Tây Song Trúc

Chương 3: Thức Tình (Biết yêu)




Edit: Gấu

Beta: Raph

.

.

Thật ra, lúc đó Lục Hoàn Thành cũng không phải đang nhìn Yến Sâm, dù sao… làm gì có ai khi không có việc gì lại đi nhìn chằm chằm một cây trúc? Y chẳng qua đang suy tư ngẫm nghĩ, theo thói quen đưa ánh mắt nhìn cây trúc xanh bên  cửa sổ.

Thế nhưng điều này không quan trọng.

Yến Sâm thẫn thờ, chỉ liên quan đến một khoảnh khắc một ánh mắt một nụ cười, kể từ đây hắn đã không thể từ bỏ người thiếu niên mặt mũi tuấn lãng này nữa.

Tiếc nuối chính là, Lục Hoàn Thành không phải mỗi ngày đều đến thư phòng.

Y khác các đời cha chú, không ham mê sách vở, công danh, ngược lại vô cùng yêu thích chạy ngược xuôi ngoài phố, thường thường phải đi tới khi cả người ám mùi tiền mới trở về, hoặc là cưỡi ngựa bắn cung, chèo đèo lội suối... Tóm lại, đừng nói tổ huấn, ngay cả thước và gậy gộc cũng không làm gì được hắn.

Cũng may Lục Hoàn Thành có một cây cung bằng trúc, Yến Sâm mỗi lúc nhớ y, liền không nhịn được mà lặng lẽ bám vào cây cung kia, theo y ra ngoài. Dõi theo y từ một cậu thiếu niên trở thành một nam nhân hăng hái trẻ tuổi, giương roi thúc ngựa, vóc dáng kiên cường, hai mắt sắc bén như chim ưng.

Chẳng mấy chốc, Lục Hoàn Thành đã 17 tuổi.

Mùa hè năm đó, nóng bức liên miên, rừng trúc xanh thanh tịnh mát mẻ bên thư phòng, vô cùng thích hợp để hóng gió. Gần cửa sổ Lục Hoàn Thành đặt một chiếc giường nhỏ, trải tấm chiếu trúc. Y tạt cả thùng nước giếng trong vắt mát lạnh vào người, sau đó cởi đống y phục ướt nhẹp mồ hôi, thân thể trần trụi dán xuống dưới, sảng khoái khép mắt lại.

Yến Sâm muốn gần gũi với y, liền lén lén lút lút nhập vào chiếu trúc kia.

Nan trúc đan xen, cảm xúc rõ ràng, thân thể rắn chắc ở bên trên, nhiệt độ nóng bỏng. Lục Hoàn Thành trong lúc ngủ vô thức xoay người, trái tim thẹn thùng của Yến Sâm bỗng nhiên run rẩy.

Nửa đêm, Lục Hoàn Thành vì khô nóng khó chịu mà thức giấc.

Yến Sâm cũng tỉnh theo, lập tức cảm thấy không ổn. Lục Hoàn Thành thân thể xao động dị thường, bắp thịt co rút, run rẩy mãnh liệt, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, mồ hôi nóng bỏng không ngừng tuôn ra từ lỗ chân lông, thấm ướt phần lớn da dẻ và chiếu trúc. Y ngửa cổ, phát ra âm thanh hổn hển khàn đặc, hơi thở dồn dập không chịu nổi, thậm chí không thể không há miệng lấy hơi.

Yến Sâm bị ép tới nỗi xương cốt đau đớn, trong lòng hoảng loạn, đến gần Lục Hoàn Thành nhìn xem y xảy ra chuyện gì. Đột nhiên, thân thể đang cực độ căng cứng của y bỗng nhiên tê liệt, nặng nề ngã về giường trúc.

Sau đó, tinh dịch đậm đặc từng giọt từng giọt rơi xuống nan trúc.

Yến Sâm cuối cùng hiểu ra, trong đầu sớm đã trống rỗng – thứ Lục Hoàn Thành tiết ra, dính trên người hắn, là dương khí tinh khiết, đậm đặc đến đốt người. Hắn vốn là một cây trúc sinh trưởng ở nơi ẩm thấp, ngửi thấy dù chỉ một chút hơi ẩm thôi cũng sẽ mềm oặt, thế nên giờ khắc này hắn đã hoàn toàn không thể động.

Chỉ chốc lát sau, tinh dịch dần chuyển thành chất lỏng, thấm sâu vào khe hở giữa nan trúc, từng chút một truyền vào da thịt Yến Sâm.

Hắn bất lực co rúm lại, cơ thể run rẩy, bị mùi vị của Lục Hoàn Thành xâm chiếm.

Kể từ ngày đó, Yến Sâm liền ghi nhớ, không bao giờ dám nhập vào giường trúc kia nữa. Tốt nhất là quy củ làm một cây trúc, đứng phía sau cửa sổ phía tây, triệt để giả câm giả điếc, sấm đánh cũng bất động, cơn gió thổi hơi mạnh một chút, phiến lá liền sợ hãi đến phát run.

Hắn thậm chí không dám nhìn Lục Hoàn Thành, luôn luôn cảm thấy trên người vẫn còn dính dấp mùi vị của y. Sau bảy ngày, một trận mưa rào đến trời đất quay cuồng trút xuống, cuốn đi vô số lá non, vẫn không thể rửa sạch mùi vị tanh chát mơ hồ kia.

Lúng túng suốt mấy ngày, rút cục chờ đến cuối hè, nắng nóng tiêu tan.

Chiếu tre cuối cùng cũng được cuốn lại, yên lặng nhét vào ngăn tủ.

Thế nhưng, Yến Sâm lại sốt ruột.

Chiếu tre không còn, hắn cũng không được chạm mặt Lục Hoàn Thành. Sợ hãi, rụt rè suốt mấy chục ngày, trốn tránh không gặp suốt mấy chục ngày, trở thành một chuyện cỡ nào nực cười. Hắn cứ sống qua ngày như vậy, bỏ lỡ cơ hội, mãi đến khi chờ không nổi nữa, mới cảm thấy hoảng hốt.

Yến Sâm bắt đầu nằm mơ, trong mộng trở lại đầu hè, mỗi đêm đều ngủ bên cạnh Lục Hoàn Thành, vuốt ve sống lưng nóng bỏng của y, hôn lên bờ vai dày rộng của y. Ban ngày trên giường nhỏ không có người, hắn cũng tiếc nuối không muốn rời đi, tựa như một cô con dâu nhỏ làm ấm giường, cảm nhận mùi vị của trượng phu mình lưu lại, nhắm mắt, giả như là hắn vẫn còn ở đây.

Đến khi tỉnh mộng, chính mình lại trở về làm cây trúc nhỏ ở cửa sổ phía tây.

Không ai có thể giúp hắn

Hắn không ra được.

Cho đến bây giờ Yến Sâm chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ căm hận việc bản thân bị vây ở bên trong một tòa lao ngục mà người ta gọi tên là “trúc”, đứng chôn thân trong đất, xiềng xích quấn quanh, gào khóc thì không phát ra thanh âm, giãy dụa cũng không tạo nên tiếng động. Muôn loài chim chóc muông thú trên thế gian, mỗi vật đều có thể bước đi, chỉ có hắn là lạc lõng – hắn là một cây trúc, cũng chỉ có thể là một cây trúc.

Đứng tại đó ba trăm năm, lòng nguội như tro tàn.

Cơn mưa cuối cùng của mùa hè, mang theo hương vị mát mẻ của mùa thu. Không còn ai dùng đến chiếu trúc, tình cờ đụng phải, còn ngại lạnh tay.

Mưa bụi liên miên, hơi nước tích tụ.

Mặt đất hõm xuống, tạo thành một vũng nước, làm mục nát rễ trúc.

Yến Sâm mất hồn mất vía, mười mấy ngày qua bất kể đêm ngày, chỉ biết si ngốc nhìn về cửa sổ phía tây mà sợ hãi. Sắc trời u ám, trong thư phòng không đốt đèn, Lục Hoàn Thành trên giường đắp chăn ấm áp, gối đầu lên tay nhắm mắt, trầm trầm ngủ.

Muốn tới gần y, muốn…chạm vào y.

Đột nhiên gió lớn bất ngờ nổi lên, cánh cửa sổ va vào khung gỗ, đánh lên một tiếng thật mạnh.

Tiếng động mạnh giống như thiên lôi giáng xuống, Yến Sâm thấy mặt đất rung chuyển, đầu váng mắt hoa, nháy mắt liền mất đi ý thức. Phải mất một lúc lâu sau, hắn dần tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngã xuống bùn nhão.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên những hạt mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống, làm ướt hai mắt. Đưa tay lên gạt đi, cánh tay mới nhấc lên một nửa, bỗng thấy phần cổ tay trắng nõn đầy xa lạ, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn, cả người cũng trở nên run rẩy kịch liệt.

Hắn rốt cục…hóa ra nhân thân.

Đêm đó, Yến Sâm còn chưa biết bước đi, không nhớ rõ bản thân bằng cách nào tiến vào gian nhà, có lẽ là loạng choạng vấp vào ngưỡng cửa, loạng choạng đập đầu vào góc bàn, cuối cùng cũng có thể dùng đến tay chân, cả chặng đường đều đi bằng đầu gối, vội vàng bò đến trước giường Lục Hoàn Thành.

Gấu: Cây trúc si tình quá…. còn chưa biết đi vẫn cố tình bò đến cạnh người ta mới chịu ^_^

Raph:Quả là manh động quá mà =))

Hắn nằm ở bên mép giường, nhìn chằm chằm không chớp mắt người nam nhân này, đưa tay ra, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào bờ môi y.

Sau đó ngậm vào trong miệng mình, nghiêm túc mút mát.

Mũi đột nhiên cay cay, rơi xuống hai hàng lệ trong.

Yên Sâm không nhịn được muốn chạm vào y, lại sợ làm y tỉnh dậy, nghĩ tới nghĩ lui, liền cẩn thận từng li từng tí dùng linh tức tạo thành một giấc mơ, đem cả thư phòng che đậy bên trong. Hắn thấp thỏm bò lên giường, nằm một bên, cách Lục Hoàn Thành một thước, nửa người thò ra ngoài. Sau đó duỗi tay, mơn trón gò má, cổ, vai, lồng ngực người kia..... Thân thể càng ngày càng ẩm ướt đến khó chịu, giữa hai đùi rịn ra một dòng dịch thể, tí tách chảy xuống dưới.

Lục Hoàn Thành nửa đêm tỉnh lại, cũng không nói gì, liền vươn mình đem hắn vững vàng đè dưới thân, cúi đầu tàn nhẫn hôn.

Mười bảy tuổi, tiết trời hừng hực, thanh niên thể lực sung mãn. Yến Sâm mới vừa biến ra nhân thân, đi đứng còn bất tiện, liền cứ thế mà bị Lục Hoàn Thành hái đi.

Hắn vốn nghĩ rằng vành tai và tóc chạm vào nhau, môi lưỡi quấn quýt đã là vui vẻ nhất, nhưng không ngờ Lục Hoàn Thành tiến quân thần tốc, lược bỏ hơn phân nửa các bước, hướng về u huyệt tiêu hồn kia mạnh mẽ đâm tới, như có thâm thù đại hận gì đó, hung hãn liên tiếp kéo ra đẩy vào, khiến cho phần thịt non nớt nơi ấy sưng đỏ lên, tiết ra dâm thủy. Yến Sâm nằm trên giường thở hổn hển, hai chân liều mạng đá loạn, cũng không dừng được y, giống như một chú thiêu thân nhỏ bị cây đinh dài đóng lên, dù vùng vẫy đến gãy cánh cũng phí công.

Mới chỉ hóa thành người ngắn ngủi một khắc, Yến Sâm đã đem tinh hoa bắn ra, một số năm sau nhớ lại, thực sự là xấu hổ muốn thắt cổ.

Lục Hoàn Thành đêm đó lăn lộn giằng co trên người hắn, bận rộn không biết bao lâu, có lẽ vì tưởng rẳng ở trong mơ nên mới không nể mặt, cùng tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới ân ái lần đầu, thể hiện ra ngoài toàn bộ mặt ngô nghê nhất, kích động nhất. Yến Sâm khóc đến thê thảm, trong lòng y cũng gấp, chuyển động đưa đẩy như thế này đã bắt đầu thì không thể nào thu lại được, đành phải vụng về an ủi, thốt ra vài câu tâm tình giản đơn, mồ hồi nóng trên trán rịn ra, chảy dọc xuống thái dương.

Lần trước, Yến Sâm chỉ dính một chút tinh dịch, lần này hoang đường đến nửa đêm, trong bụng cơ hồ bị rót đến no rồi.

Hắn ngất ngất ngây ngây nằm dưới thân Lục Hoàn Thành, hai chân mở rộng, cắn môi, lặng lẽ nghĩ: cũng tốt.... từ nay về sau, sẽ không bao giờ mất đi hương vị của người này.

Sau nửa đêm, mưa càng lúc càng nặng hạt, nước chảy thành dòng, rào rào từ trên mái nhà cong vút chảy xuống dưới.

Ngoài cửa sổ rặng trúc dập dìu lao xao, tiếng xào xạc không ngừng.

Cuốn ở bên trong chăn đệm ấm áp, Yến Sâm được Lục Hoàn Thành ôm vào trong ngực, cằm tì trên hõm cổ, bờ môi hôn lên trái tim, quyến luyến ôm chặt nhau, say sưa thiếp ngủ.

Rạng sáng, mưa tạnh, người không còn, bên gối chẳng lưu lại một phiến lá.

Hoàn chương 3