<!---->Trong nhà, khách và chủ ngồi xuống.
Vương Xán vung ống tay áo, cười nói: "Khổng Tử nói: Có bằng hữu từ phương xa tới, không uống không vui, ở xa tới là khách, Tử Long, không mời ta uống một chén?”
Da mặt hơi dày, da mặt dày, da mặt rất dày.
Triệu Vân nghe Vương Xán nói xong, trong lòng đều cảm thấy thẹn thùng, nếu để cho Triệu Vân nói chuyện, chắc chắn sẽ không như vậy, không có can đảm nói ra những lời như vậy.
Triệu Vân cười bất đắc dĩ lấy, đứng dậy đi lấy ra hai bầu rượu, lại cầm hai cái chén rượu, trước người mỗi người đặt một chén rượu, một bầu rượu. Không biết có phải là do thói quen hay không, Triệu Vân trực tiếp lấy ra hai chén rượu, khiến cho việc Vương Xán vốn phải uống rượu một mình biến thành hai người cụng ly.
Vương Xán thấy vậy, trong lòng cười hắc hắc.
Hôm nay, thời điểm đụng tới Triệu Vân, Vương Xán cũng đã đưa ra lời mời chào, nhưng mà Triệu Vân lại trực tiếp cự tuyệt ý tốt của Vương Xán, làm cho nguyện vọng mời chào Triệu Vân của Vương Xán thất bại, bởi vậy, sau khi Vương Xán tiến vào phòng của Triệu Vân, không có nói thẳng ra suy nghĩ, mà lại mặt dày đòi Triệu Vân rượu lấy rượu ra uống.
Nhận thức, trao đổi.
Lúc này, việc mà Vương Xán phải làm chỉ có vậy.
"Tử Long, gặp lại tức là duyên phận, ta và ngươi khó mà gặp lại, vì thế cạn một chén.”
Vương Xán rót đầy chén rượu, sau đó bưng lên chén rượu hướng Triệu Vân mời một ly, liền uống một hơi cạn sạch. Tuy rằng Triệu Vân ngồi ở phía đối diện của Vương Xán, muốn cự tuyệt Vương Xán, nhưng là Vương Xán đã uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, dù rằng Triệu Vân muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới Vương Xán cũng là có ý tốt, cũng không nên phụ ý tốt của Vương Xán, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Một chén rượu vào bụng, Vương Xán cười cười.
Nể tình, đây cũng tốt.
Hắn không đợi Triệu Vân nói chuyện, liền lại cầm lấy bầu rượu rót đầy chén, sau đó hướng Triệu Vân nói: "Tử Long, thương thuật của ngươi điêu luyện, võ nghệ tuyệt vời, thật sự làm cho người ta hâm mộ, có võ nghệ tuyệt thế như vậy trong người, ở trong thiên hạ, tùy ý tung hoành, kiến công lập nghiệp, cũng dễ như trở bàn tay, một chén này, chúc trong tương lai Tử Long có thể chinh chiến sa trường, phong vương phong hầu.”
Sau khi nói xong, Vương Xán lại uống một hơi cạn sạch chén.
Triệu Vân nghe xong Vương Xán nói, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn.
Phong vương phong hầu, bất kể ai nghe lời khen tặng tốt đẹp như vậy, trong lòng cũng sẽ vô cùng cao hứng. Nhất là một thân võ nghệ tuyệt thế như Triệu Vân, vốn là muốn tại loạn thế như bây giờ tạo thành một phen công lao sự nghiệp, bởi vậy sau khi nghe xong Vương Xán nói, sự đề phòng trong lòng Triệu Vân lòng cũng thả lỏng đi nhiều, hắn cười nói: "Được Vương Thái Thú khích lệ, Vân xấu hổ không dám nhận, xấu hổ không dám nhận.”
Tuy rằng nói như thế, nhưng Triệu Vân lại bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Liên tiếp vài chén rượu, Vương Xán cũng đều uống một hơi cạn sạch.
Mà sau khi Triệu Vân nghe thấy Vương Xán khen tặng, tuy rằng trong lòng thấy rõ ràng trong lời nói của Vương Xán mang theo ý tứ khen tặng, nhưng mà đúng như lời nói của Vương Xán, nam nhân ở trên lưng ngựa lập công danh, những điều này thật sự là suy nghĩ trong lòng Triệu Vân, cho dù biết ý tứ của Vương Xán, Triệu Vân cũng không cự tuyệt, uống cùng với Vương Xán.
Vương bát đối đậu xanh, hai bên đều tình nguyện.
Vài chén rượu vào bụng, hai người cũng trở nên thân thiện hơn.
Khi nói chuyện, rất tùy ý.
Vương Xán thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền chuyển đề tài, hỏi: "Tử Long, ngươi chính là người ở Thường Sơn Chân định. Thường Sơn Chân định ở trong Ký Châu, mà Hán Trung lại nằm ở Ba Thục, một nơi ở phương bắc rộng lớn, một nơi ở tây nam xa xôi, vì sao ngươi lại một mình một ngựa đến Hán Trung thế?”
Triệu Vân uống liên tiếp vài chén, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng, cười nói: "Vương Thái Thú, lần này Vân đến Hán Trung, là học thành tài xuống núi, đồng thời nghe theo lệnh sư phụ đi đến Thục trung bái kiến một vị trưởng bối, bởi vậy mới lưu lại ở Hán Trung một thời gian ngắn, ừm, sau một khoảng thời gian nữa, ta sẽ rời Hán Trung, quay trở về Chân định.”
Vương Xán nói: "Tử Long, ngươi trước một câu Vương Thái Thú, sau lại một câu Vương Thái Thú, thật sự làm cho ta xấu hổ, vẫn là gọi tên của ta đi.”
"Tốt, Vi Tiên, ta liền gọi ngươi là Vi Tiên rồi." Triệu Vân cũng không rụt rè, nói thẳng: "Vi Tiên, ta và ngươi gặp lại, cũng là duyên phận, nhưng mà tuy rằng ta đã học thành tài xuống núi, nhưng còn chưa nghĩ đến việc lập tức ra làm quan, nếu Vi Tiên đang suy nghĩ để thuyết phục ta làm tướng lãnh Hán Trung, thì hãy ngừng suy nghĩ điều này. Để tránh cho đến lúc đó Vi Tiên nói ra, ta cự tuyệt Vi Tiên, khiến cho cả ta và ngươi đều vô cùng xấu hổ.”
Tuy rằng Triệu Vân nói như thế, nhưng rõ ràng cũng là từ chối.
Rõ ràng Vương Xán nghe thấy Triệu Vân nói ‘học thành tài xuống núi’, đã nói như vậy, sao lại không ra làm quan.
Có lẽ, do Triệu Vân không rõ ràng sự tình của Vương Xán mà thôi. Vương Xán nghĩ đến đây, trong lòng cũng yên tâm, hắn cười, liên tục xua tay, nói: "Tử Long, chúng ta không nói mấy cái này, không nói mấy cái này... Ta và ngươi có thể gặp lại ở Hán Trung, cũng là một loại duyên phận, cần gì nói đến việc này.”
Triệu Vân lập tức ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Vương Xán tới đây không phải là để mời chào hắn sao, chẳng lẽ Vương Xán đã bỏ ý định rồi hả?
Trong lòng Triệu Vân tràn đầy nghi hoặc, không biết rõ trong lòng Vương Xán nghĩ như thế nào.
Vương Xán thấy trên mặt Triệu Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, trong lòng cười, hắn biết nếu trực tiếp đưa ra lời mời, Triệu Vân nhất định sẽ trực tiếp cự tuyệt. Bởi vậy đã sớm đè ý nghĩ đó xuống, nhưng mà đạo lý ‘đường cong cứu quốc’ thì Vương Xán cũng biết rõ ràng, hơn nữa Vương Xán cũng không có ý tưởng mời một lần liền mời được Triệu Vân. Hắn bưng chén rượu trong tay lên, thưởng thức một ngụm, cười hỏi: "Tử Long, thương pháp của ngươi điêu luyện như thế, là từ Đồng Uyên, Đồng lão tiên sinh phải không?”
Triệu Vân cả kinh, vội vàng hỏi: "Vi Tiên, làm sao ngươi biết?”
Vương Xán cười mà không nói, hắn đến từ đời sau, đối với rất nhiều chuyện của tam quốc đều hiểu biết một cách đại khái, tự nhiên sẽ biết Triệu Vân là đệ tử của Đồng Uyên, chẳng qua Vương Xán không trả lời câu hỏi của Triệu Vâ, mà lại hỏi ngược lại: "Tử Long đi tới Hán Trung, không biết là để bái kiến vị trưởng bối nào?”
Ánh mắt Triệu Vân dừng ở trên người Vương Xán, trên mặt lộ ra nụ cười sâu xa: "Vi Tiên, ngươi thấy mời chào ta không được, chẳng lẽ là muốn mời chào vị trưởng bối ở Hán Trung của ta?”
Vương Xán cũng không chối cãi, gật đầu nói: "Ừ, ta đang có ý đó.”
Triệu Vân nghe vậy, thở dài một tiếng nói: "Vi Tiên, ta khuyên ngươi bỏ suy nghĩ đó đi, vị trưởng bối kia của ta cũng đã sớm nản lòng thoái chí, không còn muốn ra sức làm quan rồi. Ta cũng có thể nói tên hắn cho ngươi biết. Hắn tên là Đặng Triển, chính là đương thời nhất lưu kiếm thuật đại sư, nếu bàn về bộ chiến, ta cũng không phải là đối thủ của sư bá, nhưng nếu là kỵ chiến, sư bá so sánh với ta, vẫn còn kém hơn một chút.”
Trong giọng nói, Triệu Vân tỏ ra một sự tự tin không gì sánh kịp.
"Hả, Đặng Triển là kiếm thuật đại sư?" Sau khi Vương Xán nghe thấy, hỏi một cách kinh ngạc, trên mặt chợt lộ ra một tia vui mừng.
Dưới trướng Vương Xán đã có một tên thiên hạ đệ nhất kiếm sư Vương Việt, hiện giờ lại toát ra một tên kiếm sư Đặng Triển, tên Đặng Triển này là thần thánh ở phương nào?
Triệu Vân giương mày, nói: "Đương nhiên, kiếm thuật của sư bá đúng là vô song, chưa có địch thủ.”
Vương Xán trông thấy mặt Triệu Vân đỏ lên, biết Triệu Vân đang giữ gìn thanh danh của Đặng Triển, trong lòng hắn vừa nghĩ, nói: "Tử Long, kiếm thuật của sư bá ngươi lợi hại cỡ nào thì ta không biết được, nhưng mà dưới trướng của ta lại có một thiên hạ đệ nhất kiếm sư, kiếm thuật siêu quần, không người có thể đỡ, quả thực vô cùng lợi hại.”
"Thiên hạ đệ nhất kiếm sư?”
Triệu Vân nghe vậy, đã trầm mặc một lát, rồi trên mặt đột nhiên hiện ra một vẻ vui mừng, dò hỏi:"Chẳng lẽ là Kiếm Sư Vương Việt?”
Vương Xán cười hỏi: "Tử Long biết Vương Việt?”
Triệu Vân gật gật đầu, cười nói: "Danh tiếng của Kiếm Sư Vương Việt, Vân tất nhiên có biết, thiên hạ đệ nhất kiếm sư, danh tiếng lẫy lừng, như sấm bên tai, sao lại không biết được.”
Chẳng qua, Triệu Vân thừa nhận biết được thanh danh của Vương Việt, nhưng có một câu không có nói ra, ba người Đồng Uyên, Đặng Triển, Vương Việt đều là bạn tốt tâm đầu ý hợp. Mà Triệu Vân là đệ tử của Đồng Uyên, biết rõ chuyện này, nhưng Triệu Vân không muốn dùng quan hệ để nói chuyện với Vương Xán, cũng không nói đến quan hệ giữa Đồng Uyên với Vương Việt.
Nói tới chỗ này, Vương Xán liền không tiếp tục hỏi về chuyện của Đặng Triển.
Chỉ cần biết Đặng Triển ở Hán Trung là được, có Vương Việt, tin tưởng rằng việc của Đặng Triển sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Ánh mắt của hắn nhìn Triệu Vân, hỏi: "Tử Long, giờ đây thiên hạ loạn thế như vậy, vì sao còn không chịu ra làm quan?