Đầu hắn chợt lóe lên bốn chữ: Ngọc thể hoành trần (1). Vì thế không bình tĩnh nổi, đứng ở cửa nửa ngày không tiến một bước.
Ôn Cố thấp thỏm chờ trên giường, kiểm điểm động tác của mình quá chậm, chưa kịp chui vào chăn.
Hai người giằng co một lát.
Ôn Cố lật người lại, mặt hướng về phía cửa, mắt hé ra một khe hẹp.
Trọng Thế Hoàng chậm rãi đi tới, lấy cái chăn bên kia đắp lên người cậu, chỉnh tốt các góc, không để lọt một tia gió nào.
Ôn Cố nhắm nghiền hai mắt, hô hấp đều đều, giả bộ ngủ cao siêu cực kỳ.
Trọng Thế Hoàng say sưa nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người yêu dấu, mãi không muốn bước đi, chần chừ một lát rồi dứt khoát ngồi xổm xuống, lặng yên ngắm nghía.
"..." Ôn Cố ngủ khổ muốn chết, đang định tiếp tục xoay mình, quay mông với hắn, mũi liền bị một ngón tay chạm nhẹ. Xúc cảm trong trẻo như dưa hấu mát lạnh ngày hè, trong nháy mắt lạnh băng tới mức cậu nổi một thân da gà.
Trọng Thế Hoàng không biết Ôn Cố đang chịu dày vò, chạm vào mũi không thấy cậu phản ứng, lại nhịn không được chọt chọt hai má, da thịt mềm mại như nam châm dẫn dắt ngón tay hắn dần dần đi xuống, theo đường cong trơn mượt đến cằm, ánh mắt dừng trên đôi môi hé mở.
Ác ma đang giương nanh múa vuốt bên tai, dụ dỗ hắn hướng về phía trước.
Lý trí như then cửa mục nát, vừa đụng nhẹ liền rớt xuống.
Trọng Thế Hoàng đặt một tay lên giường, môi chậm rãi tới gần, mặc cho hơi thở của mình hòa làm một với ai kia, ánh mắt yêu thương nhìn hai hàng mi dày rậm, lông mi như bàn chải nhỏ quét tới quét lui trong tim, vừa muốn liều lĩnh thân thiết, rồi lại sợ đường đột.
Hơi ấm mềm nhẹ lướt qua mặt Ôn Cố, tim như muốn ngừng đập, xúc cảm trên môi và cằm cảm phóng đại vô hạn, không cần mở mắt cũng có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng nhẫn nhịn, không kiềm lòng được, cổ thoáng hướng về trước, cánh môi dịu dàng dán vào Ôn Cố rồi lập tức lui ra.
Ôn Cố lầm bầm hai tiếng, làm bộ mơ màng tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn Trọng Thế Hoàng ngồi bên giường: "Sao anh lại ở trong này?"
Trọng Thế Hoàng may mắn là mình đã tắt đèn, nên nhiệt độ bất thường trên mặt không bị bại lộ: "Cậu đá chăn."
Ôn Cố "A" một tiếng. Cậu từ nhỏ đã ngoan ngoãn, ngủ cũng an phận, đá chăn hồi nào?
Trọng Thế Hoàng đứng lên, túm lấy chăn, nói thầm: "Làm gì mà lại ngủ trên chăn, không sợ cảm lạnh à." Hắn ngập ngừng, ra vẻ thờ ơ, "Muốn ra ngủ chung với tôi không?"
Tóc gáy Ôn Cố dựng thẳng, nói không suy nghĩ: "Không muốn!"
Trọng Thế Hoàng nghi ngờ nhìn cậu.
Ôn Cố: "Tôi không quen ngủ hai người."
Trọng Thế Hoàng thuận miệng nói: "Vậy sau này kết hôn thì sao?"
Ôn Cố: "Tôi không kết hôn."
Trọng Thế Hoàng trong lòng ngọt ngào.
"Anh không thấy biết bao nam nữ si tình trở mặt thành thù gây nên tình trạng vợ chồng bất hoà sao." Ôn Cố thấp giọng nói, "Tình yêu đến quá nhanh thì không bền vững, thay vì bị tình yêu hành hạ đến chết đi sống lại, chi bằng dốc lòng tu... tu tâm dưỡng tính." Cậu rốt cuộc cũng không dám nói tu đạo.
Trọng Thế Hoàng cảm thấy ngôn từ của cậu hơi quái gở, giọng điệu còn quái hơn, nghi ngờ hành động vừa rồi của mình bị phát hiện, trong lòng căng thẳng, hỏi dò: "Sao tự nhiên lại nhắc đến tình yêu?"
Ôn Cố: "Không phải tự nhiên, tôi vẫn luôn nghĩ thế."
Trọng Thế Hoàng nhớ tới quá khứ bị hối hôn của cậu, thoáng yên tâm, nhưng nghĩ lại thấy không đúng: "Nhớ tới vị hôn thê không có duyên phận đó sao?"
Ôn Cố ngẩn người, đáp: "Cũng không có gì đáng nhớ."
Cậu càng lảng tránh ánh mắt, Trọng Thế Hoàng càng tin chắc như thế, nhất thời, một nồi tơ tình đem sắc hoàng liên, miệng đắng chát, quay vòng trong mệt mỏi cả ngày, đầu choáng váng, mắt hoa, có chút ngồi không nổi nữa, hốt hoảng đứng lên, nhìn ra cửa sổ lấy lại bình tĩnh mới nói: "Trễ rồi, cậu ngủ sớm đi. Đừng đá chăn nữa, ban đêm lạnh rất dễ bị cảm. Tôi ngủ phòng bên cạnh, xảy ra chuyện có thể tới đây bất cứ lúc nào."
Ôn Cố nhìn bóng dáng mệt mỏi của hắn, tâm trạng tự dưng suy sụp, thật lâu vẫn không phục hồi.
Sự tình tiến triển đến nước này, lúc trước cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Trọng Thế Hoàng vậy mà lại ôm tâm tư như thế với cậu, đây là đúng hay sai?
Cậu nghĩ đến Trương Văn Hi. Giả sử Trương Văn Hi chưa chết, kết quả có như hôm nay không?
Ôn Cố ngồi khoanh chân, ngón tay vô thức vân vê môi. Nụ hôn nhẹ như lông hồng của Trọng Thế Hoàng tiến vào lòng, nặng như Thái Sơn, gợi ra rung động không sao dừng lại được?
Cậu cầm thanh khuê ra, xem lại những dòng chữ đã đọc không dưới trăm lần, bỗng sinh ra tình cảm khác lạ.
Rõ ràng là mình thầm mến hắn, sao lại thành ra ngược lại?
Cậu thở dài, đang muốn thu hồi thanh khuê, phát hiện mặt sau có thêm một hàng chữ nhỏ — mất hết hi vọng nhập chính đạo, sân si oán hận đều vô ích.
Mất hết... hi vọng?
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Trọng Thế Hoàng lại tràn đầy năng lượng. Hắn nghĩ thông suốt rồi, ở tuổi Ôn Cố có mối tình đầu cũng bình thường, bản thân mình cũng từng có ý khác với Lưu Hán Tư mà, không phải sao? Thuyền cô đơn thường trôi xa, cuối cùng sẽ nhìn thấy phong cảnh khác, quan trọng là bỏ neo ở cảng nào thôi. Hắn tin chắc rằng mình sẽ trở thành cái cảng ấy.
Cảnh Tụng Bình ở lại cả đêm, gọi điện cho Trọng Thế Hoàng, nghe giọng điệu hiếm có lúc thoải mái của đối phương trong thời gian này, hiếu kỳ hỏi: "Gặp chuyện tốt gì à?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Nghĩ thông suốt một nan đề."
"Đừng nói là một cộng một bằng mấy nha?"
"Nhân lúc cậu chưa để lộ quá nhiều thiếu sót về chỉ số thông minh, mau nói là chuyện gì đi."
"... Cảnh sát đã tìm được chiếc Santana màu đen, cậu đoán xem chủ đăng ký chiếc xe đó là ai?" Tựa hồ biết Trọng Thế Hoàng sẽ không nhịn được, Cảnh Tụng Bình công bố luôn đáp án, "Trần Phát."
Trọng Thế Hoàng nhíu mày.
Cảnh Tụng Bình nói: "Thế nghĩa là sao? Gã đội mũ lưỡi trai kia dùng xe của Trần Phát chạy đến bãi đậu xe. Hồ Thắng Tài đưa cho ba mẹ nuôi của con trai Trần Phát một vạn đồng. Hồ Thắng Tài lại lái xe đưa gã đội mũ lưỡi trai tới thôn La Cổ. Trần Phát chết sau núi thôn La Cổ. Gã đội mũ lưỡi trai lái xe Trần Phát khỏi bãi đậu xe. Chuyện này bắt đầu liên kết thành hình tam giác rồi!"
Trọng Thế Hoàng lên tiếng: "Không, không phải tam giác, mà là một đường thẳng. Trần Phát ở cuối đường thẳng nên bị loại bỏ đầu tiên. Hồ Thắng Tài ở giữa Trần Phát và gã đội mũ lưỡi trai là kẻ bị loại bỏ thứ hai. Gã đội mũ lưỡi trai mới là kẻ đứng đầu đường thẳng."
Cảnh Tụng Bình nói: "Ý cậu là, gã đội mũ lưỡi trai là chủ mưu?"
"Có lẽ thế, cũng có thể phía trên vẫn còn người khác. Nhưng hắn là mấu chốt. Sau khi vượt ngục, Trần Phát chạy tới sau núi thôn La Cổ nên mới bị giết, Hồ Thắng Tài tự sát trong trại tạm giam, người này nhất định nắm được nhược điểm của hai tên đó."
Cảnh Tụng Bình cất lời: "Chắc Trần Phát là vì con trai, nhưng Hồ Thắng Tài tự sát, hắn có nhược điểm gì?"
Trọng Thế Hoàng nhớ đến cha mẹ chết thảm, nỗi căm hận xông thẳng lên trời: "Đào ba thước đất cũng phải đào cho ra tên đó!"
"Tôi biết rồi."
Cảnh Tụng Bình định cúp điện thoại, nhưng bị Trọng Thế Hoàng gọi lại.
"Giúp tôi điều tra một người."
"Người nào?"
"Triệu Thụ Thanh."
Cảnh Tụng Bình thầm rùng mình: "Cậu nghi ngờ cậu ta?"
"Không phải." Trọng Thế Hoàng xấu hổ lên tiếng, lúc sau mới nói tiếp, "Cậu giúp tôi điều tra sở thích thường ngày của cậu ấy, cậu ấy hay đi lại với ai. Vị hôn thê của cậu ấy là ai, hiện tại đang làm gì. Còn có ba cậu ấy... Ừm, tra xét tất cả những gì có liên quan đi."
Cảnh Tụng Bình như lọt vào sương mù: "Cậu tra mấy cái đó làm chi?"
Trọng Thế Hoàng: "Tôi cần dùng."
"Dùng vào cái gì?" Cảnh Tụng Bình ra vẻ muốn truy hỏi ra ngô ra khoai.
Trọng Thế Hoàng cắn răng: "Cậu không làm thì tôi tìm người khác."
"Hừ." Cảnh Tụng Bình bất mãn, "Tôi quen cậu bao nhiêu năm rồi mà có thấy cậu tò mò chuyện của tôi đâu. Cậu mới biết cậu ta có vài ngày đã muốn hỏi thăm chi tiết dữ vậy."
Trọng Thế Hoàng nói: "Vì chúng ta quen biết nhiều năm nên mới không cần tò mò. Cậu có chuyện gì mà tôi không biết hả?"
Cảnh Tụng Bình đáp lời: "Từ lúc đi thị trấn Z về, quan hệ giữa hai người tự dưng tiến triển vượt bậc một cách bất ngờ."
Trọng Thế Hoàng: "Cậu còn vô nghĩa nữa, chúng ta lập tức cắt đứt quan hệ."
Cuộc gọi chấm dứt tại câu nói "Chỉ thấy người mới cười, nào nghe thấy người xưa khóc" của Cảnh Tụng Bình.
Trọng Thế Hoàng xuống lầu, trông thấy quản gia đứng trước cửa phòng ngủ của Trọng Đôn Thiện nháy mắt ra hiệu với hắn. Hắn đi qua mới biết Lưu Hán Tư đang nghe mắng trong phòng, nói là nghe mắng, nhưng Trọng Đôn Thiện cũng không nói gì nặng, chẳng qua, thái độ hời hợt còn sắc nhọn hơn cả mũi đao.
Như trước kia, hắn nhất định sẽ đến giải vây, nhưng trải qua chuyện hôm qua, quan hệ giữa hai người đã thay đổi, hắn thầm nghĩ muốn giữ khoảng cách để tránh lửa lan vào người.
Mãi đến giờ ăn sáng, Ôn Cố mới chậm chạp đi xuống.
Trọng Thế Hoàng biết nóng vội không ăn được đậu hủ nóng nên không tỏ thái độ gì đặc biệt, mà chỉ chào hỏi như bình thường. Ôn Cố thấy thế cũng hơi yên tâm. Câu "Mất hết hi vọng nhập chính đạo tan thành mây khói" quanh quẩn trong đầu cậu cả đêm.
Nhưng mà, một người dưới tình huống nào mới có thể mất hết hi vọng?
Chỉ mới ngẫm lại, lòng Ôn Cố đã đầy mâu thuẫn, ánh mắt nhìn Trọng Thế Hoàng ngập tràn thương tiếc.
Trọng Thế Hoàng nhận thấy ánh mắt của cậu, mỉm cười, gắp một cái bánh nướng đặt lên đĩa cậu: "Tuy không phải bánh nướng than nhưng ăn cũng ngon lắm."
Ôn Cố cúi đầu ăn bánh, ăn hai cái xong mới phát hiện... lượng cơm của mình hình như tăng lên thì phải?
Trọng Thế Hoàng đến công ty.
Ôn Cố học lái xe, giữa trưa đến công ty ăn cơm — đây là lịch trình do Trọng Thế Hoàng sắp xếp. Mới đầu, cậu không cảm thấy gì, nhưng giờ lại thấy hơi kỳ quặc, dường như Trọng Thế Hoàng đang trăm phương nghìn kế gia tăng thời gian ở chung của hai người.
Cậu đi thang máy lên lầu, vừa mở cửa liền nhìn thấy một gương mặt cực kỳ giống Trọng Thế Hoàng. Đối phương không chú ý đến cậu, vội vàng bỏ đi.
Ôn Cố vào văn phòng tổng giám đốc, Trọng Thế Hoàng đang chau mày nhìn đồng hồ, thấy cậu mới giãn ra: "Tôi cứ tưởng kẹt xe."
Kẹt xe cũng không ngăn được cậu. Ôn Cố: "Người hồi nãy..."
Trọng Thế Hoàng không muốn nhiều lời: "Cậu ta đến tìm anh họ." Đối phương lo Mạnh Cẩn xuống tay với Lưu Hán Tư. Hắn nói thẳng với cậu ta, chỉ cần cậu ta ít đi chung với Lưu Hán Tư, Mạnh Cẩn sẽ chẳng buồn quan tâm.
Trước đây hắn không hiểu kiểu độc chiếm này, nhưng sau khi gặp được Triệu Thụ Thanh thì đã hiểu. Nếu bên cạnh cậu ấy cũng có kẻ xấu rình chằm chặp như hổ đói như vậy, mình nhất định sẽ khiến tên đó cút càng xa càng tốt.
—–
(1) Ngọc thể hoành trần: Người đẹp nằm ngang =))