Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 205: Xin lỗi rất nhiều




Hứa LamThanh nhìn bộ dạng kích động của chồng, có chút buồn cười, bà đem đứa nhỏtrong lòng mình cẩn thận đưa cho ông ấy, cẩn thận từng chút, không muốn làm rớt cục cưng, còn bà thì quay lưng lại, trong mắt chảy xuống từng giọt từng giọt nước mắt.

Dean Corrine vô cùng cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ vào lòng mình, tựa như năm đó ông ômLance vậy, hơn mấy chục năm trôiqua, dường như ông đã quên mất cảm giác ôm contrai lúc ấy, hiện tại, con trai đã trưởng thành thành một người đàn ông thực thụ, mà ông thì lại già rồi, thời gian trước, ông đã muốn được ôm cháu, có điều, vì vụ tai nạn xecộ kia, ông cũng không còn bất cứ hy vọng gì nữa rồi.

Nhưng quả thực là không ngờ được, ông trời vẫn còn rất thiên vị gia đình họ, bất ngờ ban cho họ một bảo bối này, để cho huyết mạch của gia đìnhCorrine, sẽ không phải đoạn tuyệt trước mắt ông.

"Nào, bảo bối, gọi ông nội đi",ông cúi đầu nhìn đứa nhỏtrong lòng có một màu mắt tím giống y như mình,khẽ nói chuyện, ông chờ câu "ông nội" này, quả thực là lâu lắm rồi.

Bọn họ căn bản là không phải suynghĩ nhiều, chỉ cần nhìn khuôn mặt đứa nhỏ, là biết ngay nó chắc chắn là concháu của gia tộcCorrine, mặc kệ đứa nhỏ từ đâu tới đây, mặc kệ mẹ của đứa nhỏ là ai,bọn họ chỉ biết, đứa nhỏ này, họ tuyệt đối sẽ không buông tay.

Diệp Tiểu An lại được nhìn thấy một cặp mắt cực giống của mình,"ôm, ôm một cái", rõ ràng là thằng bé rất thích người "ông nội" này, tựa như thích cha vậy.(ta thắc mắc là saothằng nhỏ có hơn 1 tuổi lại biết màu mắt của người đối diện giống với mình, bà tác giả có vô lí quá không nhỉ...@@)

"Được, ông nội ôm một cái", Dean Corrine nhấc đứa nhỏ nâng lêncao, Diệp Tiểu An thỉnhthoảng lại quơ quơ hai cánh tay trắng nõn, hai cái chân cũng không ngừng quẫy đạp, đứa nhỏ cười càng lúc càng thích thú, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười ngọt ngào của trẻ con.

Mà ở một căn phòng khác, Lance mộtphen kéo Diệp An An vào phòng, anh đóng cửa lại, Diệp An An vẫn đang cúi đầu, ngón tay gắt gao túm chặt lấy góc áo mình, cô thật không ngờ chuyện lại đi đến mức này, chẳng những MụcNham tìm được cô, mà ngay cả thân phận Tiểu An cũng vì vậy mà đột ngột lộ ra,cô vẫn muốn giấu diếm, nhưng người đàn ông này có vẻ như rất tức giận.

Kỳ thật, dù bất cứ ai cũng không thể nào tiếp nhận được chuyện này, bản thân mình ấy vậy mà lại có thêm một đứacon, đứa con lại đã hơn một tuổi.Lance vốn không hy vọng xavời rằng mình có thể có con được nữa, bởi vì nguyên nhân chính mình, khiến chamẹ cùng gia tộc phải chịu một thương tổn rất lớn, thế nhưnganh lại không có cách nào bù đắp lại được.Anh cảm thấy hổ thẹn, mất mác, không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được, nhất là một người đàn ông vẫn luôn kiêu ngạo như anh, lại càng thống khổ không thôi.

Chính là, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh vậy mà lại có con, một đứa con thật sự, một đứa con ruột huyết mạch tương liên. Hơn nữa,anh còn gặp được thiên sứ trong mộng mà anh vốn nghĩ đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Trách không được, anh luôn cảm giác cô thực quen thuộc, hết thảy của cô đều làm cho anh si mê, rõ ràng rất đơn giản, cô rất bình thường, nhưng lại làm anh không quên được.

Diệp AnAn, cô thật đúng là gạt anh phải đau khổ muốn chết.

Chỉ cần tưởng tượng đến, nếu không có phát sinh chuyện như vậy, đợi chobọn họ quay về Anhquốc, như vậy chẳng phải quan hệ giữa hai người liền đoạn tuyệt hoàn toàn sao. Anh cũng không biết được trên thế giới này,anh có một đứacon. Nghĩ đến liềnkinh hãi.

Đột nhiên,anh nheo cặp mắt nguy hiểm của mình lại, đem Diệp An An gắt gaođặt lên tường, đưa ngón tay ra nâng cằm của cô lên, khí lực cũng rất cẩn thận, làm cho cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Đôi mắt đen, đối diện với đôi mắt màu tím.

"Diệp AnAn, con trai anh tên gọi là gì?",anh khẽ buông lỏng thắt lưng của cô, nhưng không hề rời ra.

Tay Diệp AnAn muốn động đậy, lại không thể di động nửa điểm, thể lực của phụ nữ thuakém đàn ông rất nhiều, nhất là một người đàn ông cao lớn như Lance.

"Diệp Tiểu An", cô khẽ đáp, lại không ngờ,Lance chỉ thản nhiên nhướng mi, đối với cái tên này, cũng xem như là vừa lòng.

"Em thật đúng là lấy cái tên này",anh đem cô khóa lại trong lòng mình, chặt chẽ làm cô như sắp không thở nổi.

Cô nhìn anh như muốn cầu cứu, chẳngqua là người đàn ông này lại làm như không thấy, vẫn gắt gaokhóa chặt thân thể cô. Làm chocô không thể di động chút nào, lúc này hai người cách nhau quá gần, đều có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, còn có mềm mại của cô đang kề sát trước ngực anh, theo từng hơi thở loạn nhịp của cô, thỉnhthoảng lại chạm vào nhau, khiến cô có chút cảm giác miệng lưỡi khô nóng.

Nhìn hồi lâu, ánh mắt Diệp An An có chút né tránh,người đàn ông này nhìn cô quá mức chuyên chú, khiến cô không biết phải làm sao. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không kiểm soát được trái tim của mình, đối với MụcNham cô đã có thể trở nên lãnh đạm, nhưng đối với anh, cô quả thực không biết phải làm saocho tốt.

Có chờ mong, cũng có chút sợ hãi.

Lance gắt gaonhìn chằm chằm cô, ngũ quan cóthanh tú, lông mi dài nhỏ, đôi mắt totròn mà trong trẻo, xếp giữa hai hàng lông mi dày đậm, không xinh đẹp, cũng không phải tuyệt mỹ, chỉ làthanh thanh tú tú, vô cùng sạch sẽ.

Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên trên mặt Diệp An An, Diệp An An theo bản năng lùi bước một chút, gương mặt có chút ửng đỏ.

Cô rất ít khi cùng người đàn ông nào gần sát như vậy.

Đột nhiên, cô mở to hai mắt, nhìn gương mặt anhtuấn càng ngày càng phóng đại trước mắt mình, đến khi anh bắt đầu điên cuồng mạnh mẽ hôn lên môi cô, thậm chí còn không để cho cô thờigian mà hô hấp.

Không giống với nụ hôn nóng bỏng bên bờ biển, cũng không dịu dàng như nụ hôn trong phòng làm việc của anh, lúc này anhnhư kẻ đi cướp đoạt, thầm nghĩ đoạt lấy tất cả của cô. Anhhung hăng mút lấy đôi môi cô, ngọt ngào mềm mại tựa như lần ở trong phòng làm việc, hương vị làm cho anh say mê.

Diệp AnAn có chút vô lực thừa nhận nụ hôn bất ngờ của anh, ngón taygắt gao túm chặt lấy áo anh, đối với người đàn ông này, cô phát hiện chính mình căn bản không có cách nào kháng cự được.

Bất kể là lúc bên bờ biển haytrong phòng làm việc, kể cả hiện tại, đối vớianh, cô vẫn luôn là bị động, đều là vô lực phản kháng.

Càng có thể nói, tận sâu nơi đáy lòng mình,thực sự là có chút chờmong.

"An", Lance buông cánh môi của cô ra, ánh mắt có chút mê ly nhìn cô, mượt mà như những hạt mưa, thân thể người phụ nữ này luôn toả ra một hương vị ôn nhu nhàn nhạt, làm cho anh cảm thấy thực thoải mái mà quên đi tất cả mọi thứ. Chỉ muốn trầm mê trên thân thể của cô, có lẽ cô chotới bây giờ cũng không phát hiện ra, cô lại có tư chất đặc biệt này.

"An, cuối cùnganh cũng tìm được em,thiên sứ trong mộng của anh", anh xoay người một cái, đem cô ôm vào trong lòng mình, gắt gaodán chặt lên thân thể củaanh. Nhiệt độ trên thân thể đàn ông như muốn làm phỏng cô, thân thể của cô run rẩy một chút, hồi tưởng lại lần trước, cô cho tới bây giờ đều chưa quên được, lửa nóng như vậy, kịch liệt như vậy, triền miên như vậy. Đối với đêm cùng Mục Nham, anh ta để lại trong kí ức của cô chỉ có đau đớn cùng bi thương,nhưng người đàn ông này lại chocô một cảm giác không giống vậy.

Hy vọngsau khi tuyệt vọng, anh đã chocô hy vọng, hy vọng để sống sót, còn có tiểu của cô.