Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 26: Câu lạc bộ đêm




Sau đó, nàng không gặp lại Thượng Quan Thuyên, nàng không cần lời xin lỗi của hắn, không lời xin lỗi nào có thể khiến con của nàng sống lại, có lẽ con của nàng vốn dĩ không nên sinh ra.

Nàng chuyển trường, gia đình nàng cũng chuyển đi, rời xa ngôi trường kia, cũng rời xa con người đó. Tựa như chưa từng có sự xuất hiện của Thượng Quan Thuyên, nàng chỉ đơn giản là một Giản Tiểu Phương bình thường.

Nàng không muốn gặp lại hắn, vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại. Nhưng trên thế giời này vốn có rất nhiều chuyện không thể ngờ tới. Vào ngày mà Diệp An An cùng Mục Nham đăng ký kết hôn, nàng mới biết được rằng, người bạn tốt mà nàng gặp được sau khi chuyển trường, người cô ấy phải lấy chính là Mục Nham. Mà nàng cũng gặp phải người mà nàng đã thề cả đời này sẽ ko gặp lại hắn, Thượng Quan Thuyên.

Vẫn là nụ cười quyến rũ đấy, nhưng nàng biết, hắn cười, luôn luôn là giả dối.

Trong tâm trí của nàng, hắn là một tên xấu xa, tất nhiên là bao gồm cả Mục Nham, chồng của An An.

Trên mặt có một chút cảm giác lành lạnh, nàng đưa tay lên lau, nàng đã khóc, vì cái tên xấu xa kia mà khóc, thực đúng là không có tiền đồ.

Lắc lắc đầu, nàng hướng phía trước đi tới, bỏ đi những nỗi buồn không nên có.

Nàng hận hắn, sẽ không bao giờ lại yêu hắn.

Thượng Quan Thuyên nhìn dáng hình càng lúc càng mờ nhạt của Giản Tiểu Phương, tựa hồ nàng đã cho đoan cuộc sống có hắn cũng mờ dần, khi nàng còn là một nữ sinh bị anh lừa dối. Kỳ thực không biết từ lúc nào, anh đã yêu nàng, chỉ có điều bởi vì quá kiêu ngạo, quá tự phụ, mà anh đã để mất nàng, thậm chí không còn đường quay lại.

Anh cười khổ, xoay người bước theo hướng ngược lại.

Vì sao, sống cả một quãng thời gian dài, phải đợi đến khi không còn đường quay lại mới biết được tại sao, mới hiểu được, những thứ mình đã từng không cần, thậm chí bỏ qua, mới là quan trọng nhất, mới là thứ mình muốn nhất.

Anh biết tình yêu của mình, có lẽ đã không còn tồn tại nữa.

Ban đêm, tại một câu lạc bộ đêm được trang trí rất đẹp, ba người đàn ông ngồi trên ôôtj bàn, đó là một vị trí đặc biệt, ngoại trừ bọn họ, ai cũng không thể ngồi.

Ba người đàn ông bề ngòai cực kỳ bắt mắt, hoặc lạnh lùng tàn nhẫn, hoặc ôn nhu như nước, hoặc tà mị luôn thay đổi, những phụ nữ trong câu lạc bộ này thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt lộ ra vẻ toan tính về phía họ. Mà bọn họ như một thế giới nhỏ độc đáo, không thể bị mê hoặc bởi thế giới bên ngoài.

Bọn họ và những phụ nữ kia, tựa như người thuộc 2 thế giới, vĩnh viễn không thể cùng xuất hiện.

Trong PUB âm thanh quả thực rất ồn ào, tiếng trống thỉnh thoảng vang lên khiêu khích, khiến nhịp tin người ta cũng đập nhanh hơn vài phần. Và sau đó sẽ rơi vào 1 trạng thái điên cuồng, mà ở đây, cũng thực thích hợp để người ta phát điên.

Mục Nham cầm lên 1 chén rượu, ngửa cổ, rượu trong chén đã không còn một giọt, sau đó anh lại lấy chén khác.

"Nham, cậu nghĩ đây là nước hay sao? Dù là nước cũng không thể uống như thế". Người đàn ông tà mị cầm lấy cái chén trong tay Mục Nham, đôi mắt hơi nheo lại, có thể thấy không giấu được vẻ lo lắng.

"Ti Hạo, không cần lo ình." Mục Nham gạt tay anh, cầm lấy chén rượu.