Đêm nay Tiêu Ninh ngủ rất yên bình, những cơn ác mộng khó chịu kia cũng không quấy rầy anh nữa, cứ như vậy mà ngủ đến rạng sáng.
Vừa mở mắt ra đã thấy Phong Thành không có ở trong phòng, Tiêu Ninh còn tưởng rằng có lẽ hắn đã đi rồi nên cắ nằm đơ ở trên giường.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người trong suy nghĩ miên man đã xuất hiện ở ngoài cửa, khuôn mặt tuấn tú sánh với ánh nắng lộng lẫy bên ngoài, nụ cười trên mặt tươi rói, động lòng người, “Em dậy chưa? Dậy đi ăn sáng.”
Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Ninh nhìn thấy bữa sáng trên bàn, lập tức hiểu ra là do Phong Thành tự tay làm, chẳng trách mùi vị lại quen thuộc.
Bà cố đã yên vị ngồi cùng Phong Thành, hắn ân cần đẩy bát cháo thịt nạc tới trước mặt bà cố, dáng vẻ khiêm tốn và lễ độ, “Bà cố, đây là cháo nạc con nấu, bà nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Bà cố đương nhiên khen tài khéo léo của chàng trai trẻ không ngớt miệng.
Tiêu Ninh dùng thìa nhấp một ngụm, quả nhiên rất ngon.
Mấy món ăn trên bàn cũng được chế biến nhẹ nhàng, rất thích hợp với người lớn tuổi, Tiêu Ninh nhìn Phong Thành một cái, trong lòng dâng lên sự trìu mến chứa chan.
Người này, là người nên ngồi tít trên cao, lại sẵn sàng đi vào phòng bếp vì anh và những người anh yêu thương, sự chăm chút này khiến Tiêu Ninh miệng càng ăn trong lòng càng ngọt ngào.
Phong Thành ăn sáng xong rời đi, Tiêu Ninh tiễn hắn ra cửa.
Phong Thành xoay người hôn lên trán anh một cái, “Bất cứ lúc nào có chuyện gì cứ nói ra, đừng giấu giếm anh nữa.”
Tiêu Ninh ngoan ngoãn gật đầu, Phong Thành lấy từ trong xe ra một chiếc điện thoại di động mới 80% đưa cho anh, “Đây là điện thoại di động anh đã dùng, số của anh có lưu sẵn trong đó.
Giữ lấy, để bất cứ lúc nào anh cũng có thể tìm thấy em.” Tiêu Ninh rất tự nhiên nhận lấy, nếu Phong Thành đưa một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới, có lẽ anh phải cân nhắc xem có nên nhận hay không.
Bởi vậy, suy nghĩ của những người dịu dàng thường tế nhị và không thể cưỡng lại được.
Trước khi đi, Tiêu Ninh nói với hắn về quyết định đi Trùng Khánh của mình.
Phong Thành không phản đối, hắn chỉ suy nghĩ một lúc và nói, “Trên đường em phải cẩn thận.
Luôn bật điện thoại bất cứ lúc nào.
Bên ngoài dù sao cũng không thể so với An Bình.”
Tiêu Ninh mỉm cười gật đầu, cảm thấy hơi ngạc nhiên về thái độ đồng ý dễ dàng như vậy của Phong Thành.
Nghĩ lại thì chắc là lần nổi dậy của anh tối hôm qua đã phát huy tác dụng nên Phong Thành định buông tay để anh tự làm theo ý mình, điều này công nhận Tiêu Ninh rất hài lòng.
Sau khi Phong Thành đi, anh đến ga tàu mua vé.
Lần này đến Trùng Khánh anh không nói với ai ngoại trừ Phong Thành, anh sợ Tiêu Vũ và bà cố lo lắng.
Chờ Tiêu Vũ về nhà anh sẽ nói với cậu là rời nhà một chuyến, khoảng hai ngày nữa anh sẽ quay lại.
Cho dù Tiêu Vũ có hỏi thế nào, anh cũng không nói mình đã đi đâu.
Đi xe lửa từ An Bình đến Trùng Khánh mất khoảng bảy tiếng đồng hồ, lúc này chưa có tàu điện.
Tiêu Ninh lên tàu với hành lý đơn giản và đến Trùng Khánh rất suôn sẻ.
Trước đây anh đã đến Trùng Khánh vài lần, ở đây, anh gặp được một người có hiểu biết chuyên sâu về lẩu tên là Hạ Thất.
Mười bốn năm sau, Hạ Thất đã 36 tuổi, dù có đôi chân không thuận tiện nhưng tài nấu lẩu thì trên cả tuyệt vời.
Tiêu Ninh gặp được người này cũng nhờ đi ăn lẩu.
Lần này anh hoàn toàn đi thử vận may, nếu may mắn thì tìm được Hạ Thất và đưa anh ấy về An Bình.
Hạ Thất từng tâm sự với anh chuyện nhà của mình.
Cha mẹ anh ta mất từ khi anh ta còn nhỏ, được người dì thương tình nuôi lớn.
Gia đình bác không đủ điều kiện, không có tiền nên chuyện học hành đành bị dang dở.
Hạ Thất buộc phải sớm lăn lộn ngoài xã hội cũng rèn được một thân trung thành nghĩa khí.
Vào thời điểm Tiêu Ninh quen biết anh ta, anh ta cũng đã nổi danh ở Trùng Khánh.
Ngoại trừ việc chia sẻ kinh nghiệm sống, tất cả những chuyện khác anh ta đều im lặng.
Tiêu Ninh muốn biết rõ hơn về người này, vì vậy để cho Bạch Bắc cố tình điều tra, để rồi phát hiện ra những gì Hạ Thất phải chịu còn đau khổ hơn rất nhiều so với những gì anh ta đã kể.
Trùng Khánh là một thành phố núi, cũng không lớn không nhỏ nhưng so với sự thay đổi của mười bốn năm sau, Trùng Khánh bây giờ hầu như không có ấn tượng gì quá lớn.
Sau khi Tiêu Ninh xuống xe lửa, anh dành một chút thời gian tìm kiếm trong ký ức địa chỉ nhà dì Hạ Thất.
Ở lưng chừng núi có một dãy nhà gỗ, Tiêu Ninh đi từ đầu đến cuối mới nhìn thấy ô cửa hẹp và đen thùi.
Thử gõ cửa hai lần, không có người ra mở, anh gõ thêm vài lần nữa, vẫn không có ai.
Vật liệu ốp cửa không tốt cho nên có mấy kẽ hở to, Tiêu Ninh cũng có thể nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của người phụ nữ từ bên trong.
Tiêu Ninh đột nhiên nghĩ đến bản báo cáo điều tra kiếp trước, về việc Hạ Thất bị dượng của mình cưỡng hiếp.
Đại não của chưa kịp nghĩ nhiều cơ thể đã hành động trước.
Anh ném túi hành lý vào trước, sau đó đạp lên tấm cửa bênh cạnh trèo tường nhảy vào sân.
May mà tường không cao, lúc Tiêu Ninh nhảy xuống chỉ loạng choạng vẫn đứng dậy được.
Sân rất sạch sẽ, có thể hình dung ra ngôi nhà có một bà chủ rất siêng năng.
Tiêu Ninh chạy về phía nhà chính, mở cửa, khi đến ngưỡng cửa phát hiện trên mặt đất có máu.
Một người phụ nữ ngã xuống cách đó không xa, khuôn mặt đầy máu, trong miệng phát ra âm thanh nức nở.
Trên chiếc giường tre mát rượi ở góc kia có hai bóng người, một người chồng lên, người phía dưới chống cự trong im lặng, nhưng quần áo trên người anh ta gần như đã bị lột sạch.
Người đàn ông trung niên ở phía trên cúi đầu cắn cổ người thanh niên bên dưới, một đôi bàn tay đen kịt vẫn đang sờ soạng người thanh niên.
Tiêu Ninh mơ hồ nhìn thấy sự dữ tợn và tuyệt vọng trong mắt Hạ Thất, chỉ cảm thấy máu từ lòng bàn chân mình bắt đầu xông thẳng lên đại não.
Nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu của người phía trên sắp thò vào quần đùi của Hạ Thất, Tiêu Ninh liền nắm lấy tấm ván gỗ bên cạnh đập mạnh vào đầu người đó, tên kia không kịp kêu la một tiếng ngất đi.
Tiêu Ninh kéo người đàn ông trung niên đang ngất xỉu xuống đất, chỉ sau đó nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hạ Thất bên dưới.
Mặt mày của Hạ Thất khá xinh, đôi mắt đặc biệt đẹp, nhìn qua cũng khó hình dung đây là một cao thủ nấu lẩu.
Tiêu Ninh đỡ anh ta lên và hỏi, “Anh không sao chứ?”
Hạ Thất mở to một đôi mắt đẹp nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện, nhìn một lát mới cười, không khách khí nói, “Cậu là ai? Đừng lo việc nhà của người khác.”
“Tôi tên là Tiêu Ninh, từ An Bình tới.” Tiêu Ninh để anh ta dựa vào tường nhìn thoáng qua đôi chân vô hồn không chút lưu tình.
“Tôi có việc tới tìm anh, vừa vặn gặp mặt.” Anh đá cái người đàn ông đã ngất xỉu trên mặt đất, và giọng nói của anh trở nên trầm ấm, “Anh có đau khổ không?”
Hạ Thất ngạc nhiên quan sát anh, nét mặt rất bình thường, nếu nhìn vài lần, sẽ thấy muốn nhìn mãi, tầm vóc không tệ, khí thế nội liễm không hợp tuổi cho lắm.
Hạ Thất đã theo dì của mình từ năm sáu tuổi, dì của anh ta làm việc trong một tiệm lẩu, khi không có việc gì, anh ta sẽ đến giúp rửa rau.
Khách hàng trong cửa hàng ra vào tấp nập, từ lâu anh ta đã học được cách nhìn người rồi.
Hạ Thất chăm chú quan sát, kết quả của việc xem xét kỹ lưỡng là người thanh niên này tương lai không đơn giản.
Thấy anh ta không trả lời, Tiêu Ninh bước tới đỡ người phụ nữ dưới đất dậy, sau đó ra giếng ngoài sân lấy nước vào lau vết máu trên mặt.
Người phụ nữ khi còn trẻ chắc hẳn rất đẹp, chỉ là trải qua cuộc sống và năm tháng gột rửa đi thanh xuân của bà chỉ còn lại dất vết của thời gian.
Chẳng trách tên dượng cầm thú kia muốn ra tay với Hạ Thất.
Người phụ nữ bị thứ gì đó đập chảy máu đầu, may mà máu đã ngừng chảy, thanh tỉnh không ít.
Khi bà nhìn thấy Hạ Thất trên giường lạnh lẽo, nước mắt lập tức rơi xuống, “Tiểu Thất, xin lỗi, dì của con thật vô dụng, ô ô.”
Hạ Thất vỗ nhẹ tóc dì, nhẹ giọng khuyên rồi chỉ vào Tiêu Ninh, “Dì, con không sao, dì vào nhà nằm trước đi, con có chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Người phụ nữ gật đầu, được Tiêu Ninh dìu vào phòng trong.
Khi Tiêu Ninh đi ra khỏi phòng, Hạ Thất lập tức hỏi, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn mời anh đến An Bình làm đầu bếp chính cho quán lẩu của tôi.” Tiêu Ninh ngồi xuống chiếc ghế đẩu đối diện với anh ta, thành thật mà nói, thực sự không phải là một ý kiến hay khi bàn chuyện công việc ở một nơi mới xảy ra tai nạn, nhưng Tiêu Ninh cảm thấy Hạ Thất có lẽ sẽ không dễ dàng đi cùng mình.
Chắc chắn rồi, Hạ Thất sau khi nghe xong thì chế nhạo, “Ai nói với cậu rằng tôi có thể làm lẩu?”
“Chuyện này không quan trọng.
Lần này tôi tới đây chỉ là muốn đưa anh đi.” Tiêu Ninh nhìn anh ta cười, trong nụ cười tràn đầy tự tin.
“Tại sao tôi phải đi cùng cậu?” Hạ Thất nghiêng đầu, trên gương mặt thanh tú thoáng hiện cái vẻ kinh dị.
Tiêu Ninh liếc nhìn người đàn ông trung niên trên mặt đất, “Tôi biết lý do lớn nhất mà anh ở lại đây là vì dì của mình, nhưng,” Anh dừng lại và dùng chân đá vào người đàn ông một lần nữa, “Có người đàn ông này trong nhà một ngày anh cũng đừng mong được sống yên ổn.
Sớm muộn gì ông ta cũng phạm tội mà chân tay anh có quá nhiều bất tiện.
Nếu anh về An Bình với tôi, tôi hứa vĩnh viễn cho người này biến mất khỏi cuộc sống của anh, cuộc đời của dì anh mãi mãi được sạch sẽ, tuyệt đối không có sơ hở.”
Hạ Thất sắc mặt không ngờ, ngược lại vẫn cười nói, “Xem ra trước khi tới cậu đã chuẩn bị đầy đủ.”
Tiêu Ninh chỉ cười cười, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Kiếp trước bị dượng của mình làm ra chuyện như vậy, dưới cơn nóng giận Hạ Thất đã giết chết ông ta rồi chôn ở rừng trúc sau núi.
Sau đó không lâu chuyện bị bại lộ, và vì lý do này, dì của Hạ Thất đã đứng ra nhận tội thay.
Đây là nút thắt trong lòng Hạ Thất cả đời.
Kếp này Tiêu Ninh cảm thấy mình vẫn còn thời gian để ngăn chặn nó, may mà thời gian anh đến vừa đúng lúc.
Mặc dù mục đích anh tiếp cận Hạ Thất ban đầu không trong sáng, nhưng ngay từ đầu anh đã không phải là người tốt, nếu có thể giúp đỡ người khác trong khả năng của mình, đó sẽ là món quà lớn nhất.
“Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, trong khoảng thời gian này anh suy nghĩ kĩ.” Tiêu Ninh đứng dậy, đi quanh phòng, tìm một sợi dây gai trói người đàn ông trung niên vẫn đang hôn mê trên mặt đất.
Tôi đứng dậy.
Vừa liếc nhìn vẻ ngạc nhiên của Hạ Thất trên chiếc giường lạnh lẽo, “Thành thật mà nói, tôi rất muốn kết bạn với anh.” Nói xong, Tiêu Ninh bước ra cửa, nhặt hành lý bị anh ném qua tường hồi nãy và đi ra cửa.
Lúc này vẫn còn sớm nên Tiêu Ninh từ trên sườn núi bước xuống với tốc độ bình tĩnh hơn một chút, trên đường đi thì nhận được điện thoại của Phong Thành.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Phong Thành chỉ hỏi anh mọi chuyện có ổn không, còn chuyện khác không hỏi thêm gì nữa.
Tiêu Ninh rất hài lòng với việc này, anh không thích báo cáo mọi chuyện cho người khác, nhất là khi cảm thấy không cần thiết.
Phong Thành nhắc nhở anh ăn tối và không nên tiết kiệm tiền, rồi tắt máy.
Tiêu Ninh mỉm cười nhìn chiếc điện thoại màn hình tối đen, sau đó tiếp tục đi xuống núi.
Con đường đá dưới chân đã có mấy năm rồi, bước lên sẽ phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Tiêu Ninh bước không nhanh, nhà gỗ lưng chừng núi cũng được xây dựng không có quy củ.
Anh quay đầu rẽ ngoặt vào một con hẻm ngay khúc cua rồi đứng dựa vào tường đợi, một lúc sau có tiếng bước chân dồn dập tới.
Khi đối phương đến gần, Tiêu Ninh đẩy người dựa vào tường.
Là một người có khuôn mặt bình thường, ăn mặc bình thường như người nông dân, nhưng cải trang kiểu này làm sao thoát khỏi cựu lão đại An Bình.
Tiêu Ninh một tay siết chặt cổ người nọ, lạnh lùng hỏi, “Tại sao lại đi theo tôi?”
“Tiểu… Tiểu huynh đệ, cậu đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.” Người nọ vẻ mặt nịnh nọt mà sợ hãi.
Tiêu Ninh cười lạnh, trong tay tăng thêm sức mạnh, “Đi theo tôi ba con đường, tưởng tôi không biết sao? Nếu không nói cho tôi biết, hiện tại có thể giết chết cậu!” Tuy rằng hiện tại mới 14 tuổi, cái lạnh từ toàn bộ cơ thể tỏa ra khiến người ta không thể đánh đồng tuổi tác của anh.
Người nọ im lặng một lúc, mới thành thật thú nhận, “Tiêu thiếu gia, chúng tôi ở đây để bảo vệ ngài.”
Tiêu Ninh nhướng mày, “Phong Thành phái người tới?” Thấy người đó gật đầu, Tiêu Ninh khẽ cong môi, “Cậu, hàng này mà dưới trướng Phong Thành? Còn có ai theo tôi tới đây?”
Loại hàng này dừng lại một chút, tự động bỏ qua câu hỏi đầu tiên, và trả lời, “… Còn có, còn có Bạch tiên sinh.”
“Bạch Bắc?” Tiêu Ninh dò xét, người nọ lập tức gật đầu như đập tỏi, “Bạch tiên sinh kêu chúng tôi đi theo cậu, anh ấy đang đợi ở khách sạn, để chúng tôi bảo vệ an toàn cho cậu, kết quả là các anh em khác đều bị lạc mất.”
Tiêu Ninh buông lỏng quần áo của người bị anh tóm được, cười cười vô hại, “Vừa lúc tối nay tôi không biết ở nơi nào, không bằng ở cùng Bạch tiên sinh của các người.”
Bạch Bắc còn nhỏ hơn những gì anh nhớ.
Anh ấy đeo kính trông rất nhã nhặn, tươi cười nhẹ nhàng và lịch sự.
Anh ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên khi Tiêu Ninh xuất hiện, chỉ qua chiếc ghế sô pha đối diện, giọng trong trẻo như đang cười, “Mời ngồi.”
Tiêu Ninh ngồi xuống, Bạch Bắc đẩy ly trà ngon đã rót đến trước mặt anh, vẫy tay gọi thuộc hạ đi.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, mới nói, “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không phát hiện coa người theo dõi, lão đại cũng giao phó không thể để cho cậu phát hiện, những kẻ ngốc này thực sự là vô dụng.”
Thảo nào khi nghe tin anh đến Trùng Khánh, Phong Thành lại yên tâm như vậy, thì ra đã an bài cả rồi.
Nhưng kiểu bảo vệ coi anh như một vật mỏng manh cũng không có gì khó chịu.
Tiêu Ninh kiếp trước chưa từng được hưởng thụ vinh dự như thế này, cho nên trong lòng có chút vui sướng.
Hơn nữa anh vừa thấy được Bạch Bắc, nhớ tới những năm tháng bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, nửa đùa nửa thật nói, “Loại hàng này sao có thể làm nên chuyện.”
Bạch Bắc nhìn anh qua thấu kính sáng ngời, thật lâu sau mới nở một nụ cười thật tươi, “Tôi cũng không nghĩ tới Trùng Khánh sẽ gây nguy hiểm cho cậu, chỉ là lão đại khẩn trương thái quá mà thôi.”
Tiêu Ninh đặt chén trà xuống, cười nói, “Khẩn trương cũng tốt.”
“Tiêu Ninh, cậu có biết là mình đang nói chuyện với xã hội đen không?” Bạch Bắc hơi nheo mắt, nhìn thấy trong mắt anh là sự lanh lợi khó tả.
Tiêu Ninh ngẩng đầu lên, đối diện với anh ta, ánh mắt cùng nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, “Ngay cả lão đại của thế giới ngầm cũng đã là của tôi rồi, anh nghĩ tôi sẽ sợ sao?” Lời này được cho là quá mức càn rỡ, trong phòng im lặng vài giây, sau đó Bạch Bắc bật cười sảng khoái, “Thật thú vị, Tiêu Ninh, kết bạn chứ?”
Tiêu Ninh nâng chén trà lên trước mặt, cười, “Đã là bạn rồi.”
✧.