<!---->Trời sáng khí trong, gió mát hiu hiu, vô cùng thích hợp du lịch.
Lộc Môn sơn nghênh đón tộc trưởng Tập gia, người này tên là Tập Trinh, tuổi cũng không lớn, vừa mới hơn hai mươi, so với Vương Xán còn nhỏ hơn một chút.
Tập Trinh mặc một bộ áo bào trắng, đầu đội mũ dài, eo quấn ngọc đái, tay áo bồng bềnh, có vẻ thanh nhã cao thượng.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, lộ vẻ vô cùng nghiêm túc.
Vương Xán vẫn là bộ dáng hóa trang kia, mặc thô bào vải bố, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, không có nửa điểm biến hóa. Hai tay Tập Trinh đặt ở trên đầu gối, mở miệng hỏi: "các hạ là ai, tới tìm ta có chuyện gì? "
Vương Xán cười nói: "gọi Tập tộc trưởng tới, là định tặng Tập tộc trưởng một trận phú quý, không biết Tập tộc trưởng có nguyện ý không? "
Tập Trinh nghe xong, trong mắt lóe tinh quang.
Hắn mới hơn hai mươi, cho dù thiếu niên lão thành, thành thục đến sớm, nhưng vẫn muốn chấn hưng Tập gia.
Nhưng tình huống Kinh Châu trước mắt là Thái gia và Khoái gia độc đại, về phần Hoàng gia cùng Bàng gia, đều ẩn vào sơn dã, cũng không đứng ra công khai, cho nên bên ngoài là cục diện Khoái gia và Thái gia cầm giữ. Tập Trinh cũng muốn nhập sĩ làm quan, cũng muốn đem Tập gia phát dương quang đại, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng có Thái Mạo và huynh đệ Khoái thị ở phía trước, hắn không thể nào thay thế ba người.
Cho dù Tập Trinh lựa chọn xuất sĩ, chắc chắn cũng sẽ bị áp chế, cho nên vẫn chưa xuất sĩ.
Tuy là như thế, cũng không đại biểu Tập Trinh nguyện ý giữ trầm mặc.
Hắn là chủ một nhà, nhất cử nhất động đều liên quan đến vận mệnh của Tập gia. Không chỉ như thế, Tập gia từ trên xuống dưới mấy trăm miệng ăn, đều cần một mình Tập Trinh duy trì lấy, đây là một chuyện rất gian nan.
Cho nên, Tập Trinh luôn có một khỏa hùng tâm tráng chí.
Vương Xán đánh giá cẩn thận Tập Trinh, trên mặt lộ ra nụ cười.
Tập gia, hẳn là càng dễ vào tay hơn so với Mã gia.
Sau khi Tập Trinh trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: "các hạ hẹn ta tới Lộc Môn sơn tương kiến, ta lại ngay cả các hạ là ai cũng không biết, không biết các hạ tặng ta một hồi phú quý như thế nào? "
Vương Xán cười tủm tỉm hỏi: "Tập tộc trưởng thấy Thục vương như thế nào? "
Mày kiếm của Tập Trinh nhướng lên, con mắt nhìn chằm chằm Vương Xán, hỏi gằn từng chữ: "ngươi là người của Thục vương? " Tập Trinh cũng là người thông minh, lập tức đã minh bạch mấu chốt trong đó.
Cái gọi là một hồi phú quý, không thể nghi ngờ là nương tựa Thục vương.
Muốn phú quý, thì cần phải đánh cược tính mệnh mới được.
Vương Xán cười mỉm nhìn chằm chằm Tập Trinh, tán thán nói: "Tập tộc trưởng chỉ một điểm liền nhìn thấu, khiến người ta bội phục".
Tập Trinh nói: "Nếu góp sức cho Thục vương, cần làm chuyện gì? "
Tập Trinh nói chuyện rất dứt khoát, không có không quả quyết giống Mã Ung.
Vương Xán không sốt ruột, hỏi ngược lại: "Tập tộc trưởng, ngươi quả thật nguyện ý quy thuận Thục vương sao? Chuyện này là đại tiền đề, nếu không ta không thể nào để ngươi làm việc được, cũng không thể nào để ngươi tiếp xúc cơ mật, nếu không đến lúc đó ngươi lâm trận đổi ý, há không phải là khiến bố trí của ta thất bại, rầu rĩ một trận sao".
Tập Trinh nói: "nếu ta đã đáp ứng lại đổi ý, vậy thì thế nào? "
Vương Xán lạnh lùng nói: "đáp ứng lại đổi ý, gánh chịu chính là lửa giận của Thục vương, một Tập gia, chỉ sợ chịu không nổi".
Tập Trinh đối chọi gay gắt nói: "Nếu ngươi bị giết rồi, ai có thể biết được? "
Vương Xán lập tức phản bác nói: "ta chỉ là một tiểu đầu mục phụ trách chuyện Tương Dương, ngươi giết ta, thì sau đó cũng sẽ có những người khác tiến vào chiếm giữ Tương Dương. Ngươi giết người tới sau rồi, vẫn sẽ có người tới cuồn cuộn không ngừng. Nhưng người của Tập gia lại không chịu được, chết một người liền giảm một người, nhất là Tập tộc trưởng nếu bị giết, tổn thất liền lớn, cho nên xin Tập tộc trưởng suy nghĩ kỹ càng, lên thuyền của Thục vương liền không xuống nổi, không thể đổi ý".
Tập Trinh nghe vậy, biến sắc.
Nếu góp sức Thục vương Vương Xán, ý nghĩa là đi trên một con đường nguy hiểm, chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ.
Nhưng Tập Trinh đã sớm suy nghĩ cẩn thận, hắn vẫn luôn không xuất sĩ, không phải là không có phương pháp, mà là do không vừa mắt Lưu Biểu, lại thêm có bọn người Khoái Việt ở trước, cho nên không xuất sĩ.
Hôm nay người của Thục vương chủ động tìm tới cửa, cho Tập Trinh cơ hội, cũng cho Tập gia cơ hội.
Quân Thục danh chấn thiên hạ, không thể ngăn cản.
Tập gia đầu phục Vương Xán, nhất định có thể quật khởi. Những ý nghĩ này chuyển động không ngừng ở trong đầu Tập Trinh, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó.
Tập Trinh ôm quyền nói: "ta đã suy nghĩ kỹ càng, nguyện ý quy thuận Thục vương, vĩnh viễn không phản bội".
Vương Xán vỗ tay cười nói: "tốt, không hổ là chưởng môn nhân của Tập gia, đủ dứt khoát, đủ quyết đoán, đây mới là người làm đại sự. Hy vọng sau này lúc cộng sự với Tập tộc trưởng, Tập tộc trưởng sẽ dìu dắt nhiều".
Vế sau của câu này, chỉ là để che giấu tung tích.
Vương Xán lại cầm lấy giấy bút đã sớm chuẩn bị sẵn, đưa cho Tập Trinh, bảo Tập Trinh ký tên, ấn tay lên.
Cách làm như vậy, là để chắc ăn.
Xong xuôi mọi chuyện, Tập Trinh hỏi: "các hạ xưng hô như thế nào? "
Tập Trinh hỏi thăm tên của Vương Xán, trong lòng cũng có tính toán. Người trước mắt nắm giữ lấy chuyện lớn nhỏ của Kinh Châu, cho dù không làm quan làm tướng, chắc chắn cũng là nhân vật trọng yếu dưới trướng Thục vương, cho nên Tập Trinh muốn tạo quan hệ với Vương Xán. Có điều Tập Trinh không ngờ chính là người trước mắt là Thục vương hàng thật giá thật.
Vương Xán cười nói: "Tên cũng chỉ là một cái danh hiệu, sau khi Thục vương chiếm được Tương Dương, ta sẽ cộng sự với Tập tộc trưởng, Tập tộc trưởng liền biết tên của ta".
Tập Trinh nói: "là ta nhiều chuyện rồi".
Trong lòng Tập Trinh vốn định hỏi thăm người nào trong thế tộc ở Kinh Tương quy thuận Thục vương, nhưng bây giờ không moi được gì cả, cho nên chuyện định hỏi ở trong lòng cũng chết từ trong trứng nước, không hỏi thăm nữa.
Hắn liền chuyển chủ đề, hỏi: "nếu quy thuận Thục vương, phải làm chuyện gì? "
Vương Xán nói: "chuyện Tập gia quy thuận chỉ có Tập tộc trưởng biết, chuyện này sẽ không truyền đi. Tập tộc trưởng tạm thời vẫn là người Tương Dương, không cần bộc lộ thân phận, chờ lúc có chuyện cần Tập tộc trưởng ra tay, ta sẽ bảo người truyền tin cho Tập tộc trưởng. Đương nhiên, chuyện bảo ngươi làm sẽ không quá khó, cũng sẽ không khiến Tập gia rơi vào chỗ nguy nan, xin Tập tộc trưởng cứ yên tâm".
Tập Trinh chắp tay nói: "nếu như thế, Trinh an tâm rồi, cáo từ".
Sau khi nói xong, Tập Trinh đứng dậy rời đi.
Tập Trinh là quy thuận vô điều kiện, hoàn toàn nghe lệnh của Vương Xán, đãi ngộ liền có tương đồng.
Vương Xán cũng đứng lên, tiễn Tập Trinh ra khỏi nhà tranh.
Lúc Vương Xán và Tập Trinh cùng đi ra khỏi nhà tranh, trong lòng Tập Trinh rất chấn động, bởi vì hắn đi cùng với Vương Xán, lúc đối mặt với Vương Xán có loại cảm giác bị đè nén, giống như trước mắt chính là một ngọn núi, có vẻ nguy nga cao lớn, không cách nào vượt qua được.
Ban đầu, Tập Trinh ngồi ở phía dưới, mà Vương Xán cũng ngồi, thì hắn lại không có cảm giác như vậy.
Nhưng hắn và Vương Xán cùng đi, lập tức có cảm giác bị đè nén.
Vương Xán chỉ mặc thô bào vải bố, nhưng thân thể hắn tinh tráng khôi ngô, hơn nữa vóc người lại cao, so với Tập Trinh, Vương Xán hiển nhiên càng sâu hơn một bậc.
Sau khi Tập Trinh rời đi, mới thở phào một cái.
Áp lực mà Vương Xán cho của hắn quá lớn!
Lúc này, Tập Trinh cảm thấy đầu nhập vào Thục vương rất sáng suốt, một người âm thầm điều khiển chuyện của Tương Dương đã có năng lực và uy thế như vậy, khiến hắn cảm thấy Vương Xán càng thêm sâu không lường được.
Nhưng hắn lại không biết, người trước mắt chính là Vương Xán.
Sử A tiễn Tập Trinh xong, liền trở về.
Sau đó, Vương Xán bắt đầu hạ thủ với gia tộc khác. Đoạn thời gian ngắn tiếp theo, Vương Xán thu Hướng gia để mình dùng, thành công thuyết phục Hướng gia, khiến Hướng gia trở thành một con cờ trong tay Vương Xán.
Chỉ là Dương gia lại không để ý tới người truyền tin, tin tức đưa đến, nhưng người Dương gia căn bản không ra mặt, không để ý đến Vương Xán. Dù là như thế, Vương Xán cũng nhận được sự ủng hộ của Tập gia, Mã gia và Hướng gia, có ba nhà này, lại có Hoàng Thừa Ngạn trung lập, về phần Thái Mạo cùng Khoái Việt, thì cũng có thể dao động.
Cho nên, thế tộc Kinh Châu giống như thiết bản, bắt đầu ngã về phía Vương Xán.
Người chân chính đi theo Lưu Biểu không nhiều lắm, có thể nói là rất ít.
Chỉ cần quân Thục vừa đến, thành Tương Dương sẽ trở thành con cọp giấy, bị đánh bại dễ dàng. Sauk hi chuyện được xử lý gần xong, Vương Xán liền nghĩ tới Gia Cát Lượng, có suy nghĩ bái phỏng Gia Cát Lượng.
Vương Xán gọi Sử A đến, hỏi thăm về tình huống của Gia Cát Lượng.
Trong khoảng thời gian vội vàng xử lý tình huống thế tộc Kinh Tương này, có chút sơ sót với việc thu thập tin tức của Gia Cát Lượng.