Tây Song Trúc

Chương 26: Bái đường




Từ đường Lục gia tọa lạc trong nội viện, ngoài cửa là mảnh sân vườn rộng rãi, dưới gốc cây hòe cổ trăm năm, rêu xanh bao phủ trên gốc rễ chằng chịt đan xen dưới lòng đất, cành lá sum suê tươi tốt vươn đến nơi cao nhất, tạo thành một cái ô khổng lồ.

Linh khí thanh khiết ở trúc đình, phú khí ở từ đường.

Trong cơn mưa phùn mờ mịt, đường đá xanh bị nhiễm nước mưa, trơn trượt khó di chuyển. Lục Hoàn Thành sợ Yến Sâm bụng lớn khó đi, một đường ôm hắn đến nơi này. Ven đường không ít hạ nhân nhìn thấy, che miệng nói nhỏ. Yến Sâm vô cùng ngượng ngùng, ô giấy dầu trong tay hạ xuống cực thấp, che đi mặt mũi chính mình.

Chờ tới khi tiến vào từ đường, Lục Hoàn Thành mới thả hắn xuống, dặn dò: “Ta đi một lát rồi trở lại, ngươi ở đây chờ ta, đừng chạy lung tung.”

Nói xong hôn hắn một cái, quay đầu rời khỏi.

Hôm nay là một ngày mưa dầm, từ đường chưa đốt đèn cầy, xung quanh tối tăm. Yến Sâm nhìn quanh phòng, thấy nhà chính bày mấy hàng bài vị, cao thấp chỉnh tề, mỗi tấm đều khắc tên tổ tiên Lục gia, từ trái qua phải sắp xếp theo theo thứ tự. Bài vị làm từ gỗ đàn hương, vì niên đại không giống nhau, màu gỗ cũng khác biệt.

Hắn đi về phía trước vài bước, tỉ mỉ đọc từng cái tên, phát hiện mình nhận ra không ít.

Yến Sâm mặc dù hóa ra nhân thân muộn, nhưng tụ linh từ rất lâu rồi, kí ức đầu tiên chính là từ đời Thái tổ (bề trên nhất, đời cao nhất trong gia phả) Lục Hoàn Thành, chính là mười bảy đời trước. Có điều hồi đó linh khí còn chưa ngưng ra ngũ giác, tai không thể nghe, mắt không thể thấy, chỉ mơ hồ lĩnh hội được một ít cảm giác ít ỏi. Vị thái tổ gia gia này khi còn trẻ từng có một đoạn thời gian khó khăn, tuổi già bất hạnh để tang vợ, thường xuyên thở dài thở ngắn ở thư phòng. Yến Sâm nghe nhiều, linh tức đã hiểu cái gì gọi là đau thương.

Ký ức chân thực rõ ràng đầu tiên của Yến Sâm bắt đầu từ Cao tổ gia gia của Lục Hoàn Thành trở đi. Tên năm đời ông cha, mỗi một người hắn đều nhớ rõ, thậm chí nhớ những chuyện khi họ còn là hài đồng, tỷ như có người từng nằm nhoài bên cửa phía tây, bị phụ thân dùng gậy trúc đánh mông, roi đánh vọng ra tiếng đôm đốp. Cũng nhớ lúc họ thi đỗ công danh, làm quan mấy phẩm, vị nào từng có công trạng lớn lao được người đời ca tụng. Càng nhớ tới khi họ tuổi già, cáo lão về quê, trở về tòa Lục trạch quen thuộc, ngậm kẹo đùa với con cháu, an dưỡng tuổi già.

Yến Sâm đứng trước bài vị tổ tiên, bỗng nhiên có chút không tự nhiên.

Cẩn thận mà nói, hắn cũng tính là tiền bối của Lục Hoàn Thành, nhưng bây giờ bối phận lộn xộn, ngược lại gọi Lục Hoàn Thành là ca ca. Ba trăm năm qua, hắn vẫn che chở linh tức cùng văn mạch Lục gia, nói đến gia phả hay chuyện cũ, e là so với Lục Hoàn Thành còn tường tận nhiều hơn. Ngược dòng bảy đời mấy vị này, bọn họ nếu có thể nói chuyện, vậy còn phải khách khí kính trọng với hắn.

Hơn trăm năm qua đi, Yến Sâm ở thế hệ này hóa thành người, ủy thân cho cháu chắt bọn họ, thậm chí chút chít, bao lần mây mưa hoan ái, đến tận khi châu thai ám kết*.

*Châu thai ám kết: có thai, hàm ý chỉ kết quả của một tình yêu vụng trộm. Nếu là truyện hài thì ta sẽ dịch thành “vui chơi ra sản phẩm” J))

Năm đó, tổ tiên Lục gia ngồi ở cửa phía tây cần cù đọc sách, lúc rỗi rãi ngắm nhìn bụi trúc xanh, có nghĩ tới sau này đến đời hậu thế, cây trúc xanh phía cửa tây kia sẽ vì bọn họ mà kéo dài huyết thống chăng?

Hai gò má Yến Sâm nóng lên, cúi đầu, nhìn xuống cái bụng cao lớn tròn trịa, cảm giác mâu thuẫn xấu hổ trong lòng không cách nào tản đi.

Hắn không muốn xa rời Lục Hoàn Thành như vậy, tình cảm đâm chồi, lo được lo mất, giống một thiếu niên mười bảy tuổi mới biết yêu..... Có lẽ trước khi gặp gỡ Lục Hoàn Thành, những năm tháng dài đằng đẵng mà hắn từng trải qua, đều đã thành số không.

Sinh mệnh chân chính của hắn, là bắt đầu từ một ngày kia khi nhìn thấy Lục Hoàn Thành.

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Yến Sâm quay đầu lại, trước mặt phủ lên một tấm khăn đỏ tươi, che đi diện mạo. Hắn không nhìn thấy Lục Hoàn Thành, hoảng sợ muốn gạt nó xuống, lại bị một bàn tay đè lại.

“Đừng kéo, đây là hỉ khăn, dùng để bái đường.”

Yến Sâm nghe những lời này, hai gò má nhất thời nóng bỏng, tựa như một ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt.

Khăn voan đỏ chói, thêu một đôi uyên ương nghịch nước dệt bằng sợi vàng sợi bạc. Ngón tay Lục Hoàn Thành lướt qua tầng tầng tua rua, lơ đãng chạm vào làn da hắn, trái tim trong khoảnh khắc mất đi nhịp điệu, mãnh liệt đập thình thịch, máu trong cơ thể điên cuồng lưu chuyển. Yến Sâm hô hấp hỗn loạn, kích động đến suýt nữa vò nát góc áo.

Lục Hoàn Thành muốn kết hôn với hắn, bọn họ cùng ở nơi này, trước mặt tổ tiên Lục gia bái đường thành hôn.

Hắn quỳ thế nào, bái làm sao, nói cái gì?

Hắn không biết chút nào hết.

Yến Sâm cực kì căng thẳng, che lại tấm khăn đỏ, một tay kéo ống tay áo Lục Hoàn Thành, lắp bắp nói: “Ta, ta chưa từng bái đường.”

Lục Hoàn Thành bị một lời kia chọc cười, đáp: “Nói như  ta đã bái rồi không bằng.... A Sâm yên tâm, ta cũng là lần đầu tiên kết hôn, còn căng thẳng hơn ngươi.”

Y đỡ Yến Sâm xoay người, đứng đối diện bài vị tổ tiên. Chính mình tiến lên bố trí một chút, đốt lên một loạt nến, từ đường dần dần trở nên sáng sủa, tràn ngập mùi hương đèn nhang đầy an bình.

Y quay lại dắt tay Yến Sâm, đỡ lấy hông hắn, nói: “Trước tiên chậm rãi quỳ xuống.”

“Được.”

Yến Sâm bảo vệ bụng dưới, chầm chậm mà cẩn thận quỳ xuống, từng chút từng chút, đầu gối rốt cục chạm đến lớp vải nhung của đệm quỳ. Chờ quỳ vững vàng, Lục Hoàn Thành đánh giá thân hình của hắn một phen, cảm thấy có chút không đúng, khẽ nhíu mày: “A Sâm, ngươi lạy xuống được không?”

Yến Sâm thử một hồi, lập tức ý thức được  chỗ khó – cái bụng quá lớn, đè lên bắp đùi, đừng nói cúi đầu thấp xuống bái đường, ngay cả khom lưng cũng không được. Hắn lúng túng ôm bụng, thành thật lắc đầu: “Không được.”

Lục Hoàn Thành suy nghĩ một chút: “Tách đầu gối ra một chút?”

Yến Sâm không chịu: “Như vậy...... Thực sự quá khó coi rồi.”

“Đâu có khó coi?” Lục Hoàn Thành an ủi hắn, “A Sâm nghe lời, ngươi còn mang theo hài tử nữa, cho hài tử chút không gian, nó mới có thể cùng ngươi bái đường.”

Yến Sâm nhớ tới hài tử, miễn cưỡng đồng ý, liền theo Lục Hoàn Thành điều chỉnh tư tế, tách ra hai đầu gối để quỳ xuống. Hắn thử một lần nữa, lúc này cái bụng vừa vặn nằm gọn giữa hai chân, thuận lợi lạy xuống, mới hưng phấn thở phào một hơi.

Lục Hoàn Thành nhìn dáng dấp e thẹn đáng yêu, không khỏi cười lên, vén tà áo, quỳ xuống bên cạnh, hướng bài vị tổ tiên cất cao giọng nói: “Liệt tổ liệt tông Lục gia ở trên cao, Hoàn Thành năm nay hai mươi lăm, đã đến tuổi thú thê. Nửa năm trước đi xa, may mắn gặp Yến Sâm. Hắn là người huyện Gia Ninh, Giang Bắc, năm nay mười bảy tuổi, tính cách lương thiện, cùng ta tình ý tương thông. Hôm nay ta cưới người này làm thê, trước mặt tổ tông cam kết, đời này cùng hắn bạc đầu giai lão, yêu thương, che chở hết lòng, không để hắn chịu một chút ủy khuất. Hài tử trong bụng Yến Sâm, tương lai kế thừa tổ nghiệp, tiếp tục sự nghiệp và phát triển thêm, quang vinh hưng thịnh. Chỉ mong tổ tông phù hộ, che chở chúng ta bình an khỏe mạnh.”

Y cũng là lần đầu tiên làm tân lang, trong từ đường không có người làm lễ, bái đường nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng không rõ ràng lắm, đem toàn bộ lời muốn nói nói xong. Dưới ống tay áo chạm ngón út Yến Sâm thì thầm nói: “A Sâm,  tổ tông đang nghe đấy, ngươi cũng nói vài ba câu đi.”

“Ta, ta tên Yến Sâm, ta là......”

Yến Sâm vội vã mở miệng, mới nửa câu liền im bặt – quê quán cùng xuất thân của hắn đều là giả, lúc trước tình thế bức bách, đã nói dối Lục Hoàn Thành, bây giờ quỳ dưới từ đường, tổ tông đều ở trên trời nhìn xuống, làm sao có thể mở miệng nói dối.

Tổ tông sẽ trách cứ.

Hắn do dự một lát, nhỏ giọng khẩn cầu Lục Hoàn Thành: “Ta nói trong lòng, được không?”

Lục Hoàn Thành đoán hắn có lẽ đang thẹn thùng, cũng không bắt buộc, liền săn sóc mà đáp ứng.

Yến Sâm nghiêm túc cẩn thận quỳ xuống, đối diện bài vị tổ tông, từng chữ từng câu nói trong lòng: Ta tên Yến Sâm, là một cây trúc, mọc ở phía tây thư phòng, cao ngỏng gầy teo, trước đây các vị.... đại khái đều gặp rồi. Ta hóa thành hình người, không vì cái gì khác, chỉ là trong lòng quá yêu thích Lục Hoàn Thành, muốn bên nhau cả đời với y. Trước kia lúc ở bên ngoài, ta nói dối y, nói là người huyện Gia Ninh, Giang Bắc, nhưng ta được nuôi lớn từ thủy thổ Lục gia, ba trăm năm đều hướng về nhà họ Lục, đối với Lục Hoàn Thành không hề có chút ý xấu nào, các vị ở trên trời minh giám, sẽ không trách cứ ta đúng không? Sau này, ta làm con dâu Lục gia, nhất định sẽ ngoan ngoãn theo y, điều danh môn khuê tú có thể làm được, ta cũng có thể làm được, xin các vị.....tiếp nhận ta.

Yến Sâm nói xong, vẫn nơm nớp lo lắng không dám động đậy, chỉ sợ chớp mắt sau đó sẽ là trời long đất lở, mưa sa gió giật, tổ tiên Lục gia nổi giận, không tha cho hắn. Đợi một lúc, không thấy đất đá mù trời đâu, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nhỏ dần, có dấu hiệu sắp tạnh. Yến Sâm mới an tâm, nhẹ giọng nói: “Được rồi.”

Hôn lễ rất đơn giản, phu thê đều đã nói xong, đã đến lúc bái đường.

Lục Hoàn Thành nắm lấy tay Yến Sâm, niệm một câu “Nhất Bái Thiên Địa”, hai người liền cùng nhau cúi đầu bái lậy. Ngoài cửa sổ mây tan thấy nắng, mưa tạnh gió ngừng, màn mưa lơ lửng ngoài hành lang chấm dứt, mấy hạt mưa theo mái nhà cong cong, từng giọt rơi xuống.

Đọc tiếp một câu “Nhị Bái Cao Đường”, hai người cùng nhau cúi đầu, ánh nến trong từ đường bỗng sáng ngời, bốc lên cao, nhẹ nhàng nhảy nhót, tên khắc trên bài vị cũng hiện lên rõ ràng.

Lục Hoàn Thành không vội vã hô lên câu tiếp theo.

Y đứng dậy, đem đệm quỳ đến trước mặt Yến Sâm, một lần nữa dứt khoát quỳ xuống, sau đó ngắm nhìn thật kĩ thiếu niên bị hỉ khăn che mặt, hé miệng: “Phu thê giao bái.”

Lần bái lạy này, chính là kết thúc buổi lễ, từ nay có mười mấy đời tổ tiên Lục gia làm chứng,  Lục Hoàn Thành hắn có thê tử, tên là Yến Sâm. Không phải thiếp, không phải nam sủng, mà là thê tử quanh minh chính đại, không để bất cứ ai có một chút nghi vấn.

Mi tâm dán đất, nền gạch lạnh như băng.

Đỉnh đầu Lục Hoàn Thành và Yến Sâm nhẹ nhàng chạm vào nhau, như một khế ước chân thật mà an lòng.

.