<!---->Sáng sớm hôm sau, Vương Xán trở về tẩm cung, nói chuyện một lát với Thái Diễm, Điêu Thuyền và Đổng Hủy.
Sau đó Vương Xán đi gặp Cam thị, lại ở chỗ Cam thị vấp phải trắc trở.
Loại tình huống này, Vương Xán cũng không đặt ở trong lòng.
Hắn không Bá Vương ngạnh thượng cung, cũng không cưỡng bức Cam thị, trực tiếp rời khỏi. Sau đó truyền lệnh cho Lý Nho, Quách Gia, Trình Dục, Tuân Du, Điền Phong cùng với Sử A đến trong cung.
Trong thiên điện, đám người Tuân Du ngồi nghiêm chỉnh.
Vương Xán ngồi ngay ngắn ở phía trên, chậm rãi nói: "Hôm nay tìm các ngươi đến là để thương lượng chuyện đối phó với Kinh châu. Sau khi bình định Lương châu và quận Nam Dương, chuyện đã kết thúc, mục tiêu của giai đoạn tiếp theo chính là Kinh châu, mưu đồ Kinh châu như thế nào? Làm sao mới có thể trong thời gian ngắn nhất chiếm được Kinh châu? Nói cái nhìn của các ngươi đi?"
Dừng một chút, Vương Xán lại nói: "Mọi người cứ nói thoải mái."
Tuân Du mở miệng: "Kinh châu thế tộc đông đúc, rắc rối khó gỡ, trong đó lấy đám đại tộc Thái thị, Khoái thị, Hoàng thị, Hướng thị cầm đầu, nếu muốn chiếm Kinh châu thì phải cai quản tốt Kinh châu, phải lôi kéo được một bộ phận người trong đó. Ty chức đề nghị, phái người dần dần thẩm thấu vào bên trong những gia tộc này, thu dụng bọn họ làm nội ứng cho chúa công."
Trình Dục nói tiếp: "Chúa công, Dục cho rằng muốn nhanh chóng chiếm Kinh châu thì còn phải làm tan rã sĩ khí của sĩ binh Kinh châu. Chúa công tru Mã Đằng, giết Hàn Toại, bình định Tây Lương, lại chiếm quận Nam Dương, còn đánh bại Lưu Bị, quan trọng nhất là bắt được Trương Doãn, những việc này đều có thể tuyên truyền ở Kinh châu, để chuẩn bị cho chủ công xuất binh."
Ý tưởng của Trình Dục là tạo, tạo ra hình tượng vô địch của Vương Xán.
Biện pháp này có thể làm, cũng là thủ đoạn cuối cùng.
Lý Nho nghĩ nghĩ rồi cũng mở miệng nói: "Trình đại nhân nói có lý, nhưng ta cho rằng không những bôi nhọ Lưu Biểu, đắp nặn Lưu Biểu thành một người vô đức vô nghĩa, nói rõ là Lưu Biểu xé bỏ minh ước trước tiên, là Lưu Biểu không để ý tới minh hữu. Bất kể như thế nào, đều phải khiến Lưu Biểu hết đường chối cãi, khiến dân chúng Kinh Tương biết chúa công là hưng chính nghĩa chi sư, thảo phạt Lưu Biểu là hợp tình hợp lý. Chỉ cần chúa công chiếm đại nghĩa thì có thể trong thời gian ngắn nhất chiếm Kinh châu."
Lúc này, Điền Phong trường kỳ trầm mặc ít lời cũng nói: "Chúa công, ty chức cho rằng khi bôi nhọ Lưu Biểu, cũng có thể bắt Lưu Biểu giao ra Lưu Bị. Nếu Lưu Biểu chủ động giao ra Lưu Bị thì có thể giải quyết được một đại địch của chúa công, thậm chí sau khi Lưu Bị nhận được tin tức sẽ không ngồi chờ chết, khởi xướng phản kích, tạo thành nội loạn cho Kinh châu, thế cũng rất tốt. Nếu Lưu Biểu không giao ra Lưu Bị thì chúa công càng đúng lý hợp tình phát binh, không ai dám phản bác chúa công."
Quách Gia cười nhẹ rồi nói: "Chúa công muốn chiếm Kinh châu quả thực dễ như trở bàn tay, không cần thận trọng như vậy.Theo ty chức, Lưu Biểu chỉ là kẻ tạm thời thay chúa công thủ Kinh châu mà thôi, đang chờ chúa công đến lấy lại."
Vương Xán nghe xong thì thầm lắc đầu.
Kinh châu tuy rằng là đất nhỏ, Lưu Biểu cũng là mặt trời đang lặn, nhưng người Kinh châu lại không dễ đối phó.
Chỉ một Lưu Biểu thì Vương Xán tất nhiên sẽ không cho rằng như vậy.
Nhưng mà Kinh châu còn có Gia Cát Lượng và Bàng Thống, hiện tại Gia Cát Lượng chưa rời núi, mà Bàng Thống cũng không biết tung tích, căn bản không tìm thấy người, khiến Vương Xán không thể không thận trọng.
Quan trọng nhất là Gia Cát Lượng năm nay gần hai mươi, khiến Vương Xán không thể không thận trọng đối đãi.
Vương Xán sau khi nghe xong tất cả mưu sĩ nêu ý kiến, cẩn thận suy nghĩ một phen rồi nói: "Tổng hợp ý kiến của các ngươi, chúng ta sẽ theo đó chế định tiến công chiếm đóng Kinh châu. Bước đầu tiên là tạo, một mặt bắt Lưu Biểu giao ra Lưu Bị, khiến Lưu Biểu khó có thể lựa chọn; mặt khác mưu hại Lưu Biểu, đặt Lưu Biểu vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa; thứ hai, phải tuyên truyền chuyện quân Thục không thể chống lại, khiến binh lính Kinh châu ai nấy đều sợ hãi; Thứ ba, bắt tay vào lôi kéo thế tộc Kinh châu, làm tan rã bọn họ từ nội bộ."
Sau khi nói xong, Vương Xán nhìn về phía Sử A, phân phó: "Sử A, chuyện này giao cho ngươi xử lý."
" Vâng!"
Sử A đáp ứng.
...
Kinh châu, Sở hoàng cung.
Lưu Bị dẫn theo Tôn Càn, Giản Ung và Trương Phi đến Kinh châu, lập tức bái kiến Lưu Biểu.
Lập tức, Lưu Biểu tiếp đãi Lưu Bị, cũng cảm thấy cao hứng vì Lưu Bị đến.
Trên yến hội, Lưu Bị bưng chén rượu kính Lưu Biểu: "Cảnh Thăng huynh, Bị từ Dự châu nam hạ, lưu lạc đến Kinh châu, may nhờ Cảnh Thăng huynh thu lưu, nếu không có Cảnh Thăng huynh khẳng khái đại nghĩa, Bị đã không có chỗ để đi, chỉ có thể cởi giáp về vườn." Khi nói trên mặt Lưu Bị lộ ra vẻ bi thương, hốc mắt cũng đã ươn ướt.
Giản Ung và Tôn Càn ngồi phía sau Lưu Bị, nghe thấy lời nói của Lưu Bị thì cũng bi phẫn và xấu hổ.
Nếu không phải hai người vô năng thì há có thể đã đánh mất Dự châu và Dương Châu.
Hai người vừa nghĩ đến Tào Tháo đoạt căn cơ của Lưu Bị thì trong lòng vô cùng đau khổ.
Trương Phi nghe thấy vậy cũng lắc đầu thở dài.
Lưu Biểu vuốt râu dài dưới cằm, an ủi: "Huyền Đức à, ngươi hiện tại lưu lạc Kinh châu, không chỗ dung thân, nhưng tương lai khẳng định có thời cơ quật khởi. Ngày xưa Câu Tiễn nằm gai nếm mật cuối cùng vẫn diệt được Ngô, chỉ cần Huyền Đức không từ bỏ, vẫn còn lòng tái chiến, chung quy sẽ đánh bại được Vương Xán, đoạt lại cương thổ."
Lưu Bị thấy Lưu Biểu đề cập tới Đánh bại Vương Xán thì trong lòng vui vẻ.
Ít nhất, điều này cho thấy Lưu Biểu muốn đối phó với Vương Xán, đây là cơ hội sinh tồn của hắn.
Nếu Lưu Biểu giải hòa với Vương Xán, tình cảnh của hắn sẽ nguy hiểm.
Lưu Bị nghe xong lời nói của Lưu Biểu, liên tục tỏ vẻ cảm tạ. Chợt, Lưu Bị hỏi dò: "Cảnh Thăng huynh, Bị lần này lưu lạc đến Kinh châu, dưới trướng có hơn vạn sĩ binh, nhưng những binh lính này vẫn chưa có nơi an thân, cũng không có lương thảo chống đỡ, xin Cảnh Thăng huynh an bài giúp."
Lưu Biểu cân nhắc một phen rồi hỏi: "Huyền Đức, ngươi có bằng lòng tới Phàn thành hay không?"
Lưu Bị bất kể Phàn thành ở đâu, lập tức đáp ứng, ôm quyền cảm tạ: "Cảnh Thăng huynh đại đức, Bị thay hơn vạn sĩ binh dưới trướng đa tạ Cảnh Thăng huynh!"
Khi Nói chuyện, Lưu Bị lại thi lễ với Lưu Biểu.
Thật ra, Lưu Bị biết Phàn thành ở địa phương nào, khi hắn đến Kinh châu đã từng đi ngang qua Phàn thành.
Phàn thành ở phía bắc Tương Dương, ở chỗ giao hội giữa Dục thủy, Hán Thủy, được coi là môn hộ phương bắc của thành Tương Dương. Lưu Biểu giao Phàn thành cho Lưu Bị, là để Lưu Bị thay hắn bảo vệ cho môn hộ phía bắc.
Lưu Bị có nơi an thân, liền thu hồi tình tự cực kỳ bi ai, nói chuyện khác với Lưu Biểu.
Yến hội này rất hoà thuận vui vẻ.
Sau khi tan tiệc, Lưu Bị dẫn theo Trương Phi, Tôn Càn và Giản Ung rời khỏi.
Trong Đại điện, Thái Mạo, Khoái Việt và Khoái Lương vẫn không đi.
Thái Mạo đứng lên, ôm quyền nói: "Chúa công, Lưu Bị vừa đến, chúng ta vẫn chưa thể biết tâm tư của Lưu Bị, không thể giao Phàn thành cho Lưu Bị thủ được. Nếu Lưu Bị có tâm tư khác, Tương Dương chẳng phải sẽ nguy hiểm ư, xin chúa công cân nhắc!"
Lưu Biểu hừ một tiếng: "Cô tự có tính toán, không cần ngươi quan tâm."
Dừng một chút, Lưu Biểu lớn tiếng hỏi: "Cô nghe nói Thái Nhã đã biến mất, chẳng lẽ nàng ta cảm thấy cô không xứng với nàng ta ư?"
Lúc này, lòng dạ hẹp hòi của Lưu Biểu đã được biểu hiện ra.
Khi Lưu Biểu nghe Thái Mạo nói muốn làm thông gia với hắn, trong lòng rất cao hứng. Một mặt Thái Nhã là mỹ nữ Kinh châu, nổi tiếng xa gần, Lưu Biểu cưới Thái Nhã là kim ốc tàng kiều, là chuyện rất tốt, mặt khác Lưu Biểu kết làm quan hệ thông gia với Thái gia, thu dụng Thái thị, sau đó làm tan rã nội bộ thế tộc Kinh châu. Nhưng hiện tại Thái Nhã đã biến mất, khiến tính toán của Lưu Biểu thất bại.
Như vậy, Lưu Biểu đương nhiên không hòa hoãn gì với Thái Mạo.
Thái Mạo trở về thì vội nói: "Khởi bẩm chúa công, tiểu muội chỉ ra ngoài giải sầu, sẽ trở về."
Lưu Biểu thấy vẻ mặt run rẩy của Thái Mạo thì lập tức mỉm cười, trong lòng cũng không có ý truy cứu. Hắn ngáp một cái rồi xua tay nói: "Cô thân thể mệt mỏi rồi, đi xuống cả đi."
Huynh đệ Khoái thị và Thái Mạo nghe thấy vậy thì lập tức rời khỏi.
Sau khi Rời khỏi hoàng cung, Khoái Việt nhìn Thái Mạo một cái, thở dài vài tiếng rồi cùng Khoái Lương dẹp đường hồi phủ.
Thái Mạo một mình chậm rãi trở về Thái phủ.
...
Trong Dịch quán, Lưu Bị, Trương Phi, Tôn Càn và Giản Ung ngồi đối diện.
Ánh mắt Lưu Bị quét một vòng trên người ba người, cuối cùng dừng ở trên người Tôn Càn, nói: "Lưu Biểu bảo chúng ta đóng quân ở Phàn thành, là muốn chúng ta ngăn cản kẻ địch phương bắc. Có điều bất kể như thế nào, cuối cùng cũng đã có được một nơi đặt chân. Lần này ta suất lĩnh sĩ binh bắc thượng Phàn thành, nhưng Công Hữu ngươi ở lại, tiếp tục ở Tương Dương."
Tôn Càn chắp tay nói: "Xin chúa công phân phó!"
Hiển nhiên, Lưu Bị lưu hắn lại là có việc cần làm.
Lưu Bị trầm giọng nói: "Công Đài bị Vương Xán bắt, trong quân thiếu mưu sĩ. Mà Kinh châu văn phong cường thịnh, thành Tương Dương khẳng định còn có một số hiền tài chưa ra mặt. Ngươi ở lại Tương Dương, đi hỏi thăm Tương Dương có hiền tài nào, sau khi nhận được tin tức thì ngươi cũng không cần tới bái phỏng, chỉ cần đưa bái thiếp của ta, sau đó truyền tin cho ta, chờ ta tự mình đi bái phỏng."
" Vâng!"
Tôn Càn gật đầu.
Lưu Bị lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười, hắn hiện tại mặc dù đặt chân ở Phàn thành, nhưng Phàn thành không phải là căn cơ của hắn, hắn muốn mượn lực lượng của Lưu Biểu để quật khởi.
Chủ của Kinh châu không phải là Lưu Biểu!