Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 849: Trận chiến cuối cùng




<!---->Mã Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, xách thương nghênh về phía Lã Mông. Hắn lay vội cán thương, mũi thương lắc lư, lóe ra từng điểm sáng lạnh, giống như thực giống như hư, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Một thanh đại thương, bao trùm lấy Lã Mông.

Lã Mông thấy thương lớn giết tới, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười khinh thường.

Khí thế của Mã Đằng đã suy, đã là mặt trời lặn về phía tây, không thể nào xoay chuyển cục diện. Lã Mông xách đao nhanh chóng phóng về phía Mã Đằng, bổ xuống một đao, phá khai vô số thương ảnh, va chạm với trường thương của Mã Đằng. Mã Đằng không hổ là người kinh nghiệm lão đạo, cán thương run lên, nhanh chóng hóa giải lực lượng quấn trên trường đao của Lã Mông, cán thương run lên, lần nữa đâm về phía Lã Mông.

Cán thương như du long, mũi thương như độc xà nhả độc, quả nhiên là lợi hại vô cùng.

Đáng tiếc, ở trong mắt Lã Mông đều là hư vọng.

Hắn vung trường đao, dễ dàng ngăn trở đại thương đâm tới, không có chút áp lực.

Đôi mắt Lã Mông nheo lại, trong mắt lóe ra từng đạo tinh mang, suy nghĩ kế sách ứng phó. Bỗng dưng, ánh mắt hắn sáng lên, đã có chủ ý. Trong khoảnh khắc, trường đao tâm tùy ý chuyển, đao pháp trong tay đột nhiên ở trong thế công sắc bén của Mã Đằng trở nên mất trật tự. Mắt thấy trường thương của Mã Đằng đâm tới, Lã Mông tựa hồ không thể ngăn chặn, không ngờ liên tiếp lui về sau.

Mã Đằng giết đến độ cao hứng, không ngừng bức về phía Lã Mông.

Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm chịu chết, liền liều mạng chém giết, muốn chém chết Đại tướng tâm phúc của Vương Xán.

" vù! Vù! "

Mũi thương quanh quẩn trên không trung, tựa hồ là hóa thành một con giao long màu trắng bạc, giương nanh múa vuốt phóng về phía Lã Mông, thế công sắc bén như thế, khiến nhãn tình người ta sáng lên.

Bên cạnh, Điển Mãn thấy Lã Mông bị Mã Đằng khiến liên tiếp lui về sau, lông mày liền nhíu lại.

Nếu hắn đối mặt với Mã Đằng, chỉ hai chùy liền đập văng Mã Đằng, mà Lã Mông thì không kém gì hắn, làm sao có thể không địch lại chứ?

Hoàng Tự thấy vậy, lúc vung đao chém giết liền trầm tư, rồi lập tức nở nụ cười.

Lúc Mã Đằng tranh đấu với Lã Mông, khí thế của Mã Đằng như cầu vồng, cán thương như du long, bá đạo mà hung mãnh, quả nhiên là lợi hại vô cùng. Đối mặt với thế công của Mã Đằng, Lã Mông giống như không địch lại Mã Đằng thật, không ngờ ngược lại buông lỏng trường đao lui về sau rất nhanh.

" xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt! "

Lưỡi đao ma xát với tảng đá dưới đất, phát ra tiếng xoẹt xoẹt chói tai.

Mã Đằng thấy Lã Mông bại lui, trong lòng mừng rỡ.

" tiểu tử, nhận lấy cái chết! "

Mã Đằng đề hơi, hét lớn một tiếng. Chân hắn đạp một cái, chịu đựng vết thương trên người, nhảy khỏi mặt đất, đẩy thương đâm về phía sau lưng Lã Mông. Một chiêu này, vào lúc Mã Đằng đuổi theo Lã đã chuẩn bị từ lâu, bây giờ đột nhiên bạo phát ra, toản sát khí bốn phía, không thể địch nổi.

Ở trong mắt Mã Đằng, đây hoàn toàn là sát chiêu không thể phá giải, nhất định có thể giết chết Lã Mông.

Chỉ chút nữa, liền sẽ giết chết một người.

Trên mặt Mã Đằng hiện lên vẻ đắc ý, trong lòng hớn hở không thôi. Lúc này, ngay cả thương thế trên người hắn cũng đã quên mất, toàn tâm toàn dồn vào trong sát chiêu không thể địch nổi này.

" ông! "

Đang lúc trong lòng Mã Đằng vui mừng, đột nhiên truyền đến tiếng thân đao chấn động.

Đồng tử hắn co rụt lại, lại phát hiện Lã Mông đang chạy bỗng nhiên dừng lại.

Trong khoảnh khắc Lã Mông dừng lại, hai tay nắm chặt đại đao dài một trượng trong tay, trường đao kéo ngược trên mặt đất không ngờ đột nhiên cuốn tới, lưỡi đao hướng lên, thay đổi hướng lưỡi đao vừa hạ xuống.

"Gừ! "

Lã Mông hét lớn một tiếng, chân trái đạp mạnh một cái, một cổ lực lượng từ dưới chân truyền đến.

Hắn trợn mắt tròn xoe, đề khởi lực lượng vặn eo.

Trong khoảnh khắc, Lã Mông mượn lực lượng phần eo truyền đến, không ngờ thân thể xoay ra sau. Vặn ra sau đột ngột như vậy, khiến một thương của Mã Đằng đâm ra thất bại, không đâm trúng thân thể của Lã Mông. Một thương của Mã Đằng thất bại, trong lòng lập tức biết không hay, nhưng bản thân đang ở trên không trung, không tiện thay đổi động tác, chỉ có thể dựa vào quán tính của cơ thể rơi đi xuống.

Trong khoảnh khắc Lã Mông xoay người, trường đao nắm chặt trong hai tay cũng vọt lên trời.

" oanh! "

Giống như là tiếng nổ vang của chuông lớn Đại Lữ, hoặc là tiếng sấm sét nổ đùng, khiến lòng người run lên.

Một đao phá không, vạch phá không khí, phát ra tiếng nổ chói tai. Dưới ánh mặt trời, một vòng đao hiện ra, trên lưỡi đao bắn ra quang mang chói mắt làm Mã Đằng nhịn không được mà nhắm mắt lại.

Lưỡi đao nhắm ngay eo bụng của Mã Đằng, xoẹt một tiếng tìm qua.

Một đao kia, tương tự với Tha Đao kế mà Quan Vũ am hiểu nhất.

Chỉ là, Lã Mông không có chiến mã, chỉ dựa vào lực lượng phần eo, vặn eo, xoay người, vung đao, làm một loạt động tác liên tục, một đao xẹt qua phần eo của Mã Đằng.

Ánh đao rơi xuống, thân thể của Mã Đằng cũng từ trên không trung rơi xuống.

" rầm! "

Rơi xuống đầu tiên chính là áo giáp trên người Mã Đằng, áo giáp nửa người trên vẫn còn khoác trên người, nhưng từ chỗ lưỡi đao xẹt qua, áo giáp nửa người dưới rơi rầm rầm xuống đất.

" phanh! "

Lực lượng của Mã Đằng phảng phất bị rút bớt, đại thương rơi rơi xuống đất nảy lên hai cái.

Chuôi thương này, cuối cùng vẫn không thể đâm trúng thân thể của Lã Mông.

Áo giáp trên người và trường thương của Mã Đằng sau khi rơi xuống, eo thân cũng nứt toét ra một cái vết máu. Vết máu này chỉnh tề từ phần eo phía bên phải của Mã Đằng bắt đầu lan ra, ngừng lại ở phần eo bên trái của Mã Đằng. Giờ khắc này, Mã Đằng còn có một chút cảm giác, hắn đưa tay chỉ vào Lã Mông, dốc hết toàn lực, mặt đỏ tai trướng nói: "ngươi, ngươi lừa gạt! "

Những lời này, là nói Lã Mông xảo trá, cố ý dẫn dụ hắn.

Lã Mông nghiêm mặt nói: "trên chiến trường, thắng chính là thắng, bại chính là bại, tại sao lại nói là lừa gạt? "

Thanh âm vừa rơi xuống, phần eo của Mã Đằng đột nhiên nứt toác ra.

Một vệt máu cân xứng bắn ra một luồng máu, mà thân trên của Mã Đằng thoáng cái rớt xuống. Mặc dù nửa người trên của hắn rớt xuống đất, nhưng thân dưới của Mã Đằng vẫn còn đứng trên mặt đất, hơi lắc lư hai cái, rồi phịch một tiếng ngã xuống đất. Đây là uy lực một đao của Lã Mông, trực tiếp chém Mã Đằng thành hai đoạn.

Một đại hào kiệt, chết ở dưới đao của Lã Mông.

Trường đao của Lã Mông hất lên, một ít máu từ trên lưỡi đao bay ra, rơi xuống đất.

Ngày xưa, Lã Mông đã từng bị một kích của Lã Bố làm trọng thương, khiến hắn dưỡng thương gần hai tháng. Bây giờ, hắn đã có đủ năng lực bảo vệ mình, võ nghệ đã càng ngày càng thuần thục.

Lã Mông không kịp có quá nhiều cảm khái, hét lớn: "Mã Đằng đã chết, người đầu hàng không giết! "

Mã Đằng đứng ở trên sườn núi, rất nhiều binh sĩ đều có thể thấy được.

Sauk hi Mã Đằng bị giết, binh sĩ phụ cận nhìn thấy đầu tiên. Bọn họ hoang mang lo sợ, trong lòng luống cuống vô cùng. Lúc Mã Đằng còn sống, trong lòng bọn binh sĩ có một điểm tựa, có một người tâm phúc, nhưng sau khi Mã Đằng bị giết, sự kiên trì trong lòng binh sĩ lập tức sụp đổ. Theo tiếng nói của Lã Mông vang lên, binh sĩ chung quanh Mã Đằng dẫn đầu ném vũ khí xuống đầu hàng.

Giống như cơn sóng, binh sĩ đầu hàng lan dần ra ngoài, càng ngày càng nhiều.

Mặc dù binh sĩ đã đầu hàng, nhưng tướng lãnh vẫn còn đang tử chiến.

Những tướng lãnh kia đều tử trung với Mã Đằng, thấy Mã Đằng bị Lã Mông giết chết, đều liều mạng giết về phía Lã Mông, muốn báo thù cho Mã Đằng. Nhưng mà, Lã Mông cầm một thanh trường đao, hung hãn bá đạo, bổ ra hết đao này tới đao khác, giết chết cả đám tướng lãnh xông lên. Hơn nữa bên cạnh còn có Điển Mãn cùng Hoàng Tự, hai người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại tướng lãnh cùng sĩ binh giết đi, giống như cắt dưa thái rau, thoải mái tùy ý.

Vương Xán mang binh giết, bắt đầu cục diện càn quét.

Bởi vì đại quân của Mã Đằng bắt đầu đầu hàng, tốc độ Vương Xán dẫn người người đi tới cũng nhanh hơn.

Không lâu sau, Vương Xán đã đi tới trước mặt Lã Mông.

Hắn nhìn thi thể Mã Đằng trên mặt đất, căn dặn: "Sơn Quân, bảo binh sĩ thu thi thể Mã Đằng lại. Mặc dù hắn là kẻ địch, nhưng dù gì cũng là một đại hào kiệt, không thể phơi thây nơi hoang dã ".

" dạ! "

Điển Vi đáp ứng, lập tức căn dặn binh sĩ thi hành mệnh lệnh.

Lúc này, Lã Mông liền can ngăn: "chủ công, Mã Đằng cản hậu, huynh đệ Mã Siêu đã mang binh trốn vào trong núi, phải nhanh chóng đuổi theo mới được, bằng không đợi huynh đệ Mã thị chạy xa, tất cả đều ẩn nấp, liền khó có thể diệt cỏ tận gốc".

Vương Xán gật đầu nói: "Được, ngươi mang binh tiến vào rừng sâu, áp chế bọn người Mã Siêu ".

" dạ! "

Lã Mông vẻ mặt nghiêm túc, ôm quyền trả lời. Hắn xoay người rời đi, triệu tập Điển Mãn cùng Hoàng Tự, ba người mang theo binh sĩ nhanh chóng xâm nhập vào rừng sâu, chạy lên trên núi.