Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 823: Thế giới đã thanh tĩnh




Chu Thương đã thẩm vấn ra kết quả, cũng xác định bọn người Hồ này đích xác là người Khương.

Phỏng đoán của Quách Gia là chính xác, người Khương là viện quân Mã Đằng tìm đến từ Tây Lương. Mục đích của bọn người Khương này là kéo dài tốc độ lên đường của đại quân Vương Xán, khiến Vương Xán không cách nào đến huyện Hán Hưng.

Trong lòng Vương Xán mừng rỡ, căn dặn: “Sơn Quân, phái người gọi Quách Gia, Trần Đáo, Trương Nhậm cùng Triệu Vân đến”.

" dạ! "

Điển Vi ôm quyền đáp dạ một tiếng, xoay người đi truyền mệnh lệnh.

Bây giờ đã điều tra ra địa điểm nghỉ chân của người Khương ở nơi nào, nhất định phải phái binh tiêu diệt người Khương. Trong lòng Điển Vi minh bạch, sau khi ra khỏi doanh trướng vội vã gọi đến mấy binh sĩ, bảo binh sĩ chia ra đi thông báo cho Triệu Vân, Trần Đáo cùng Trương Nhậm. Chỉ chốc lát sau, ba người đều vào trong doanh trướng Vương Xán, chờ mệnh lệnh.

Sau đó, Quách Gia cũng chạy tới.

Vương Xán nhìn về phía Quách Gia, căn dặn: “Phụng Hiếu, ngươi lưu lại ở trong doanh địa, cùng Chu Thương phụ trách sự an toàn của doanh địa”.

" dạ! "

Quách Gia gật đầu đáp ứng, mà Chu Thương cũng nhận được mệnh lệnh của Vương Xán, phải lưu ở trong doanh địa.

Mặc dù Chu Thương cũng muốn ra trận giết địch, nhưng lệnh vua khó trái, chỉ có thể đáp ứng.

Ánh mắt Vương Xán vừa chuyển, lại nhìn về phía Triệu Vân, Trần Đáo cùng Trương Nhậm, trầm giọng căn dặn: “ba người các người theo ta xuất chinh, tiêu diệt người Khương. Tử Long, ngươi lập tức tập hợp Phá Quân doanh, chuẩn bị đánh lén người Khương vào ban đêm. Nhớ rõ, miệng phải ngậm đũa, ngựa bịt móng, không thể có chút tiếng động nào, nếu ai ảnh hưởng đến đại sự tiêu diệt người Khương, giết không tha! "

" dạ! "

Ba người Triệu Vân ôm quyền trả lời, lập tức xoay người đi chuẩn bị.

Vương Xán mặc áo giáp màu vàng, nhưng bên ngoài lại khoác một cái bào bông màu đen. Hắn xách theo Hán đao đi ra khỏi doanh trướng, trong mắt lóe ra quang mang hưng phấn. Điển Vi đi theo sau lưng Vương Xán, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn.

Đại quân chuẩn bị xuất chinh, cửa chính doanh địa rộng mở, chông sắt rải trên mặt đất cũng được dọn sạch.

Móng ngựa giẫm xuống đất, mặc dù có chấn động rất nhỏ, nhưng sau khi móng ngựa được bịt chặt, thanh âm đã giảm thấp rồi.

Vương Xán suất lĩnh Triệu Vân, Trương Nhậm, Trần Đáo, Điển Vi giục ngựa chạy như điên, giết tới chỗ nghỉ chân của người Khương. Do sắc trời mù mịt, hơn nữa lúc hành quân lại không dám dùng đuốc, cho nên đi đường có chút khó khăn. Phá Quân doanh đi mãi không ngừng khắc nào, dùng thời gian gần ba canh giờ, mới tới được chỗ Chu Thương thẩm vấn ra.

Sau khi đoàn người dừng lại, không phát hiện bất kỳ người Khương nào.

Người Khương nghỉ chân, chắc chắn có bó đuốc, đống lửa, nếu không mấy ngàn người làm sao có thể chịu qua nổi đêm lạnh?

Vương Xán cưỡi ở trên ngựa Ô Chuy, nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, căn dặn: “chỗ nghỉ chân của người Khương chắc chắn ở gần đây, không thể phạm sai lầm”. Dừng một chút, Vương Xán lại căn dặn: “Tử Long, lập tức phái trinh sát ra, nhanh chóng thăm dò địa hình xung quanh, điều tra vị trí cụ thể của người Khương”.

Sau khi Triệu Vân được lệnh, liền phái ra trinh sát tìm hiểu tin tức.

Đại quân đứng ở trên đường, chờ tin tức.

Lúc một trăm người Khương nhiễu doanh, đã là đêm khuya. Mà Chu Thương thẩm vấn chỗ nghỉ chân người Khương, lại dùng gần hai canh giờ, hơn nữa Vương Xán mang binh đi đường lại dùng ba canh giờ, đến hiện tại đã là giờ dần, hơn nữa giờ dần đã sắp qua, không lâu sau nữa, chính là giờ mẹo, trời đã sắp sáng.

Không lâu sau, binh sĩ dò xét tin tức đã chạy về.

Hơn nữa, bọn họ đã điều tra xong vị trí nghỉ chân cụ thể của người Khương.

Những người Khương này mặc dù đang nghỉ ngơi, nhưng địa phương lựa chọn lại có chút bí mật. Có điều, đối với sự lục soát của trinh sát, không chỗ nào có thể che dấu nổi, trực tiếp bị trinh sát dò xét ra ngoài. Vương Xán hỏi thăm xem vị trí người Khương cách nơi đây có xa lắm không, lấy được đáp án là chỉ năm dặm đường, cũng không phải là quá xa.

Vương Xán nghe vậy, mang binh chạy tới chỗ người Khương.

Binh sĩ Phá Quân doanh biết vị trí cụ thể của người Khương đã tìm được rồi, đều hưng phấn vô cùng.

Trong lúc nhất thời, sĩ khí đại quân từ từ dâng lên.

Cách năm dặm đường, cũng không xa, nhất là cưỡi chiến mã phi nhanh, càng không mất bao nhiêu thời gian liền đã tới. Lúc này, sắc trời đã sáng dần, phương đông xuất hiện một vòng trắng bạc.

Vương Xán thấy sắc trời sáng rõ, trong lòng lại không có lo lắng gì.

Hắn ra lệnh cho một ngàn kỵ binh Phá Quân doanh bao vây xung quanh, để tránh có người Khương đào tẩu. Sau đó, Vương Xán lại hạ lệnh bảo hai ngàn binh sĩ còn lại bắt đầu trùng sát.

Khi kỵ binh tiếp cận doanh địa người Khương, vẫn còn đống lửa đang cháy.

Sau khi chiến mã tới gần, người Khương phụ trách cảnh giới cũng đã phát hiện mặt đất bắt đầu chấn động. Binh sĩ người Khương ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện quân Hán cỡi ngựa xách đao giết tới, trong nháy mắt sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, hét lớn: “quân Hán tới rồi, quân Hán cưỡi binh giết tới rồi! " Giọng nói người Khương cao vút thê lương, khiến người Khương vẫn đang nghỉ tạm đều giật mình tỉnh lại.

Người Khương vội mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài nghênh địch.

Nhưng mà, khi bọn hắn đi ra trướng bồng, Vương Xán đã suất lĩnh kỵ binh giết lên.

" giết! "

Vương Xán hét lớn một tiếng, trực tiếp rút Hán đao bên hông ra.

Hai ngày này, Vương Xán bị người Khương ngăn cản, trong lòng tràn ngập sự phẫn uất. Bây giờ sau khi nhìn thấy người Khương, hết thảy chợt bạo phát ra, tất cả lực lượng đều trút xuống Hán đao trong tay, trực tiếp bổ xuống.

" xoẹt xoẹt! "

Hán đao sắc bén bổ lên trên người Khương, chém người Khương thành hai nửa.

Lực lượng của Vương Xán vốn mạnh mẽ, chỉ là hắn thân ở địa vị cao, ít khi xuất thủ. Bây giờ dẫn theo kỵ binh chém giết, lập tức thể hiện lực lượng mạnh mẽ vô bì. Mỗi một đao hắn bổ xuống, đều là máu tươi văng khắp nơi, tứ chi tung tóe, lại mượn lực lượng ngựa Ô Chuy dưới háng, lại càng mạnh mẽ, không kém lực lượng của Điển Vi chút nào.

Trong lúc nhất thời, sát tính của Vương Xán nổi lên, cỡi ngựa tàn sát bừa bãi ở chỗ nghỉ ngơi của người Khương.

Binh sĩ Phá Quân doanh thấy Vương Xán dũng mãnh vô địch, trong lòng càng thêm kích động, cũng liều mạng giết địch.

Chủ tướng như thế, binh sĩ Phá Quân doanh há có thể yếu thế!

Điển Vi xách hai thanh Thiết kích, theo sát sau lưng Vương Xán. Hai người một trước một sau, điên cuồng giết chóc, giết đến độ trong lòng người Khương sợ hãi, người ngã ngựa đổ. Do Vương Xán dẫn Phá Quân doanh đột ngột giết tới, rất nhiều người Khương còn đang nghỉ ngơi, không có thời gian chuẩn bị, khiến cho người Khương bị đánh đến trở tay không kịp, khó có thể ngăn cản.

Cho dù người Khương có tốc độ nhanh, cỡi ngựa chống cự, nhưng đối mặt với vô số Phá Quân doanh, bọn họ đành bất lực.

Người Khương tử thương, đã càng ngày càng nhiều.

Một số người Khương thấy không cách nào ngăn cản, lập tức cỡi ngựa rút lui. Lúc bọn họ rút lui, thấy kỵ binh quân Hán không ngờ không đuổi theo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, bọn họ chạy ra khỏi doanh địa, vừa chạy một đoạn, lại phát hiện bên ngoài doanh địa còn có kỵ binh quân Hán đang đợi bọn họ.

Người Khương chạy tứ tán thấy vậy, trong lòng lập tức lạnh lẽo.

Trong lúc nhất thời, tất cả người Khương chạy ra ngoài đều bị binh sĩ Phá Quân doanh ở bên ngoài giết chết.

Trong doanh địa, đã là máu chảy thành sông.

Phá Quân doanh đột ngột giết vào, mang theo trường thương giết chết cả đám người Khương giống như cắt dưa thái rau. Những này người Khương đến lúc chết cũng không hiểu sao lại tự nhiên lại bại lộ.

Người đầu óc nhanh nhạy, nhớ tới người đêm qua đi nhiễu doanh. Bọn họ suy nghĩ cẩn thận, thấy rất có thể là những người Khương kia bị bắt, cho nên tin tức mới bại lộ. Nhưng, mặc dù nghĩ ra chỗ mấu chốt, người Khương đã không còn sức đảo ngược tình thế, chỉ có thể để quân Hán tùy ý tàn sát. Gần hai ngàn người Khương, ở sự trùng sát tới lui của Phá Quân doanh, liền giảm bớt nhanh chóng.

Khắp người Vương Xán, Triệu Vân, Điển Vi, Trần Đáo, Trương Nhậm đều là máu tươi của người Khương, năm người đều giết đến đỏ cả mắt, phát tiết sự phẫn uất trong lòng, không ngừng mà giết chóc.

Thời gian trôi qua, tiếng kêu thảm thiết yếu dần.

Lúc này, người Khương chống cự cũng đã rất ít, gần như là không còn.

Phía chân trời xa xôi, thái dương ra sức giãy dụa muốn nhô lên kia, rốt cuộc giãy thoát khỏi đường chân trời, nhô thẳng lên, chiếu khắp vùng đất. Ánh dương rực rỡ lộ ra, xua tan bóng đêm của vùng đất.

Vương Xán cởi bào bong màu đen trên người, ngồi trên lưng ngựa xách đao đứng yên. Hắn mặc áo giáp màu vàng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên khải giáp, phát ra ánh sáng chói mắt. Vương Xán nhìn thi thể người Khương đầy đất, khóe miệng chợt nở nụ cười, bọn người Khương này rốt cuộc cũng giải quyết xong rồi.

Phẫn uất trong lòng Vương Xán, cũng mất sạch.

Trận chiến kết thúc, Triệu Vân, Trương Nhậm cùng Trần Đáo cũng ngừng lại, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, xử lý thi thể trên chiến trường. Điển Vi không hề để ý tới máu tươi trên mặt, nhếch miệng cười hắc hắc: “chủ công, chúng ta rốt cuộc có thể yên tâm chạy tới huyện Hán Hưng rồi. Đã không còn người Khương như ruồi bọ nữa, trong lòng rốt cuộc thanh tịnh”.

Vương Xán nghe vậy, cười ha hả.

Ruồi bọ! Nói thật hay, người Khương chính là ruồi bọ.

Đánh chết, thế giới liền thanh tịnh.