy dựng vì kinh ngạc, Tiểu Thụy vung tay hung tợn xô Lâm Viễn xuống đất, sau đó đứng lên, hầm hừ bỏ đi.
“Aiiii……” Lâm Viễn xoa xoa chỗ vừa tiếp xúc với đất, tâm nói: Có bệnh a, lúc nãy còn tốt đẹp, sao đột nhiên lại xù lông xù cánh đẩy người?
Lâm Viễn có chút bất mãn ngồi xuống, nhìn chú cá heo vẫn đang hân hoan với hắn, Lâm Viễn đưa tay sờ đầu chúng “Liêu Liêu, hai ta rất hữu duyên nha”
Một giọng nói bất ngờ vang lên “Tiểu Linh thích nhất cá heo, chú cá heo này là chúng tôi tìm thấy ngoài ý muốn trong một lần ra khơi, khi đó nó còn rất nhỏ nhưng lại tách khỏi gia đình bơi về theo thuyền của chúng tôi, Tiếu Linh một mực muốn nuôi nó”
Lâm Viễn quay đầu lại, Tống Hi không biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng hắn.
“Nga…..” Sau một lúc lâu trầm mặc, Lâm Viễn mới gật đầu “Tôi hiểu, thì ra nó nghĩ tôi là Tiểu Linh” Lâm Viễn bất đắc dĩ xoa xoa đầu Liêu Liêu “Mày cũng như người ta, nhớ Tiểu Linh muốn điên rồi sao? Biết rõ là không phải mà vẫn cố tình thừa nhận”
Liêu Liêu lại kêu lên 2 tiếng như cũ, hạnh phúc cọ cọ Lâm Viễn, quấn quýt đến mức Lâm Viễn không thể rời chân….hắn có thể thấy ba anh em nhà này cũng giống như Liêu Liêu, đều nhớ Tiểu Linh sâu sắc, chỉ khác ở phương thức mà thôi. Tiểu Thụy là em trai nhớ chị gái, Tống Hi cố chấp không tin tưởng Tiểu Linh đã mất, còn Hạ Vũ Thiên lại tưởng niệm một người vĩnh viễn không trở lại…..
Trước giờ cơm Lâm Viễn chỉ dành thời gian chơi đùa với Liêu Liêu ở bãi biển, hết ném bóng rồi lại cho Liêu Liêu ăn cá. Liêu Liêu vui vẻ bơi một mạch ra khơi, kêu vang.
Lâm Viễn đưa mắt ra xa, nơi đó có cả đoàn cá heo, tựa hồ đang gọi Liêu Liêu rời đi.
Liêu Liêu hướng Lâm Viễn gọi 2 tiếng, sau đó bơi về phía đoàn cá heo, một lúc sau lại quay trở về, Lâm Viễn vỗ vỗ đầu nó “Mau về đi thôi, tao còn ở đây một tháng, nếu mày nhớ thì có thể đến bất cứ lúc nào”
Liêu Liêu xoay người bơi về khơi xa.
Lâm Viễn nhìn Liêu Liêu hòa vào đàn, sau đó biến mất ở đường chân trời, hắn quay đầu lại, cửa sổ phòng Hạ Vũ Thiên để ngỏ, Hạ Vũ Thiên đang tựa cửa nhìn ra, không biết đã nhìn hắn được bao lâu.
Lâm Viễn trừng mắt nhìn lại, đưa 2 ngón tay hình chữ V “Say mê tôi rồi, anh đây là huyền thoại!”
Hạ Vũ Thiên thở dài bất đắc dĩ, xoay người đi vào trong phòng.
Lâm Viễn ngửi thấy mùi thức ăn bèn chạy một mạch đi ăn cơm.
Bữa trưa là thức ăn Trung Hoa, món ăn rất ngon, chuyến đi lần này, Tống Hi cố ý dẫn theo vài đầu bếp danh tiếng đến, hơn nữa dường như còn thăm dò trước món ăn yêu thích của Lâm Viễn, những món trên bàn đều là món Lâm Viễn thích…..Chỉ là, bữa cơm này, Tiểu Thụy vẫn như thường lệ cướp đoạt thức ăn của Lâm Viễn như giữa hai người từng có thâm thù đại hận, Lâm Viễn cũng có chút bất đắc dĩ.
Ăn cơm xong, Lâm Viễn gói ghém một phần đem về cho Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên vẫn ra vẻ bệnh nặng sắp chết, để yên cho Lâm Viễn bón cơm, Lâm Viễn bón một miếng thật to cho gã, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện bèn hỏi “Đúng rồi, có kẻ muốn đối phó với anh, trong thời gian này anh vắng mặt ở Hạ gia, sẽ không có chuyện không may gì chứ?”
Hạ Vũ Thiên hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức phì cười “Tôi đã thu xếp ổn thỏa….Sao vậy? Quan tâm tôi?”
Lâm Viễn nhún nhún vai “Là vì an nguy của anh có liên hệ trực tiếp đến sống chết của tôi”
Hạ Vũ Thiên nhíu nhíu khóe miệng, nói “Lâm Viễn, hình như tí nữa Tống Hi muốn dẫn cậu đi thăm quan hải đảo?”

“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu.
“….Không cần quá độc ác với hắn” Hạ Vũ Thiên đột nhiên nói.
Lâm Viễn sửng sốt hỏi “Oa, Hạ Vũ Thiên, anh cải tà quy chính rồi sao? Sao có thể nói một câu đầy thiện cảm như vậy?”
Hạ Vũ Thiên trắng mắt liếc, nói “Đơn giản là tôi muốn dùng cậu để chế ngự hắn mà thôi, hiện tại đã sắp đạt được mục đích, tôi với hắn không thù không hận, lại cùng nhau lớn lên, tội gì hại hắn?”
Lâm Viễn híp mắt nhìn Hạ Vũ Thiên một lúc rồi mới cười nói “Hạ Vũ Thiên, không phải đâu….sao tôi lại cảm thấy anh rất hận hắn a?”
Hạ Vũ Thiên cau mày, sau một lúc lâu mới nói “Có hận và có nên hận hay không là hai việc khác nhau”
Lâm Viễn thở dài “Uhm…..Tôi có một việc muốn hỏi”
“Nói” Hạ Vũ Thiên dứt khoát.
“Anh muốn lợi dụng Tống Hi để làm gì?” Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên trầm mặc trong chốc lát “Để hắn giết một người”
Khóe miệng Lâm Viễn co giật, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Vũ Thiên cười hỏi “Sao vậy? Không hỏi là ai sao?”
“Tôi không muốn nghe- thật đáng sợ” Lâm Viễn bưng tai chạy ra ngoài, không quên đóng cửa lại hộ Hạ Vũ Thiên.
Tống Hi nhìn thấy Lâm Viễn bưng tai chạy khỏi phòng liền hỏi “Sao vậy?”
“Không có gì, Hạ Vũ Thiên động kinh thôi” Lâm Viễn tiếp tục “Đi thôi”
Tống Hi cười cười đuổi kịp Lâm Viễn.
Sau giờ ngọ, Tống hi mang Lâm Viễn đi thăm quan khắp đảo nhỏ, lúc đầu Lâm Viễn còn ngoác miệng hình chữ O, sau đó biến thành chữ Khấu (口) rồi lại biến thành chữ Mãnh (皿),đúng vây, Lâm Viễn muốn cắn người.
“Phải làm bao nhiêu chuyện xấu xa mới có thể kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền như vậy a?” Cuối cùng Lâm Viễn cũng thốt lên một câu tán thưởng.
“Đảo nhỏ này là cha nuôi kiến tạo” Tống Hỉ thấp giọng nói.
“Sao?” Lâm Viễn có chút tò mò hỏi “Cha mẹ các anh với cha nuôi anh là bạn bè sao? Hình như ông ta luôn chăm sóc các anh từ lúc mang các anh theo?
“A…” Tống Hi đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong mắt là sự chán ghét thản nhiên hiển hiện.
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, trong phòng bệnh Hạ Vũ Thiên ngày đó, ba người này đều dị thường tôn kính cha nuôi, tại sao ở đây lại biểu hiện như không thể chấp nhận được, ngày đó Hạ Vũ Thiên cũng từng nói, cha nuôi kia là người tôn kính nhất….đến tột cùng tại sao lại như thế này?
Lâm Viễn lắc đầu, cảm thấy đầu có chút đau, xoay người đi trở về……
“Ai nha…..”Lâm Viễn đi được vài bước liền cảm giác chân bị cái gì đó đâm phải.
“Tê……” Lâm Viễn vốn ham thoải mái nên không mang dép lê, bây giờ bị đâm vào chân, vừa lúc lại đúng cái chân đang bị thương…..
“Chảy máu rồi” Tống Hi cau mày nhìn chân Lâm Viễn bị vật gì đó đâm vào chảy máu, liền hỏi “Có đau không?”
“Anh nói xem có đau hay không a?” Lâm Viễn tức giận nói “Ông đây máu chảy tám đời không hết nhưng mà cần phải đổi chân a, lần nào cũng là chân này, một chút tâm ý cũng không có!”
Tống hi bất đắc dĩ “Tôi cõng cậu về xử lý vết thương nha?”
“Từ từ” Lâm Viễn chỉ vào bãi cát nói “Anh tìm hung thủ là ai cho tôi, không phải anh nói bờ cát này rất sạch sẽ không có chút tạp chất sao? Tại sao lại có đinh?”
“Đinh?” Tống Hi chau mày, đưa tay gạt lớp cát trên bề mặt

“Không phải đinh thì là cái gì?” Lâm Viễn nổi giận đùng đùng nói “Vậy là kim tiêm, ai lại âm hiểm như vậy a, vứt kim tiêm trong cát!”
Không lâu sau, Tống Hi thật sự tìm được vài thứ, đem ra xem….là một vòng trang sức được kết bằng ốc biển.
“Cái này là cái gì a?” Lâm Viễn hỏi.
Tống Hi cũng đặt mông ngồi xuống cát, nhìn chằm chằm vòng ốc biển, miệng há lớn.
“Uy” Lâm Viễn đẩy đẩy hắn “Anh sao vậy?”
“Gạt tôi!” Tống Hi đột nhiên hỗn loạn đứng lên “Hắn gạt tôi!” Nói xong, đứng lên, chạy đi như điên.
“Aiiii!” Lâm Viễn không rõ chuyện gì đang xảy ra, tâm nói: Tống Hi đột nhiên nổi cơn điên là sao? Hắn muốn đuổi theo nhưng chân vừa chạm đất lại nhói đau.
“Thật là” Lâm Viễn nhảy lò cò chạy về, thật vất vả mới đến cửa phòng Hạ Vũ Thiên, Tiểu Thụy đã đứng đợi ở cửa, vẻ mặt lo lắng “Sao cậu làm vậy a?”
Lâm Viễn sửng sốt, nhào vào trong thì thấy Tống Hi đang túm cổ áo Hạ Vũ Thiên, trên tay là con ốc biển, hắn truy vấn “Tại sao thứ này lại ở trên đảo? Không phải các người nói A Linh chưa từng lên đảo sao? Không phải bị nổ chết sao?”
Hạ Vũ Thiên ho khan một tiếng, không nói lời nào.
“Anh nói! Đến tột cùng cô ấy chết như thế nào?” Tống Hi lắc lắc Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn cũng trợn tròn mắt, Tiểu Thụy đứng sau lưng đột nhiên lại đẩy hắn vào.
Lâm Viễn chỉ đứng trên một chân nên bị mất thăng bằng, lập tức ngã vào trong, Tống Hi cùng Hạ Vũ Thiên đều sửng sốt, xoay mặt lại nhìn hắn, Lâm Viễn cái khó ló cái khôn, đứng nên nói “Này, Tống Hi, anh đừng kích động a”
“Là vậy a! Vũ Thiên đang bị thương!” Tiểu Thụy ở phía sau gào lên.
Lâm Viễn cũng lấy lại phản ứng, nhào đến nói “Đúng vậy, anh học ai không học lại đi học mã giáo chủ! Người sống cũng bị anh lắc đến chết!”
Tống Hi nhìn Lâm Viễn, Lâm Viễn đưa tay đỡ Hạ Vũ Thiên nằm xuống, đắp chăn cho gã rồi nhíu mày nói “Này, anh xem anh ta gấp đến chết như vậy, có phải có chuyện gì chưa nói a?”
Sau một lúc lâu trầm mặc, Hạ Vũ Thiên mới ngẩng đầu nhìn Tống Hi nói “Kỳ thật vào thời điểm vụ nổ lớn diễn ra….Tiểu Linh đã chết rồi!”
Tống Hi mở to hai mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, sau một lúc lâu, đôi mắt chậm rãi chuyển đỏ, hỏi “Cha nuôi?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu.
Lại một lúc trầm mặc, Tống Hi đột nhiên nở nụ cười, hắn cười một lúc lâu rồi xoay người ra ngoài.
“Tống Hi…..”Tiểu Thụy ngăn lại liền bị đẩy sang một bên “Đừng làm phiền tôi!” Nói xong, Tống Hi một mạch bước đi.
Lâm Viễn ngoái cổ nhìn theo rồi lại quay đầu nhìn Hạ Vũ Thiên “Hắn làm sao vậy? Giống như bị đả kích rất lớn”
Hạ Vũ Thiên cúi đầu nhìn bàn chân vẫn còn đang chảy máu của Lâm Viễn nói “Thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người….không ngờ năm đó thật cứ có lưu lại căn cứ chính xác”
“A?” Lâm Viễn khó hiểu.
Hạ Vũ Thiên giương mắt nhìn nhìn Lâm Viễn “Có lẽ, nhất định là có địa ngục”