Đêm đó Phong Thành đưa Tiêu Ninh đến phòng khám ở gần để băng bó vết thương, hắn yêu cầu tài xế chở người về.
Hắn cứ tưởng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng không ngờ mấy ngày sau ở cùng một chỗ, hắn lại gặp lại Tiêu Ninh.
Vẫn là đám trẻ đông đúc, Tiêu Ninh rõ ràng là bất lợi về mặt quân số, nhưng cậu dường như không quan tâm đến loại công bằng này cho lắm.
Cái đầu nắm tay nhỏ bé như là có sức mạnh vô hạn, chỉ cần cậu đấm, chắc chắn sẽ đánh trúng đối thủ.
Trong ngõ chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn liên tiếp của đối phương.
Một tiếng sau, Phong Thành ở trên xe nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc, lập tức đẩy cửa xuống xe lao tới, trong miệng hô, “Dừng tay!”
Mấy đứa nhóc đang đánh hăng say nghe thấy tiếng rống này thì vô cùng sửng sốt, sau khi nhìn qua thì thấy một cậu con trai rõ ràng là lớn hơn bọn họ rất nhiều, vẻ mặt u ám chạy tới.
Tiêu Ninh cũng nhìn thấy hắn, động tác tay cũng không ngừng lại, nhân lúc người khác ngây người mà bổ thêm vài nắm đấm.
Phong Thành nhắm mắt lại vừa tức giận vừa buồn cười, ánh mắt của hắn nhìn về phía những tiểu tử kia, làm cho bọn họ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Tiêu Ninh nhìn bên địch sợ tè ra quần, vui vẻ cười ha hả, Phong Thành đi tới nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, trầm giọng nói, “Lần trước không phải nói không đánh nhau sao?”
Anh chàng nhỏ bé kia liếm miệng, “Bọn họ làm phiền em trước.”
Phong Thành bất lực liếc nhìn cậu một cái, lại thoáng thấy cằm cậu vẫn còn dính vào miếng băng gạc tự đeo mấy ngày trước, lòng mềm nhũn, giọng nói cũng mềm mại xuống, “Trốn học à?”
“Không có a, đã sớm tan học rồi.” Anh chàng nhỏ nói dối mà chẳng thèm suy nghĩ, Phong Thành cũng không nó gì, chỉ nhìn vào đồng hồ trên cổ tay của mình, đã gần đến giờ ăn tối, hắn nói, “Có đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn cái gì.”
Có lẽ là bởi vì Phong Thành biểu hiện ra một mặt ôn nhu như vậy, rất dễ chiếm được thiện cảm của người khác, Tiêu Ninh nhớ tới lời cha mẹ nói không được đi cùng người lạ.
Lúc này lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Phong Thành, liền lập tức đồng ý, trong lòng suy nghĩ ca ca không phải người xấu ăn chơi không ra gì, nên vui vẻ bước lên xe đi theo Phong Thành.
Phong Thành ở trên xe hỏi cậu thích ăn gì, Tiêu Ninh nói một tràng tên các món ăn cứ như đổ đậu, cuối cùng lại thêm một câu, “Mẹ em làm những món này rất ngon, ca ca, lần sau anh đến nhà của em đi, để mẹ làm cho anh ăn.”
Phong Thành nghĩ đến mẹ của mình, cười nhẹ vuốt ve đầu xù của đứa nhỏ, miệng đáp lời, “Được.”
Những cuộc gặp gỡ trong đời có thể trắc trở biến hóa kỳ lạ cũng có thể êm đềm như nước.
Từ khi gặp đứa bé tên Tiêu Ninh này, Phong Thành đã cảm thấy cuộc sống của mình không còn êm đềm và bình yên như vậy nữa.
Cậu bé sẽ bắt đầu kể cho hắn nghe một ít chuyện gì đó về bản thân, chẳng hạn như cậu cũng còn một em trai sinh đôi, đứa em trai này thông minh và dễ thương làm sao, người lớn thích cậu em trai này bao nhiêu, chẳng hạn cậu có một người bạn thân tên là Tần Thư sống chung sân với cậu.
Câu nói từ miệng một đứa trẻ 5 tuổi nói ra nhưng lại thêm phần thú vị.
Mỗi lần Phong Thành nghe giọng nói ngọt sữa mềm mại như nước của đứa trẻ, hắn cảm thấy lòng mình bình yên trở lại.
Khi Phong Thành sắp 14 tuổi, một sự kiện lớn đã xảy ra ở Phong gia.
Phong Nhã Vi bị tập kích, mất mạng tại chỗ.
Ngày đó vừa lúc Phong Thành đi tìm mẹ, xuống xe tại sân gôn bên vùng ngoại ô Thượng Hải, từ xa nhìn về phía mẹ mình.
Trên người cô mặc một chiếc áo gió màu đỏ lửa cùng một đôi giày cao gót pha lê lộ ra cổ chân mảnh khảnh, đứng ở bãi cỏ xanh mướt, giống như một con phượng hoàng sắp sải cánh, đứng bên cạnh chính là Phong Đình.
Trong mắt người ngoài, đây không nghi ngờ gì là một cặp đẹp đôi.
Phong Thành chưa bao giờ thích Phong Đình, cho dù người này là cha ruột của hắn, cũng không hiểu vì sao, nhưng trong tiềm thức cự tuyệt người đàn ông thích ngồi hưởng phúc thiên hạ này.
Đàn ông cả đời chỉ yêu một phụ nữ mới là người đàn ông tốt, Phong Thành luôn nghĩ như vậy.
Khi sự việc xảy ra, không có ai phản ứng kịp.
Phong Thành trơ mắc nhìn sắc mặt Phong Đình thay đổi rõ rệt, sau đó tiện tay kéo Phong Nhã Vi ra chặn trước người mình.
Viên đạn bay với tốc độ ánh sáng dễ dàng xuyên thủng ngực Phong Nhã Vi và đâm thẳng vào tim cô.
Phong Thành lúc đó nhìn thấy nỗi đau khôn tả của mẹ và những giọt nước mắt trong suốt trượt từ khóe mắt cô, trái tim hắn như muốn theo viên đạn mà nổ tung ngay lập tức, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Máu nhiễm đỏ thảm cỏ xanh dưới chân, mẹ của hắn nằm trong vòng tay Phong Đình, khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ sẫm, ngón tay trắng nõn bị Phong Đình siết chặt lấy, trong mắt cô dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng miệng lại không thể nói bất cứ điều gì.
Chân của Phong Thành dường như đã cắm rễ trên mặt đất, không thể di chuyển chút nào.
Phượng hoàng còn có thể niết bàn sống lại, mà Phong Nhã Vi, mẹ của hắn chỉ có một lần sinh mệnh.
Vào thời khắc đó, trong mắt Phong Thành dường như có tuyết rơi dày đặc, vô số quá khứ và hiện tại đều rơi xuống, hóa thành những mảnh vụn nhỏ sắc bén bay lượn trong gió xoáy.
Mặt trời trên cao uể oải tràn xuống, chiếu lên bờ vai gầy người thanh niên nhưng không sưởi ấm được trái tim đã băng giá.
Tình cảm gia đình là cái gì.
Rất nhiều năm sau, Phong Thành hỏi Phong Đình.
Phong Đình đáp: Máu mủ tình thâm.
Phong Thành nở một nụ cười mỉa mai: Không, tình cảm gia đình là công cụ dùng để đỡ đạn cho bản thân.
Cái chết của Phong Nhã Vi chắc chắn là một đòn chí mạng đối với cậu bé Phong Thành 13 tuổi.
Ngay cả nụ cười của Tiêu Ninh cũng không thể chữa lành nỗi buồn như biển cả, nhưng Phong Thành cũng không hiểu cách rơi nước mắt y hệt như mẹ hắn.
Cứ đi đi lại lại trong phòng rất nhiều rất nhiều lần, và sau đó bắt đầu học hút thuốc.
Gia giáo Phong gia cực kỳ nghiêm khắc, người dưới 18 tuổi không được đụng vào bất cứ thứ gì gây nghiện, vì trước khi còn trẻ họ không thể kiểm soát tốt ham muốn và cảm xúc của mình.
Nhưng đôi khi thuốc lá là thứ tốt có thể khiến người ta tạm quên đi phiền não của mình, chỉ cần hơi thở nicotine trượt vào mũi qua miệng, xúc cảm thật tuyệt vời, muộn phiền cũng lui xuống.
Từ đó về sau, hắn không tìm đến đứa trẻ tên Tiêu Ninh trong một thời gian dài, vì sợ mình không kiềm chế được cảm xúc sẽ làm tổn thương cậu bé.
Sinh nhật lần thứ 14 của Phong Thành rất vắng vẻ, hắn là người duy nhất trong nhà, tất cả cấp dưới đều bị hắn sai đi làm việc hết.
Có vài người trời sinh cần đi theo người khác, chẳng hạn như Lăng Ba.
Có vài người trời sinh thích hợp để làm lãnh đạo, chẳng hạn như Phong Thành.
Cho dù hắn vẫn còn là một thiếu niên đơn bạc, hắn là lãnh đạo của Crow, một tổ chức tình báo quy mô đã bắt đầu thành hình, hắn hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu, một cậu bé anh hùng, phi thường.
Căn nhà đang im ắng đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, Phong Thành từ trong bóng tối ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn nhấp nháy ở cửa ra vào, người tới có thể là Mạc Nhan hoặc là Lập Quân, không thể nào là đứa nhỏ tên Tiêu Ninh.
Phong Thành ngồi trên sô pha, xung quanh im lặng như một phần mộ, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm và dài, trong không gian im lặng đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt, “Ca ca!”
Giọng nói trong trẻo và mang theo sự nhảy nhót vui mừng này đột nhiên kéo Phong Thành đứng khỏi ghế sô pha, bước nhanh ra cửa, dùng ngón tay mở cửa đẩy ra, đứng ngoài cửa là Tiêu Ninh, đứa bé sắp lên 6 tuổi.
Cậu hôm nay không còn ẩu đả, mà mặc quần áo đẹp chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo như một suối nước linh động, uốn thành hình lưỡi liềm xinh đẹp, trong miệng kêu lên, “Ca ca!”
Phong Thành không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc đó, dường như mảnh đất hoang tàn hàng triệu năm bỗng nhiên chảy thành dòng suối nhỏ, cho dù chật hẹp cho dù ngắn ngủi cũng đủ khiến hắn không thể nào quên được.
Nhóc ở bên ngoài thấy hắn không nói lời nào, nghĩ rằng hắn không chào đón, bĩu môi, “Em đi về đây!” Nói xong, tức giận quay người lại, chưa kịp bước hai bước, thân hình đột nhiên bay lên không, được Phong Thành ở đằng sau cậu ôm vào trong ngực.
Tiêu Ninh lập tức mặt mày rạng rỡ ôm lấy bờ vai của hắn, khanh khách ngoác mồm cười rộ lên, “Ca ca, Quân thúc thúc nói hôm nay là sinh nhật anh, em mang quà đến cho anh nè.”
Phong Thành ừ một tiếng nhẹ như không nghe thấy, rồi bước vào nhà với đứa trẻ ôm trong tay.
Bóng tối bị ánh sáng mờ và ấm làm tan biến.
Phong Thành đặt người lên ghế sô pha, nửa ngồi xổm xuống dựa vào thành ghế sô pha, môi hơi cong lên, “Quà của anh đâu?”
Ngón tay của đứa trẻ có chút mũm mĩm, khi bị ánh đèn màu cam chiếu vào, lập tức sáng lên một tia sáng bóng mê người.
Phong Thành nhìn thấy Tiêu Ninh duỗi tay rút ra rút vào trong túi quần, sau đó móc ra một con búp bê quạ xù xì và đầy kẽ hở dài bằng ngón tay.
Trong mắt Phong Thành, thứ này thực sự không đáng để sưu tầm, nhưng vì người tặng nó là Tiêu Ninh nên nó trở nên rất khác.
Đây là món quà quý giá nhất mà hắn nhận được từ trước đến nay.
Từ tay Tiêu Ninh, hắn cầm lấy con búp bê trong tay đặt lên môi hôn lên, ánh mắt như được phủ một lớp sương mù, sáng ngời quyến rũ, dùng tiếng nói đặc hữu ướt át của thiếu niên, hắn thì thào nói, “Cám ơn.”
Đứa nhỏ trên sô pha dường như bị lây nhiễm hạnh phúc của hắn, sung sướng gật đầu, sau đó nhìn quanh một lần, kỳ quái nói, “Ca ca, anh không có bánh sinh nhật sao?”
Phong Thành suýt chút nữa bật cười, cất con búp bê vào trong túi, sau đó nắm tay Tiêu Ninh đi vào bếp.
Trong tủ lạnh có một cái bánh sô cô la cao ba tầng, hôm qua Mạc Nhan gửi đến, nhưng hắn lại đẩy Mạc Nhan đi ra không cho chuẩn bị tiệc sinh nhật nên chiếc bánh này vẫn còn nguyên.
Phong Thành lấy bánh ra, cầm dao chuẩn bị cắt, Tiêu Ninh ở bên cạnh nói, “Ca ca, ước một điều trước rồi mới ăn bánh sinh nhật.” Giọng nói mềm mềm, thêm vào đó, ánh mắt đầy hy vọng đó khiến Phong Thành không có lực chống đỡ.
Phong Thành không còn cách nào khác là nhặt những ngọn nến đã gói sẵn trong chiếc bánh và thắp lên, Tiêu Ninh ghé vào bàn nhìn tất cả những ngọn nến đã sáng lên rồi mới nói, “Ca ca, mau nhắm mắt cầu nguyện đi!”
Phong Thành mỉm cười với cậu, và nghe lời nhắm mắt lại.
Đối với tất cả sinh nhật trong 13 năm qua, hắn đều thực hiện điều ước dưới sức ép của mẹ mình, một năm này không có những ngọn lửa sắc màu của mẹ đồng hành bên người, hắn cảm thấy cô đơn không thể giải thích.
Như thể trái tim đã bị móc ra một mảnh đời, và nó đau đớn đến hoảng sợ.
Sau khi 6 tuổi, tất cả mong muốn của hắn là đưa mẹ rời khỏi ngôi nhà như ngục tù kia, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy cha mình trái ôm phải ấp, không muốn nhìn thấy tất cả những người thân đã làm hắn thất vọng, càng không muốn nhìn thấy mẹ cố gắng gượng cười.
Nếu không làm chủ được vận mệnh của chính mình, thì quá lãng phí 9 tháng 10 ngày mẹ mang nặng đẻ đau hắn.
“Ca ca, sao anh lại khóc?” Giọng đứa trẻ đầy vẻ ngạc nhiên, bởi vì quá ngạc nhiên nên thậm chí còn không có ý thức cất cao âm thanh kết thúc.
Phong Thành mở mắt ra, quỳ xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé kia vào lòng, nói giọng khàn khàn, “Ca ca không khóc, chỉ là ngọn nến thổi vào mắt.”
“Ồ.” Đứa nhỏ cái hiểu cái không, vươn hai cánh tay ngắn ngủi ôm lấy cổ của hắn, “Ca ca, anh vĩnh viễn ở đây sao?”
Ánh mắt Phong Thành chìm xuống, giọng nói vẫn là ôn nhu, “Vì sao hỏi như vậy?”
Hai bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ nghịch mái tóc đen của hắn, cằm nhỏ nhắn đặt trên vai hắn, rất nghiêm túc nói, “Tiểu Hoa nhà bên cạnh đã chết rồi, mẹ nói nó sẽ không vĩnh viễn ở đây được, thế nhưng em nghĩ anh vĩnh vễn ở chỗ này.”
Nghe vậy, cơ thể của Phong Thành chấn động, và sau đó hắn siết chặt vòng tay của mình.
Rốt cuộc, Tiêu Ninh không đợi câu trả lời, bởi vì ngày hôm sau, tòa nhà Phong Thành ở trống rỗng.
Tiêu Ninh đợi từ tờ mờ sáng đến tối mịt, bấm chuông cửa không biết bao nhiêu lần khiến giọng nói đều trở nên khàn khàn.
Cũng không nhìn thấy cửa nhà mở ra, cùng ca ca với nụ cười ấm áp đứng sau cánh cửa, nhưng cậu là một cậu bé bướng bỉnh, dù không nhìn thấy ai vẫn nhất quyết không chịu rời đi.
Đêm cuối thu trời lạnh như nước.
Có một bóng dáng nhỏ bé đang cuộn tròn trước cửa biệt thự, có lẽ bị gió thổi mạnh, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, hai cánh tay ngắn ngủn ôm lấy thân thể, cái đầu tròn nhỏ bé cúi xuống vùi vào trong cánh tay.
Dù trời có lạnh đến mấy, cậu vẫn ngồi đó không muốn rời đi, thầm nghĩ rằng ca ca đi mua đồ thôi, lát nữa anh ấy sẽ quay về.
Một chiếc ô tô màu đen đậu cách cổng chừng hai trăm mét, thanh niên ngồi ở ghế sau nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành nắm đấm.
Tài xế không chịu được nữa, nhẹ giọng nói, “Tiểu Thành, đi xem đi, đừng để đứa nhỏ đóng băng đến chết.”
Phong Thành thu hồi tầm mắt liếc nhìn tài xế tên Lập Quân ngồi ghế lái qua gương chiếu hậu, sau đó đẩy cửa bước xuống xe, từng bước đi về phía cổng.
Đứa trẻ ngồi dưới đất nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.
Từ ánh đèn mờ ảo, trông thấy Phong Thành, trong nháy mắt đó mắt cậu chợt sáng ngời, vừa uất ức vừa buồn tủi kêu lên, “Ca ca.”
Trái tim Phong Thành mềm nhũn trước tiếng ca ca này, trong phút chốc hắn nghĩ, nếu có thể ở đây mãi mãi, cùng đứa nhỏ này lớn lên hẳn là một điều hạnh phúc, đáng tiếc ý nghĩ này chỉ là ngắn ngủi thoáng qua như chớp mắt mà thôi, sau đó đã bị lu mờ bởi thực tế tàn nhẫn.
Phong Thành quỳ xuống ôm lấy cậu, dùng áo gió quấn lấy thân thể lạnh lẽo của cậu, xoay người đi về phía xe.
Tiêu Ninh nép vào trong vòng tay của hắn, không nói một lời.
Phong Thành còn tưởng rằng cậu đã ngủ thiếp đi, kết quả vừa ngồi lên xe, tiểu tử trong tay ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngờ bình tĩnh nhìn hắn, “Ca ca, anh muốn rời bỏ nơi này sao?”
Phong Thành không có trả lời, chỉ cúi đầu, áp trán của mình vào trán cậu, “Tiểu Ninh, sau này anh sẽ quay về tìm em.”
Tiêu Ninh lập tức lắc đầu, trong ánh mắt một mảnh ươn ướt, “Không! Đến lúc đó anh sẽ không nhớ rõ em!”
“Không, anh sẽ mãi mãi nhớ tới em.” Phong Thành thoải mái vỗ vỗ lưng cậu, ôn nhu nói.
Đứa nhỏ vẫn lắc đầu như trống bỏi, hét lớn, “Không được! Các người đều là dối trá! Chỉ biết gạt người!” Tuy rằng không khóc, nhưng trong mắt rõ ràng ngân ngấn lệ, trong lòng cũng như bị nhéo theo, không khỏi nghĩ đến sự quyết liệt của Tiêu Ninh trong lúc đánh nhau, Phong Thành không ngờ rằng một đứa trẻ bướng bỉnh như cậu lại bất an và kích động như vậy khi đối mặt với sự chia ly.
Phong Thành thở dài ôm cậu vào lòng, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve sau đầu cậu hết lần này tới lần khác, nhẹ giọng nói như nước, “Anh hứa, sẽ không bao giờ quên em.”.