Sau khi tiến vào Túy Tiên Lâu, Hứa Như Vân đòi ngồi cùng bàn với bọn ta.
Dù sao cũng là quen biết, nếu đã trùng hợp gặp được nhau, chúng ta không thể cứ thế ăn uống mà không màng đến ả được.
Vì vậy mọi người quyết định ngồi cùng với nhau. Ta và Lâm An Đình ngồi một bên, Hứa Như Vân ngồi đối diện.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Hứa Như Vân ăn từng ngụm nhỏ trông rất tao nhã, chỉ là ánh mắt ả thường quét về phía Lâm An Đình.
Ta khó chịu.
Ngoài mặt ta vẫn giữ nguyên nụ cười, tay cầm đũa gắp một miếng đậu hủ bỏ vào chén của Lâm An Đình rồi dịu dàng nói: “Phu quân, chàng ăn nhiều chút nha.”
Lúc hắn nhìn về phía ta, ta vội vàng dùng ánh mắt ý bảo hắn gắp đồ ăn cho ta.
Hắn bất đắc dĩ liếc nhìn ta một cái, không nói lời nào gắp một con tôm bóc vỏ cho ta.
Đương nhiên ta hiểu ánh mắt này.
Không sai, ta từng nói với hắn dùng đũa gắp thức ăn cho nhau sẽ dễ lây bệnh, yêu cầu hắn đừng làm loại chuyện này nữa.
Nhưng trước khác nay khác.
Người trong giang hồ, có đôi khi thân bất do kỷ.
“Cảm ơn phu quân ~” Ta cũng gắp cho hắn một đũa thức ăn: “Nào, ta nhớ chàng rất thích ăn món này.”
Ta dành chút thì giờ quét mắt nhìn Hứa Như Vân một cái.
Hai bọn ta ân ân ái ái ở bên này, ả ngồi ở đối diện nhìn sang mà tức đến mức sắp bẻ gãy đũa trên tay mình rồi.
Ta sảng khoái.
Cơm nước xong xuôi, lúc xuống lầu, Hứa Như Vân đi phía trước, Lâm An Đình đi phía sau, ta đi chót, đồng thời thả chậm một bước nắm tay Lâm An Đình.
Lúc này ở trước mặt chợt có một tiểu nhị đang bưng đồ ăn lên.
Trong tích tắc, ta lóe lên một suy nghĩ.
Theo vị trí của ba chúng ta hiện tại, nếu tiểu nhị bước lên cầu thang hẳn sẽ phải chen chúc nhau.
Người dễ bị đụng trúng nhất chính là Hứa Như Vân.
Tâm cảnh giác của ta nổi lên.
Nếu là ta, rất có khả năng ta sẽ giả bộ bị đụng trúng, đầu thời tranh thủ thời cơ ngã vào lòng Lâm An Đình.
Ta nhìn Hứa Như Vân, ngay lúc tiểu nhị vừa bước đến, quả nhiên ả đảo người sắp nhào về phía Lâm An Đình.
Ta nhanh như chớp đẩy Lâm An Đình ra, còn mình nhanh chóng đỡ lấy ả ta.
Ả nhào vào ngực ta, bàn tay còn “không cẩn thận” ấn vào ngực ta một cái.
“A, cảm ơn…” Đột nhiên ả im bặt, chắc là vì thấy cảm giác sờ trúng cái gì đó sai sai.
Ngẩng đầu lên thì thấy là ta.
Là nụ cười xinh đẹp như hoa của ta.
Ta ưỡn ngực, cười xán lạn: “Đừng khách sáo.” =))))
Mặt ả tái mét.
Ra khỏi Túy Tiên Lâu, ta nhìn theo hướng Hứa Như Vân rời đi.
Ta đã thành công cản trở được ả trà xanh kia tiếp xúc với Lâm An Đình, vì thế nên đang rất vui vẻ.
Lúc này, Lâm An Đình ở phía sau ta nói lời sâu xa: “Quả nhiên nàng rất thích Hứa cô nương.”
Cái gì cơ?
Tim ta giật thót, khó hiểu hỏi: “Sao chàng lại nghĩ như vậy?”
Ánh mắt hắn u oán: “Vừa nãy nàng vì cứu nàng ta mà quên luôn bản thân, còn gì để biện hộ nữa.”
Ta vịn thùng xe, khóc không ra nước mắt.
Ta vừa tạo nghiệt gì thế này!