Tây Song Trúc

Chương 30: Hoa độc




Ngày hôm sau thời tiết âm u, bóng tối trùm lên mây khói tụ thành một khối dày đặc, bao phủ bầu trời Lãng Châu. Tờ mờ sáng, vầng dương hé qua đường chân trời, ánh bình minh không xuyên qua nổi đám mây dày đặc, trời đất một vẻ u ám, khó phân ngày đêm.

Nha đầu tên Hoàn Thúy, người hầu thân cận của Lục phu nhân, giờ mão (từ 5-7h sáng) đã rời giường ra ngoài, vén rèm, ngáp dài, nửa tỉnh ngửa mê ngồi xổm ở tiền viện Phật đường tránh gió mà đốt bếp lò. Theo thông lệ, mỗi buổi sáng phu nhân thường uống một chén sương, trong lu rót đầy nước giếng mới xách về, nàng múc hơn nửa ấm, vội vàng xuôi ngược nhóm lửa đun sôi, chậm rãi xách vào pha trà.

Mây yên, gió lặng. Trong lò đốt củi đen, tỏa ra một làn khói cao mười tấc, ngoài cửa ánh đèn hắt lên, chiếu trên giấy sa, chớp nháy lay động.

Lát sau, trong phòng truyền đến một tiếng chén sứ rơi vỡ giòn giã.

Hoàn Thúy kêu la thảm thiết, lảo đảo chạy ra ngoài cửa. Nàng như mất hồn, ngơ ngẩn đứng ngây ngốc trong sân một lúc, mới vọt ra ngoài, kéo một gã sai vặt đang vẩy nước quét nhà, gương mặt trắng bệch kêu lên: “Đi tìm thiếu gia, đi...... Đi gọi hai vị thiếu gia, phu nhân không xong, nôn ra rất nhiều máu, ta gọi người không được!”

Nói xong hai chân co quắp, quỳ trên đất, hai mắt trống rỗng vô thần.

Gã sai vặt nghe vậy, tè ra quần định chạy xuyên nửa tòa nhà, mới vọt vào Ngẫu Hoa tiểu uyển, cả đoạn đường hét lên: “Đại thiếu gia, phu nhân có chuyện!”

Hắn xông vào cửa phòng đóng chặt, nhào đến phía trước, hương hoa nồng nặc xông vào cổ đến nỗi ho khan.

Lúc đó Yến Sâm và Lục Hoàn Thành cũng đã dậy một lúc, tối hôm qua làm lễ động phòng hoa chúc, thân thể mệt mỏi, cũng không muốn dậy sớm, lười biếng vùi trong màn trướng tối tăm mút mát cánh môi. Thai nhi trong bụng Yến Sâm động đậy nhiều lần, Lục Hoàn Thành giả vờ nghiêm túc giáo huấn hài tử, mới nói vài câu, Yến Sâm bị dọa sợ, trực tiếp dùng môi ngăn y lại. Mưu kế được thực hiện, y trầm giọng cười lên, lật ngược thế cờ hôn lên trán thiếu niên còn đang thở hổn hển.

Yến Sâm trần trụi nằm trong ngực Lục Hoàn Thành, cùng nhau thương lượng tên hài tử, chọn được vài cái, lại bị loại bỏ, chỉ còn hai chữ “Sách” và “Lâm” đang được đắn đo, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô “Phu nhân có chuyện”, kèm theo tiếng kêu la, liền có người phá cửa xông vào.

Ngực Lục Hoàn Thành chấn động, lúc này liền tách khỏi Yến Sâm, hất chăn vươn mình xuống giường, vội vội vàng vàng  nắm lấy quần áo khoác lên cánh tay, vừa khoác áo vừa hỏi: “Đang êm đẹp, xảy ra chuyện gì?”

“Không, không biết.” Gã sai vặt núp ở bên bình phong, đầu lưỡi xoắn xít, nói cũng không rõ ràng, “Hoàn Thúy hầu hạ phu nhân chạy đến, nói phu nhân nôn ra rất nhiều máu, gọi cũng không tỉnh, sắp.... sắp không xong rồi!”

“Câm miệng!”

Lục Hoàn Thành sắc mặt tái xanh, ánh mắt sắc lẻm liếc qua, dọa gã sai vặt không dám nói thêm nửa câu xui xẻo.

Quần áo y mặc xộc xệch, rất không chỉnh tề, Yến Sâm vội vàng bò lên, quỳ dọc mép giường, giúp y cài vạt áo, phủi phủi vuốt vuốt mấy cái, mới miễn cưỡng có thể gặp người. Lục Hoàn Thành chuẩn bị qua loa xong xuôi, liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, chạy khỏi phòng mới nhớ chưa tạm biệt Yến Sâm, quay đầu nhìn lại, thiếu niên kia đang quỳ bên trong căn phòng tối đen, tay trái nắm áo lót, tay phải chống mạn giường, luống cuống mà nhìn y, rõ ràng cũng bị dọa cho phát sợ.

Lục Hoàn Thành chạy về giường, bốn bàn tay lạnh lẽo nắm lấy nhau, hôn lên đầu ngón tay Yến Sâm nói: “Ta đi xem mẫu thân một lúc, nếu tình huống còn tốt, ta tranh thủ trở về sớm, nếu như... nếu như không tốt lắm, ta sẽ về trễ một chút. Ngươi tự chăm sóc bản thân, có việc thì sai người báo cho ta biết, nghe không?”

Yến Sâm hoảng hốt gật đầu đáp một tiếng.

Bàn tay thuộc về Lục Hoàn Thành rút ra khỏi lòng hắn, rời đi rất nhanh chóng, chớp mắt xoay người, không khí mơ hồ ngột ngạt suốt đêm bị vạt áo cuốn thành một làn gió, vài cánh hoa không biết tên bay trong không trung, mỏng manh rơi xuống.

Hắn nhìn theo bóng người dần xa kia, nhìn theo y bước khỏi cửa chính, tiện tay kéo cửa phòng. Màn nhẹ nhàng rủ xuống, che phủ trước mặt Yến Sâm, căn phòng trở về yên tĩnh.

Trong nháy mắt, mới vừa rồi người còn tình chàng ý thiếp trong đệm chăn, giờ đã chỉ còn lại một mình hắn. Nhiệt độ sót lại trên cơ thể không ngừng tiêu tan, muốn giữ lại cũng chẳng được. Chăn đệm dần lạnh, gối trũng xuống dần dầy lên, bên giường trống rỗng.

Mẫu thân xảy ra chuyện rồi.

Phu nhân từ ái nuôi lớn Lục Hoàn Thành đã xảy ra chuyện gì? Một lát nữa, chính mình có nên qua đó thăm hỏi?

Không, không được.

Hắn không được người yêu thích, vẫn là nên ngoan ngoãn ở lại bên trong Ngẫu Hoa tiểu uyển, không đi làm phiền mới tốt.

Lòng bàn tay Yến Sâm có chút ngứa, cúi đầu nhìn xuống, một cánh hoa trắng nhạt đang nằm gọn trong tay, màu sắc nhàn nhạt, hương hoa thoang thoảng, mỏng manh mà trong suốt, như vừa mới ngâm trong một đêm sương gió, không nhìn ra là hoa gì.

Hắn đưa lên chóp mũi ngửi một chút, liền thấy một mùi máu tanh nồng nặc.

Trong phút chốc, sự run rẩy mãnh liệt lại một lần nữa ập đến, tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn, tiếng tim đập át đi tất cả, Yến Sâm khó chịu muốn nôn, cố gắng ấn lại ngực trái ngã vào đầu giường, há mồm thở gấp. Bóng mờ vặn vẹo uốn éo treo trên đỉnh màn trướng, đêm tối chụp xuống, úp kín đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Hắn nắm chặt năm ngón, không khí rét lạnh luồn qua kẽ tay, trong lòng bàn tay chẳng còn gì.

Không thể nào diễn tả, tựa như sắp vĩnh viễn mất đi gì đó.

Yến Sâm càng cảm thấy nhớ nhung người vừa rời đi kia, nhớ lúc y nâng lên bàn tay mình, hôn lên đầu ngón tay ấm áp. Lục Hoàn Thành lúc nào thì trở về, sẽ lại hôn lên đầu ngón tay của hắn chứ?

Đêm nay sao?

Hay là.... rất lâu sau đó.

Lúc Lục Hoàn Thành gấp gáp chạy tới Phật đường, Lục Hoàn Khang đang lo lắng đi lại trong sân.

Bước chân hắn phù phiếm, hai mắt sưng đỏ, rõ ràng đọc sách tới nửa đêm, vừa mới ngủ đã bị gã sai vặt gọi lên, vừa lo lắng lại luống cuống, cũng không có khí lực nói chuyện, chỉ nói vừa phái xe ngựa đi đón đại phu, còn quá sớm, người tới Thái An Đường phải lúc lâu sau mới có thể đến nơi, không biết mẫu thân có thể chịu đến được lúc đó hay không.

Nói xong đặt mông ngã ngồi trên bậc thang ngoài cửa, ôm mặt khóc rống lên.

Lục Hoàn Thành tiến vào phòng ngủ, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân hôn mê, trước mắt giống như có một tia chớp đánh xuống, y kinh ngạc, cả người phát lạnh. Lục mẫu thoi thóp nghiêng đầu nằm, tứ chi gầy gò cuộn lại co giật, mặt trắng bệch như người chết, môi cắt không còn giọt máu, miệng mũi đều chảy ra huyết đen gai người.

Bà còn mặc trung y trắng thuần, nhìn qua giống như tang phục, dính đầy uế vật bị nôn ra, lẫn vào máu đông, hỗn loạn chảy xuống.

Cảnh tượng kinh khủng quen thuộc này vô cùng kích thích Lục Hoàn Thành, y giống như mất đi lý trí, xông đến gọi mẫu thân không ngừng, nhưng bà không hề có chút phản ứng.

Y run rẩy cúi đầu, nghe tiếng hô hấp và nhịp tim, khẩn cầu đừng giống như y suy đoán, thế nhưng bên tai hô hấp gần như không có, ngược lại tiếng tim đập rất nhanh, thúc bên tai giống như trống đánh gấp gáp, phảng phất như trăm nghìn tăng nhân đang ồn ào tụng kinh, liên tục không ngừng nghỉ, tiếng ong ong không chậm không ngớt, giục giã muốn đoạt hồn, không hé ra một chút an bình.

Bên trong nhịp tim khủng hoảng, ký ức về cái chết liên tục ùa về, dừng lại ở năm năm trước.

Một cây đào xuân sum xuê cành lá ở Bắc viện, cánh hoa trắng xóa rơi đầy trên mặt đất.

Giống nhau y hệt, hôm nay và ngày đó.

Y gọi Hoàn Thúy đến tra hỏi, tiểu nha đầu quỳ gối bên giường, bị đôi mắt âm trầm của chủ nhân sợ đến hồn vía lên mây, khó khăn mở miệng, nửa ngày mới nói được đại khái rõ ràng, nói phu nhân trước nay đã thành thông lệ không cần ăn uống, chỉ cần một bình sương vừa đun sôi. Sáng nay vừa mới uống được nửa chén đã ói, nằm ở đầu giường nôn ra máu, đột nhiên tức ngực, mắt trợn lên ngã xuống đất, cốc uống trà cũng bị rơi vỡ.

Nàng muốn bù đắp sai lầm, liền nói mình vô cùng lo lắng sợ hãi, ra ngoài cầu cứu, Lục Hoàn Thành lại không nghe được mấy lời này, ánh mắt chăm chăm nhìn vào ấm trà trên bàn nhỏ, nhanh chân bước tới, từ trong nước trà nóng vớt ra một đống lá trà ướt nhẹp, đột nhiên sắc mặt đại biến, giơ tay tát Hoàn Thúy một cái bạt tai.

Y nắm vạt áo Hoàn Thúy, lạnh lùng chất vấn: ” ‘Sương’ này chính là ngươi pha?”

Hoàn Thúy chật vật ngẩng đầu, thấy lá trà trong tay Lục Hoàn Thành, mềm mại xanh biếc, từng khóm nở ra, muốn mở miệng phản bác, lại cẩn thận suy xét, phát hiện bên trong bất ngờ chứa hơn chục chiếc lá xanh không giống bình thường, còn có mấy cánh hoa nát nhừ.

“Đây là...... Đây là trà ướp hoa từ đâu tới?”

Hoàn Thúy sợ đến chảy mồ hôi lạnh, quỳ gối bên cạnh bàn, từ trong hộp trà run rẩy lấy ra một ít trà đặt trên lòng bàn tay, bên trong quả thực có không ít cánh hoa khô. Lúc chưa ngâm nước, mỗi đóa hoa chỉ nhỏ bằng hạt đậu đỏ, bị lá trà dày đặc che lấp, sao có thể phát hiện khác thường?

Nàng rụt cổ lại hỏi: “Chẳng lẽ...... Là hoa trà có độc?”

“Hoa trà?!”

Dù cho hóa thành than tro, Lục Hoàn Thành cũng nhận ra màu sắc hình dáng của loại hoa này. Y kẹp lên một đóa đưa tới trước mặt Hoàn Thúy, suýt chút nữa đâm mù con mắt của nàng: “Đây là hoa trúc đào!”

Hoàn Thúy kinh hãi, hộp trà trong lòng rơi xuống, cánh hoa khô tung tóe trên mặt đất.

Sự việc quá rõ ràng.

Có người nắm rõ thói quen mẫu thân, đêm tới liền lẻn vào Phật đường, lặng lẽ bỏ vào bình trà mấy cánh hoa trúc đào khô. Hoàn Thúy pha trà hàng ngày, tâm tư chây lười, vốn cũng chẳng nhìn kỹ, huống hồ sáng nay sắc trời tối đen, không nhìn rõ vật bên trong là vật gì. Nàng giống như trước tùy ý nắm lên, hồ đồ đem hoa trúc đào hãm cùng lá trà, đun ra một bình nước độc!

Hoa trúc đào độc tính rất lớn, lại đặc biệt công tâm, một ít nước cũng có thể đoạt mệnh, năm đó mấy đóa hoa đã có thể khiến Diệp Ninh bỏ mình, bây giờ mẫu thân cơ thể suy yếu, thỉnh thoảng nhiễm phong hàn cũng dằn vặt hết nửa cái mạng, làm sao chịu nổi hoa độc tàn phá.

Đến tột cùng là ai?

Mẫu thân từ trước đến giờ tin Phật làm việc thiện, chưa bao giờ kết oán với ai, đến tột cùng là ai tâm địa độc ác, muốn dùng hoa trúc đào mà Lục gia kiêng kị nhất rắp tâm hại người?

.