Sau giờ Ngọ (11h – 13h) hôm đó, Yến Sâm ngồi ở bên hồ nước trong Ngẫu Hoa tiểu uyển, hai chân để trần, trên tay cầm một cái chày gỗ, từng nhịp từng nhịp đập quần áo.
Trên hòn giả sơn vắt một cái khố lụa màu đỏ tươi, thôi ra chất lỏng màu đen dính trên đó, hai tay vò đi vò lại, chờ vết máu trôi sạch, múc một gáo nước ao dội lên, khiến vết bẩn trôi đi hết. Yến Sâm đặt gáo dừa xuống, nhấc quần lên giũ giũ, vết máu nơi đũng quần vẫn có thể lờ mờ nhìn ra, vẫn là giặt không sạch.
Lại cầm gáo dừa lên, chậm rãi cẩn thận xoay người múc nước.
Bụng bất ngờ mấp máy, ngón tay Yến Sâm run rẩy, gáo dừa cũng theo đó mà rơi xuống ao, thong thả trôi xa theo dòng nước.
“A, Duẩn Nhi đừng nghịch...... rất đau, rất đau.... ”
Hắn ấn ấn bụng dưới nhẹ nhàng thở dốc, nhíu mày nhắm mắt, cúi đầu chịu đựng một trận đau đớn.
Hài tử bị tảng đá kia ném sợ, sau khi trở lại thường ngủ không yên ổn, tựa như lâm vào ác mộng, thỉnh thoảng giật mình tỉnh lại đạp hắn một cước. Trước kia từng một lần đạp đến nỗi khiến eo sống Yến Sâm chuột rút, cả người cuộn lại, suýt chút nước ngã xuống ao, vạch xiêm y lên mới thấy vết thương bên eo đã tụ huyết, sưng lên xanh tím, ước chừng to bằng một bàn tay.
Yến Sâm dùng ngón tay ấn, không kịp khống chế sức lực, tự ấn mình đến nỗi nước mắt đầm đìa, cắn chặt môi oan ức khóc lên.
Hắn vừa mới đần độn u mê chịu trận mưa đá, cho tới bây giờ cũng không biết hai nha đầu kia vì sao lại thù hận mình. Lúc đó hắn chật vật nằm nhoài trên đất đá, hạ thân chảy máu ồ ạt, cung màng co rút từng đợt, dường như đã xuất hiện triệu chứng sinh non. Nhưng trúc đình này quá hẻo lánh, nhìn bốn phía, đến cả một người cũng không có để kêu cứu.
...... Trúc đình.
Trong tuyệt vọng tăm tối, hắn bỗng nhiên nhớ lại bản thân đang ở cửa trúc đình, cách nguyên thân chỉ có mười bước chân.
Mà nguyên thân vẫn hoàn hảo.
Nghiêm túc mà nói, chỉ cần nguyên thân khỏe mạnh, thân thể có đau đớn kỳ thực cũng không vấn đề gì. Cho dù bị vũ khí đâm nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần có thể trước lúc tán hồn đúng lúc phụ về trúc thân, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, xương trắng cũng có thể mọc ra thịt tươi, gân cốt cũng có thể nối liền.
Yến Sâm quá sợ hãi, suýt chút nữa quên chính mình vẫn là một cây trúc.
Hắn rất sợ sinh con ở bên ngoài, bất chấp mang thai đã đến thời kì cuối, vội vàng nhào vào nguyên thân chữa thương. Duẩn Nhi lần đầu tiên nhập vào măng, vùi vào bên trong vỏ măng run rẩy, hai chân nhỏ cọ tới cọ lui, trúc khí thơm ngọt chảy bên mép, vậy mà một chút cũng không dám ăn vụng.
Khoảng chừng hai canh giờ sau, Yến Sâm khoát khỏi cây trúc, hạ thân đã ngừng chảy máu, đau đớn trong bụng đã hòa hõa lại rất nhiều, ít nhất đã không còn đau đớn như trước. Chỉ có Duẩn Nhi càng ngày càng làm ầm ĩ hơn, sống chết không chịu đi, muốn ở lại bên trong măng thân an bình kia.
Yến Sâm sau khi trở vể tiểu uyển, vẫn không biết A Tú làm sao phát hiện ra đầu mối.
Trước đây hắn chưa từng thấy nha đầu này, không thể nói là thù cũ tích oán, vì thế nên thù hận này hẳn là bắt nguồn từ thân phận hắn không phải con người. Có thể thân thể hắn không còn đẹp đẽ, nhưng cũng không thiếu một cái tai, thừa ra một cái đuôi nào, làm sao lại lộ ra chân tướng chứ? Lục hoàn Thành chung sống cùng hắn nửa nắm, mỗi tấc da dẻ, mỗi đoạn xương cốt đều sờ qua, đều hôn qua, lẽ nào nhãn lực không bằng một nha đầu mới gặp gỡ lần đầu?
Chẳng lẽ là do linh lực gần đây không đủ, trên đầu mọc ra lá cây?
Yến Sâm giật mình, cẩn thận sờ soạng đầu mình một lần, cái gì cũng không sờ thấy. Hắn không yên lòng, lại cúi đầu nhìn xuống nước, cẩn thận đánh giá bóng dáng bên dưới, vẫn không thấy điểm nào khác thường.
Hắn không nghĩ ra, suy nghĩ đến căng cả đầu, lại không thể tự mình chạy đi hỏi A Tú. Vạn nhất nàng làm lộ ra ngoài nhược điểm mà mình dấu đầu lòi đuôi, khiến toàn bộ phủ đệ đều biết, lúc đó truyền đến tai Lục Hoàn Thành....
Hắn không sợ thiên hạ chỉ trích, chỉ sợ trong những ngón tay kia.... cũng có một ngón của Lục Hoàn Thành.
Yến Sâm vốn đã từng có tiền án, đêm đó ở Giang Châu cái bụng này căn bản không thể lừa gạt ai. Lục Hoàn Thành chỉ là quá yêu hắn, lựa chọn không truy cứu thôi. Nếu có người ngoài chỉ điểm Lục Hoàn Thành, chuyện lạ trước sau xâu chuỗi lại, cho là thật nên đối với hắn nổi lên hoài nghi, vậy hắn nên làm gì?
Hắn không có con đường thứ hai để đi.
Trước đây Yến Sâm vẫn có can đảm, từng nghĩ tới việc nói thật với Lục Hoàn Thành. Giả sử Lục Hoàn Thành có thể thấu hiểu hắn, đồng ý tin tưởng hắn chỉ là một vệt linh vô hại, có thể như trước cho là không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sủng ái hắn. Giả sử thua cuộc, Lục Hoàn Thành hoàn toàn không cần hắn, hắn liền sạch sẽ chặt đứt lo lắng, phụ về trúc thân, mỗi ngày khô héo ở trúc đình, tất cả duyên phận, yêu thương, đau khổ, tương ngộ, kết bạn..... toàn bộ hóa thành hư vô.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước.
Hắn mang thai.
Trong tay hắn còn nắm một sinh mệnh nhỏ bé vô tội.
Một vệt trúc linh không có rễ, ba trăm năm yêu hận thành hư không, cho dù cầu không được, cũng coi như đã trải qua nhân tình thế thái, có thể không sợ chết, nhưng Duẩn Nhi thì sao? Hải tử sơ sinh, còn chưa thể nói chuyện, chưa thể bước đi, con mắt đen láy vừa mở ra, bốn mùa chưa từng luân chuyển, liền phải theo cha vùi trong nấm mồ tăm tối.
Yến Sâm không nỡ.
Hắn không dám mạo hiểm dù chỉ một chút, không dám dùng tính mạng Duẩn Nhi đánh cược lấy yêu thương từ Lục Hoàn Thành.
Mười một năm chờ đợi mới đổi được ngày hôm nay, hắn giống như một tướng lãnh thủ thành, thành mất đến nơi cũng không chịu lùi nửa bước. Chỉ cần có một chút hi vọng có thể che giấu, liền một điểm cũng không dám để lộ.
Gáo dừa theo dòng nước trôi ra xa, Yến Sâm hồi phục tinh thần, đưa chân trở về, bỗng nhiên chú ý tới động tĩnh trước mắt.
Tường viện hắt lên hồ nước một cái bóng thẳng tắp, bên trên mái nhà, có một vật đang chậm rãi di chuyển, không một tiếng động từ phía sau lưng yên lặng tiếp cận hắn.
Yến Sâm bỗng nhiên quay đầu lại.
Là một con báo.
Lông trên lưng đen nhánh bóng mượt, bốn chân trắng như tuyết, một đôi mắt tròn xoe xanh biếc sâu thăm thẳm – là con báo vẫn luôn gắn như hình với bóng với Lục Hoàn Khang.
Khi Yến Sâm quay đầu nhìn lại, con báo đen bỗng thu lại bước chân. Nó dừng lại chốc lát, lại tiến lên năm sáu bước, dừng trên tường cao, yên tĩnh mà quỷ dị nhìn hắn.
Ánh mắt sắc bén, hai con mắt xanh biếc đồng thời tỏa sáng, như một lưỡi dao kịch độc, tuyệt đối không phải quan sát lung tung không chủ đích.
Trong lòng Yến Sâm dâng lên một dự cảm bất an vô hình, nhìn nhau càng lâu, bất an càng mãnh liệt.
Trực giác nói cho hắn biết, con báo đen kia sở dĩ lại đi về phía trước mấy bước, là bởi vì nó ban đầu đứng ở vị trí quá xa, thứ nó muốn nhìn không rõ.
Tỷ như..... cái bụng của Yến Sâm.
Đôi con ngươi híp thành hai đường thẳng hơi hơi hé ra, con báo đen ngưng thần chú ý, nhìn chằm chằm bụng Yến Sâm đánh giá, di chuyển bước chân, liên tục biến đổi vị trí, muốn nhìn xem cái bụng nhô lên kia rút cục lớn bao nhiêu.
Yến Sâm ở Lục phủ hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy con báo một mình xuất hiện.
Nó tự phụ mà lười nhác, vĩnh viễn ở bên người Lục Hoàn Khang, chỉ cách một trượng, không lý nào đột nhiên hôm nay lại không mời mà tới. Y không hẹn mà tới, dường như là để xác nhận một lời đồn nào đó – Ngẫu Hoa tiểu uyển chứa một con yêu nghiệt, yêu nghiệt này lại còn đang mang thai.
Con báo này..... chẳng lẽ cũng là yêu sao?
Yến Sam nhớ tới lời A tú cay nghiệt nhục mạ, lưng không khỏi phát lạnh, vội vã dùng ống tay áo che lấp phần bụng, giơ tay xua đuổi: “Mau đi ra, đừng nhìn!”
Con báo đen bị một câu kia chọc giận, hai lỗ tai gấp lại, mỏng vuốt xòe ra, lộ ra đầu móng cực kì sắc bén. Ngay sau đó liền đè thấp thân trước, nhe răng trợn mắt, trong miệng phát ra tiếng kêu uy hiếp.
Tình huống biến hoá kỳ lạ nguy hiểm đến tính mạng.
Yến Sâm càng sợ hãi hơn, tay trái giấu phía sau lén lút vẽ một đạo bùa chú, im hơi lặng tiếng đem chính mình bao lại, sau đó cực kỳ chậm rãi, không kích thích động tác của nó từ bên bờ ao bò lên, từng bước lùi về phía sau.
Con báo kia phát hiện hắn muốn rời đi, chân sau dùng sức giẫm một cái, nhanh như chớp nhào về phía hắn, liền va vào một tấm bình phong vô hình giữa không trung, càng tức giận hơn, tứ chi sắc bén vung vẩy, trong khoảnh khắc liền đem tấm bình phong xé nát vụn.
Nó linh hoạt rơi xuống đất, xoay người lại đề khí lao tới, may mà cửa phòng cũng đã đóng lại.
Yến Sâm vội vàng cài then cửa, lùi tới góc phòng, tựa vào góc tường gấp gáp thở dốc, đôi mắt dù một khắc cũng không dám rời cửa phòng.
Bên ngoài nếu thật sự là một con báo tinh, mấy chướng thuật đơn giản của hắn căn bản vô dụng, càng không nói đến một tấm cửa gỗ đơn bạc. Phàm là báo yêu đã tu luyện thành tinh, đạo hạnh cũng sẽ không quá thấp. Bọn họ trời sinh không phân biệt chính tà, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, dễ dàng sinh tâm địa độc ác, ngay cả phép thuật cũng từ răng nhọn và móng vuốt mà biến thành, ra chiêu lập tức thấy máu.
Yến Sâm chỉ là một cây trúc xanh nho nhỏ, làm sao có thể đấu thắng nó?
Trúc không thể chế thành kiếm, cũng không thể mài thành đao, vì vậy mấy thứ pháp thuật của Yến Sâm, không có cái nào có thể đem ra hại người. Thứ hắn am hiểu nhất bất quá là một ít thuật bình phong che chắn, giống như trúc thường dùng để làm bình phong hay thuyền hoặc ghế tre vậy. Thi triển phép mộng bình (màn che dệt bằng giấc mộng), khiến cho Lục Hoàn Thành ngủ say khó tỉnh, thi triển phép hộ bình (màn che hộ vệ) để Duẩn Nhi không bị sâu bọ cắn xé, ngay cả những bình phong kia cũng không quá chắc chắn, mưa to gió lớn, bình phong che chở liền vỡ tan.
Vọng tưởng dùng nó chống lại báo yêu, e là ngay cả một móng vuốt cũng không đỡ nổi.
Yến Sâm trong lòng run sợ ở rịt trong phòng, chỉ lo con báo đen kia sẽ phá cửa mà vào, nhào lên cắn thủng cổ họng hắn, rồi xé nát bụng hắn.
Hồi lâu sau, con báo đen kia chung quy cũng không xông vào. Nó giống như e ngại điều gì, nhìn chằm chằm vào cửa phòng khép chặt gầm nhẹ vài tiếng, vọt lên hiên nhà, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.