<!---->Lã Mông nhìn chằm chằm Mã Vân Lộc, trên mặt lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười.
Mã Vân Lộc nhìn thấy vẻ mặt như đòi nợ của Lã Mông, đôi mi thanh tú khẽ cau lại.
Tình huống như vậy, khiến trong lòng nàng dâng lên cảm giác bất ổn. Hai tay Mã Vân Lộc đặt ở trước người, cảnh giác nhìn qua xung quanh, sợ có
người nào đó đột nhiên nhào qua, đè nàng xuống đất. Mã Vân Lộc quan sát
cẩn thận một phen, phát hiện lúc binh sĩ xung quanh nhìn nàng thậm chí
có chút ít sợ hãi, không xông lên.
Thấy vậy, trong lòng Mã Vân Lộc trở nên rất nghi hoặc.
Chẳng lẽ là, tướng lãnh trước mắt đang có quỷ kế gì?
" lão đại, ta tới đây! "
Lúc này, lại truyền đến giọng nói của Trương Hổ.
Trương Hổ cùng Lưu Dương đứng chung với nhau, hai người không ngờ dẫn
theo binh sĩ áp giải một đám người già và trẻ em đi ra. Lã Mông thấy
vậy, nụ cười trên mặt thoáng cái sáng lạn. Lúc trước khi hắn phái binh
sĩ xông vào phủ đệ của Mã Đằng, liền bảo Trương Hổ cùng Lưu Dương trực
tiếp dẫn người đi ra sau hậu viện, mục đích chính là muốn khống chế gia
quyến của Mã Đằng trước, mượn cái này khiến Mã Vân Lộc sợ ném chuột vỡ
bình.
Mã Vân Lộc thấy một đám người đi tới, trong đó còn có người thân của
nàng, lập tức kinh hô: "đại nương, nhị nương..". Mã Vân Lộc liếc Lã
Mông đầy ai oán, cũng biết Lã Mông không có ý ra tay.
Nàng nhìn chằm chằm Lã đầy hung dữ, ánh mắt kia hận không thể một ngụm nuốt sạch Lã Mông.
Lã Mông chinh chiến sa trường, tâm tính sớm đã cứng cỏi, há có thể bị Mã Vân Lộc hù dọa.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười hờ hững, nói: "Mã Vân Lộc, gia quyến của ngươi đã bị ta bắt được, chung quanh lại có vô số binh sĩ, ngươi cũng
không thể nào đào tẩu được, đầu hàng đi! "
Lông mày Mã Vân Lộc nhướng lên, khẽ nói: "Bảo ta đầu hàng, tuyệt không có khả năng đâu! "
Lã Mông vỗ tay khen ngợi, liên tục than thở: "tốt, không hổ là nữ nhi anh hào, bội phục, bội phục! "
Mã Vân Lộc nghe lời nói bất âm bất dương của Lã Mông, trong lòng càng tức giận không thôi.
Lã Mông sải bước đi đến bên cạnh gia quyến của Mã Đằng, đánh giá cẩn
thận gia quyến của Đằng, cuối cùng còn tấm tắc tán thưởng. Mã Đằng kia
chỉ là một mãng phu mà thôi, nhưng thê thiếp trong nhà không ngờ đều bộ
dạng như hoa như ngọc, mỹ mạo vô song, khó trách con trai và con gái
sinh ra đều là kẻ khiến con mắt người ta sáng lên, xem ra là có nguyên
nhân cả!
Lã Mông phủi tay, nói: "Mã Vân Lộc, ngươi không đầu hàng, ta liền giết
chết đám thê thiếp của Mã Đằng, ngươi thấy thế nào? " hắn khẽ cười, nụ
cười giống như ma quỷ.
Mã Vân Lộc sắc mặt đại biến, quát: "cẩu tặc, ngươi không là người! "
Trong giọng nói, mang theo một tia nức nở.
Hiển nhiên, Mã Vân Lộc đã bị Lã Mông hù sợ. Nàng có thể thề không đầu
hàng, là vì nàng không muốn bị binh sĩ của Vương Xán làm nhục, nhưng
người thân của nàng rơi vào trong tay Lã Mông, khiến trong lòng Mã Vân
Lộc rất tuyệt vọng.
Hai quân giao chiến, sau khi người thân bị bắt, kết cục vô cùng bi thảm.
Hơn nữa, tất cả các nàng đều là nữ quyến, sau khi bị bắt, há không phải là càng bi thảm hơn.
Lã Mông thấy Mã Vân Lộc không đáp ứng, đưa tay tùy tiện chỉ vào một
người trong gia quyến của Mã Đằng, vừa cười vừa nói: "ngươi đã ý chí sắt đá, vậy liền giết nàng trước, xem ngươi làm thế nào? Đương nhiên, nếu
ngươi có thể trơ mắt nhìn cả đám người chết ở trước mặt ngươi, ta vẫn sẽ bội phục ngươi, sẽ cho ngươi một đao thống khoái".
Sau khi nói xong, Lã Mông căn dặn: "Hổ Tử, kéo ra ngoài giết! "
" dạ! "
Trương Hổ đáp dạ một tiếng, lập tức căn dặn binh sĩ kéo nữ nhân mà Lã Mông chỉ ra ngoài.
Nữ nhân kia sắc mặt đại biến, khuôn mặt phấn sợ tới mức trắng bệch.
Hai chân của nữ nhân dùng sức mà ghì dưới đất, không để mình bị bắt ra
ngoài. Nàng hét to: "Vân Lộc, cứu ta, cứu ta! " Nữ nhân cũng biết tình
huống không ổn, hơn nữa sống chết của nàng đều nhờ một ý niệm của Mã Vân Lộc, bởi vậy lớn tiếng khuyên: "Mã Vân Lộc, chẳng lẽ ngươi muốn thấy
người Mã gia bị giết hết sao, mau đầu hàng, đầu hàng đi!"
Mã Vân Lộc nhìn nữ nhân bị lôi đi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ buồn bã.
Nàng nhìn Lã Mông, nói: "ngươi thắng rồi, ta đầu hàng! "
Lã Mông cũng không lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng ngược lại có chút hổ
thẹn. Dùng thủ đoạn như vậy bức bách một nữ tử tay không tấc sắt đầu
hàng, trong lòng hắn có chút không được tự nhiên.
Có điều, trên mặt Lã Mông lại không lộ ra bất kỳ biểu lộ gì, trực tiếp căn dặn binh sĩ trói Mã Vân Lộc lại.
Dừng một chút, Lã Mông lại nhìn về phía Trương Hổ, căn dặn: "Hổ Tử,
trông coi kỹ gia quyến của Đằng, không cho phép bất kỳ kẻ nào khi dễ và
nhục mạ các nàng, một khi phát hiện có binh sĩ không tuân theo mệnh
lệnh, giết không tha! " Ngữ khí Lã Mông lạnh lẽo, khiến binh sĩ chung
quanh nhịn không được mà rùng mình một cái, nhìn về phía Lã Mông có chút sợ hãi.
Trên thực tế, Mã Vân Lộc xinh đẹp như thế, đích xác hấp dẫn một số binh sĩ.
Do Mã Vân Lộc là tù binh, nên đáng lẽ tiêu đời rồi, nhưng một đạo mệnh lệnh của Lã Mông, khiến ý nghĩ của bọn họ tan vỡ.
Mã Vân Lộc nghe được mệnh lệnh của Lã Mông, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện nàng lo lắng nhất không thể nghi ngờ là sau khi bị bắt, rất dễ
gặp phải sự khi dễ của binh sĩ Vương Xán. Ở mặt ngoài các nàng có thân
phận có địa vị, nhưng lúc sa vào tù nhân, ai còn thèm để ý ngươi là ai
chứ?
Bây giờ có một đạo mệnh lệnh bảo vệ toàn gia các nàng, Mã Vân Lộc cũng không cần lo lắng nữa.
Cả nhà Mã Đằng bị bắt, huyện phủ bị bao vây toàn bộ.
Từ đó, hậu phương lớn của Mã Đằng - huyện Hòe Lý đã trở thành hậu hoa viên của Vương Xán.
Đại quân nghỉ ngơi và hồi phục một ngày ở huyện Hòe Lý, Lã Mông bảo
Trương Hổ áp giải cả nhà Mã Đằng vào quân doanh. Đồng thời, Lã Mông lại
triệu tập Điển Mãn cùng Hoàng Tự tới, bảo bọn họ chỉnh đốn binh sĩ, sau
đó chuẩn bị lên đường trở về, giết về phía huyện Tân Bình. Như vậy, lộ
binh sĩ này của Lã Mông đã hoàn thành mưu kế dự định của Pháp Chính.
...
Lúc Lã Mông lãnh quân trở về, Vương Xán cũng đã nhận được tin tức mà Lã Mông truyền đến.
Sau khi hắn nhận được tin tức, liền triệu tập Quách Gia, Trần Đáo,
Trương Nhậm cùng với Triệu Vân, sau khi thương nghị kế sách mà Pháp
Chính đưa ra, đều cảm giác có thể thực hiện, liền lập tức xua binh trở
về, bao vây tiêu diệt huyện Tân Bình mà Mã Đằng đang tiến đến.
Vương Xán cùng Lã Mông, đều chạy về phía huyện Tân Bình.
Vào một tháng trước, Vương Xán cùng Lã Mông đều lãnh binh rời khỏi huyện Tân Bình, một tháng sau, lại lãnh binh trở về.
Nhưng mà, Mã Đằng lại không chút hay biết.
Khi Vương Xán cùng Lã Mông lãnh binh trở về, Mã Đằng cùng Hàn Toại rốt
cuộc suất lĩnh đại quân chín vạn tiến vào địa giới huyện Tân Bình. Giữa
trưa, đoàn người đến huyện Tân Bình. Vì đi đường cường độ cao liên tục
gần một tháng, binh sĩ đều đã mệt mỏi không chịu nổi, không thể chiến
đấu nữa, bởi vậy Mã Đằng định lựa chọn một khu vực trống trải làm doanh
địa, chuẩn bị dựng trại đóng quân.
Hàn Toại biết được tình huống, lập tức giục ngựa đuổi tới bên cạnh Mã
Đằng, nói: "huynh trưởng, mặc dù binh sĩ mệt mỏi, đã không còn chiến đấu được nữa, nhưng chúng ta vẫn có thể đe dọa quân coi giữ của huyện Tân
Bình! "
Mã Đằng hỏi: "Văn Ước có biện pháp gì? "
Hàn Toại trả lời: "huynh trưởng, chúng ta có đại quân chín vạn, mà
huyện Tân Bình lại không có binh để thủ. Chỉ cần đại quân của chúng ta
xuất hiện ở ngoài thành, quân coi giữ trong thành nhất định sẽ bị đại
quân của chúng ta hù dọa. Vì vậy, ta cho rằng tạm thời chúng ta không
nên vội vã dàn xếp cho binh sĩ nghỉ ngơi, mà nên mang theo đại quân chín vạn đi dạo một vòng ở ngoài huyện thành Tân Bình, thể hiện ra thực lực
của chúng ta, hù dọa binh sĩ thủ thành, như vậy ngày mai mới có thể làm
cổ vũ sĩ khí, chiếm lấy huyện Tân Bình".
Mã Siêu nghe vậy, đồng ý nói: "thúc phụ nói như vậy rất có lý, trong
lòng binh sĩ thủ thành đã không còn dũng khí tái chiến, chúng ta chiếm
lấy huyện Tân Bình liền dễ như trở bàn tay".
Mã Đằng thấy con trai cũng đồng ý, liền gật đầu đáp ứng.
Hai trùm sò trong quân nhanh chóng đạt thành ý kiến, đại quân tiếp tục lên đường, đi thẳng tới huyện thành huyện Tân Bình.
Khi Mã Đằng cùng Hàn Toại suất lĩnh đại quân chín vạn tới ngoài huyện
thành huyện Tân Bình, binh sĩ đông nghịt khiến quân coi giữ trong thành
sợ hãi kêu lên một tiếng. Mã Đằng mượn uy thế đại quân, lại mở miệng đe
dọa binh sĩ thủ thành, bảo người thủ thành chủ động đầu hàng. Sau đó, Mã Đằng mới mang theo binh sĩ bỏ đi.
Cuối cùng, đại quân dựng trại đóng quân ở ngoài huyện thành Tân Bình.
Bởi vì Mã Đằng đi bộ một vòng ở ngoài thành, khiến cho trong thành dấy lên sóng gió động trời.
Huyện lệnh huyện Tân Bình mới nhậm chức hoảng loạn, sợ hãi không thôi.
Ngày xưa, binh lực của Vương Xán chưa đủ chín vạn, đã có thể dễ dàng
chiếm lấy huyện Tân Bình. Bây giờ Mã Đằng cùng Hàn Toại suất lĩnh đại
quân chín vạn hùng hổ đánh tới, muốn đánh hạ huyện Tân Bình quả thực là
dễ như trở bàn tay, hơn nữa Mã Đằng cùng Hàn Toại có uy vọng rất cao ở
Tây Lương, đại quân của bọn họ tiến tới, khiến tâm tư của bách tính
trong thành đã bắt đầu rục rịch.
Trong lúc nhất thời, trong thành hỗn loạn, đã có người chuẩn bị góp sức cho Mã Đằng.
Bởi vậy, liền có thể nhìn ra năng lực của Hàn Toại.
Chỉ là thị uy, cũng có được hiệu quả lớn như thế, có thể nói là hạ bút như thần.
Đại quân của Mã Đằng sau khi đóng quân ở ngoài thành, đại quân rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi. Những binh sĩ này đã sớm không chịu nổi, bây
giờ có thời gian nghỉ ngơi, liền ngã đầu đi ngủ.
Một đêm này, không thể nghi ngờ là an tĩnh nhất.