Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 68: Hung thủ hiện hình (Thượng)




“Dương phu nhân.”

Đi tới Dương gia ở trước cửa liền thấy Dương thị đang ở bên cạnh tiểu viện, giẫm trên ghế chỉnh lý hoa cảnh trên giàn trồng hoa. Trong tay đều là bùn đất, Dương thị quay đầu lại nhìn các nàng, ôn nhu nói :”Vào đi, cửa không khóa.”

Bình thường ra vào đều vội vội vàng vàng, tiến vào trong viện, hai người mới phát hiện giàn hoa hoa nở rất đẹp, các loại cũng không giống nhau, Cố Vân đối hoa cỏ không có hứng thú, thói quen đánh giá xung quanh, Trác Tình đi tới bên cạnh giàn hoa hỏi :”Những hoa này đều là ngươi trồng?”

Dương thị đang di chuyển bồn hoa, cười nói :”Ừ. Ta bình thường nhàn rỗi liền thích trồng hoa hoa cỏ cỏ.”

“Rất đẹp.” Phát hiện mấy cái chậu hoa hoa nhỏ màu tím nhạt nở rất đẹp, một chuỗi một chuỗi đóa hoa rất đặc biệt, Trác Tình hỏi :”Đây là hoa gì ?”

Vừa nói, Trác Tình nhẹ đưa tay chạm cánh hoa.

“Cẩn thận !” Dương thị nói còn chưa xong, Trác Tình đã thấp kêu một tiếng, vội vàng rụt tay về, thân thể không tự giác lùi lại, nhưng không cẩn thận đụng phải giàn hoa bên cạnh, cũng may Dương thị đứng ở bên cạnh đỡ vai nàng, nàng mới không có ngã sấp xuống.

Cố Vân nghe được tiếng kêu cũng chạy lại, vội hỏi :”Ngươi thế nào?”

Lắc đầu, Trác Tình trả lời :“Ta không sao.” Ngón tay chỉ là có chút đau đớn, vừa rồi nàng là bị dọa mà thôi. Lần nữa nhìn về phía hoa nhỏ xinh đẹp , Trác Tình hiếu kỳ hỏi :”Đây là loài hoa gì. trên cánh hoa cư nhiên có gai !”

Dương thị đi xuống ghế đẩu, giải thích nói :”Đây là một loại hoa ở quê hương ta, gọi phẩm hương thảo, này hoa vừa đến buổi tối sẽ rất thơm, mùi hương có thể đuổi sâu diệt muỗi, cho nên ta liền trồng ở ngoài nhà một ít.”

“Dương phu nhân người ở nơi nào?” Cố Vân chỉ là theo thói quen hỏi, Dương thị trên mặt xẹt qua một tia ưu thương, trả lời :”Người Li huyện Hoài Châu.”

Nói đến quê nhà, vì sao lại bi thương chứ?

Phủi bùn đất trên tay, Dương thị ôn nhu nói :”Đến trong phòng đi, bên ngoài quá bừa bãi.”

“Được.” Trác Tình theo Dương thị hướng trong phòng đi đến.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua giàn hoa bên cạnh, Cố Vân trong mắt xẹt qua một tia sáng kỳ dị, chẳng qua cũng chỉ thoáng qua, nàng theo sát các nàng vào trong phòng.

“Hai vị mời dùng trà.” Dương thị đem trà bưng đến trước mặt các nàng, không đợi nàng đem chén trà phóng hảo, Cố Vân trầm giọng nói :”Lý Chí đã chết.”

“Cái gì?!” Dương thị tay cầm chén trà run lên, vội hỏi :”Ai giết chết hắn?”

Cố Vân nhẹ nhướng mi, nàng nói —-:”Ai giết chết hắn?” Xem ra nàng biết là bị giết a!

Che xuống tia sáng trong mắt, Cố Vân trả lời :”Quan phủ ở trong nhà Lý Chí, tìm được hung khí giết Dương Lục, mà Lý Chí nhiều lần hướng Dương Lục vay tiền, đồng thời thiếu hắn rất nhiều bạc, cho nên chúng ta hoài nghi hắn để trốn tránh tiền nợ mà giết Dương Lục, thế nhưng hắn khăng khăng mình không có giết người, lại nói mình có chứng cứ chứng minh này tiền là Dương Lục tự nguyện cho hắn, vốn hôm nay chuẩn bị áp hắn về nhà lấy chứng cứ thế nhưng người lại bị độc chết ở trong lao.”

Dương thị lại lần nữa cúi đầu, Cố Vân thấy không rõ vẻ mặt của nàng, chỉ có thể tiếp tục nói :”Chúng ta lần này tới, chính là muốn hỏi ngươi, Dương Lục có hay không cùng ngươi nói,có cái gì nhược điểm ở trong tay Lý Chí, có lẽ ngươi nghe được bọn họ bàn bạc qua chuyện gì kỳ quái.”

Dương thị nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không có ngẩng đầu lên.

Cố Vân hướng Trác Tình nháy mắt, Trác Tình hiểu rõ, nhẹ nắm tay Dương thị, Trác Tình nói :”Dương phu nhân ngươi nhìn ta.”

Dương thị rốt cục ngẩng đầu, Trác Tình khuyên nhủ:”Hung thủ giết chết trượng phu ngươi, giá họa Kiền Kinh, độc chết Lý Chí, ngươi có thể chính là mục tiêu tiếp theo của hắn, hy vọng ngươi có thể cùng chúng ta hợp tác đem hung thủ đưa ra công lý, này không chỉ là an ủi linh hồn trượng phu ngươi cũng có thể bảo đảm an toàn của ngươi.”

Dương thị tựa hồ có chút xuất thần, thật lâu mới trả lời :”Ta cũng rất muốn giúp các ngươi, thế nhưng hắn chưa bao giờ theo ta nói những cái này, lúc bọn họ nói chuyện cũng luôn luôn đem ta rời đi, ta là thật sự không biết.”

Nàng đang nói dối!

Cố Vân hơi hí mắt, bỗng nhiên đứng dậy, nói :”Được rồi, đã như vậy chúng ta sẽ không quấy rầy.”

Hai người lần nữa rời đi Dương gia, chỉ là khi rời đi trong mắt hai người tựa hồ nhiều hơn một tia hiểu rõ, nhìn nhau cười nói :”Kế tiếp liền xem Đan Ngự Lam.”

Trong đại lao, vẫn kia trên phiến giường bằng đá, Kiền Kinh chân bắt chéo trên cao, chỉ là trong miệng đã không phải cây cỏ khô mà là đùi gà bóng nhẫy.

Chạy đông chạy tay một ngày đêm, đến bây giờ bụng còn trống trơn Trác Tình thấy trước mắt cái này nam nhân nhàn nhã tự tại, nhịn không được thấp giọng mắng:”Chúng ta mệt chết đi, ngươi nhưng thật tiêu dao a!”

Ngồi thẳng thân thể, Kiền Kinh vô lại cười nói :”Không có cách nào, ai bảo ta là phạm nhân chứ.”

Phía sau Cố Vân dựa vào thạch bích lạnh lẽo, Cố Vân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ chân trời đã dần tới, hỏi :”Bọn họ còn không có tới sao?” Tới trễ chỉ sợ bỏ lỡ trò hay bên kia.

Ở Trác Tình hung hăng nhìn chằm chằm, Kiền Kinh ăn được rất vui vẻ, nhún nhún vai, không sao cả nói:”Chưa đến lúc, thời gian đến tự nhiên liền gặp.” Không là thần long kiến thủ bất kiến vĩ *, sẽ không là hai người bọn họ, chưa thấy qua ai như thế thích tạo thần bí!!

(*rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn)

Trở mình xem thường, Trác Tình thầm than sớm biết hẳn là ăn no rồi lại đến!

Cố Vân đột nhiên hỏi :”Thế nào? Hỏi ra cái gì không?”

Trác Tình quay đầu lại, liền thấy Đan Ngự Lam vẻ mặt mệt mỏi đi đến, lắc đầu, Đan Ngự Lam thở dài:”Tất cả phạm nhân cơm nước đều được cấp phát như nhau, những người khác không có vấn đề, duy nhất ở trong cơm nước Lý Chí tra ra độc dược.”

Trác Tình nhẹ nhướng mi, cơm nước cấp phát như nhau? Kia Kiền Kinh cầm trong tay là cái gì, hay là trong nhà lao thức ăn đã tốt đến mỗi bữa đều có đùi gà?!

Đem xương gà ném vào túi giấy, Kiền Kinh oán giận nói :”Không nên nhìn ta, đây là ta nhờ nha dịch trông coi mua, nếu không này nhà lao thật đúng là không phải cho người ăn!” Còn mất 3 van tiền phí chạy chân, cướp tiền !

Đan Ngự Lam không để ý Kiền Kinh oán giận, lạnh giọng tiếp tục trả lời :”Nha dịch phụ trách phát cơm đã giam giữ, thẩm vấn một ngày hắn kiên trì mình là oan uổng, không thừa nhận hạ độc. Trong nhà lao, bốn thị vệ đúng giờ tuần tra cũng không gặp bất luận nhân vật khả nghi nào.”

Chính là nói một ngày này lại công toi, bản thân lại đối quan viên hình bộ không có hảo cảm, Kiền Kinh trực tiếp châm chọc nói :”Nói cách khác, Lý Chí thần không biết quỷ không hay ly kỳ tử vong, ta xem đại lao hình bộ mới là địa phương nguy hiểm nhất.”

Đan Ngự Lam tra xét một ngày, một chút tiến triển cũng không có, hiện tại lại bị Kiền Kinh châm chọc, sắc mặt đen được dọa người, Trác Tình ho nhẹ một tiếng, vừa định nói chút gì làm giảm bớt bầu không khí, vừa mới đứng thẳng thân thể, đỏ đen hai đạo thân ảnh đã thẳng tắp đứng ở cửa lao,bộ dạng giống như đã tới từ lâu.

Kiền Kinh cùng Cố Vân đều là vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã sớm nhận ra bọn họ đến, liền ngay cả Đan Ngự Lam cũng một bộ biểu tình thấy nhưng không kỳ quái, Trác Tình chịu không nổi khẽ nói :”Ta van các ngươi, lần sau các ngươi có thể hay không xuất hiện bình thường chút ! Dọa chết người!”Nàng không có võ công, cũng làm không được gặp người cũng không sợ hãi OK?!

Đáng tiếc, Dạ Mị cùng Ngạo Thiên căn bản không để ý đến nàng, vào nhà lao, nhìn thoáng qua Đan Ngự Lam, im lặng không nói gì.

Đan Ngự Lam rất ít cùng bọn họ chính diện gặp nhau, thế nhưng tên hai người tuyệt đối là như sấm bên tai, người hình bộ bắt không được, hầu như đều là bọn họ tróc nã quy án.

Cố Vân không có giải thích Đan Ngự Lam làm sao lại ở đây, tin tưởng bọn họ cũng đã rõ ràng, hoàng kim án liên lụy rất nhiều người, không có quan viên dẫn dắt rất nhiều chuyện làm không được.

Nhìn sắc trời, Cố Vân cũng không dài dòng nói thẳng :”Mọi người đã đến đủ, nói một chút kết quả của mình đi, về án tử Dương Lục, hung khí đã tìm được, Kiền Kinh trên cơ bản có thể rửa sạch tội danh giết người, thế nhưng bởi vì Lý Chí chết, ở trước khi chết cũng không thừa nhận giết người sự thật, cho nên Kiền Kinh bây giờ còn là nghi phạm, cần tạm thời giam giữ. Ta hoài nghi, hung thủ giết chết Dương Lục cùng Lý Chí nhất định cùng lúc trước hoàng kim án có quan hệ rất lớn, thế nhưng hiện tại hai người đều đã chết, ta bên này đầu mối đã bị chặt đứt, các ngươi có cái gì phát hiện?”

Các nàng đã đem Kiền Kinh rửa sạch tội danh? Cũng không tệ lắm, cùng các nàng hợp tác tra án,cũng không tính là một quyết định sai lầm.

Dạ Mị vẫn là không nói lời nào đứng ở một bên, Ngạo Thiên mặt vô biểu tình nói kết quả ba ngày điều tra của bọn họ :”Lúc trước Hoàng kim án do hình bộ, lại bộ, bộ binh, ba bộ cùng truy bắt, trong đó có cơ hội lại có khả năng điều khiển được án kiện này, có năm người , phân biệt là năm đó hình bộ thượng thư Phương Hữu An, hình bộ thị lang Bình Nhiên, lại bộ thị lang Tần Tân, lại bộ trung lang Hoàng Trung Khuất, binh bộ thị lang Ngô Quốc Thành, mà cùng Dương Lục từng tiếp xúc có ba người, Phương Hữu An, Bình Nhiên, Ngô Quốc Thành. Khúc Trạch cùng Dương Lục, Lý Chí đều là thủ hạ bộ binh của Ngô Quốc Thành, lúc Dương Lục trở về bẩm báo, Ngô Quốc Thành không ở là Bình Nhiên an bài binh lính đi vào trợ giúp, kết quả lúc đến hang, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều vết tích bánh xe, hoàng kim đã không thấy.”

Cố Vân hỏi :“Ba người này hiện tại đều ở đâu?” Sẽ không cũng đã chết đi? Mấy ngày này, nàng luôn luôn có một loại cảm giác, giống như phía sau có một đôi mắt âm lãnh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ cần bọn họ có một chút tiến triển, hắn liền sẽ ra tay. Loại cảm giác này rất không tốt!

“Phương Hữu An bởi vì tra án bất lực, bị điều tới Thông Châu làm thái thú, hai năm trước hắn lấy lý do tuổi già sức yếu, xin cáo lão hồi hương ( từ quan về quê ), năm nay đã chết bệnh, Bình Nhiên cũng bị giáng chức, điều đến bộ binh làm trung lang, bởi vì ba năm trở lại đây biểu hiện không tầm thường, năm nay thăng làm binh bộ thị lang. Ngô Quốc Thành quản giáo thủ hạ bất lực , giáng chức làm trung lang, cho tới nay chưa gượng dậy nổi.”

Nghe xong cũng không thấy chỗ nào khả nghi, Cố Vân tiếp tục hỏi :”Bọn họ tình trạng tài chính như thế nào?”

Tình trạng tài chính? Ngoại trừ Trác Tình, những người khác đều là sửng sốt, Trác Tình cười nhẹ :“Ý của nàng là hỏi bọn họ chi phí ăn mặc, nhà ,đất cùng tiền để dành có hay không vượt quá bổng lộc .”

Phục hồi lại tinh thần, Ngạo Thiên tiếp tục trả lời :”Sau khi Phương Hữu An chết, Phương gia liền gia cảnh sa sút, hiện nay sinh hoạt so với bình dân tốt hơn chút, về phần Bình Nhiên vẫn đều là thanh liêm trong nhà điều kiện còn không bằng quan viên bình thường. Ngô Quốc Thành suốt ngày say rượu, nợ một đống tiền.”

Kiền Kinh huýt sáo một cái, cười nói :”Ý là nói một người so một người còn muốn nghèo hơn ~~”

Cố Vân khẽ thở dài :”Một trăm vạn lượng hoàng kim, chia ra chở bằng xe ngựa, ít nhất cần bảy tám xe, thời gian sự tình xẩy ra, đã phái người lập tức truy bắt cư nhiên không có phát hiện, này cũng quá kỳ quái !” Sự tình mới qua ba năm, người có thể làm chủ cái này án tử nhất định không ngu ngốc, tận lực ẩn dấu tiền tài của bản thân cũng không phải không có khả năng, thế nhưng như thế một khoản lớn hoàng kim, tổng muốn có một hướng chảy đi, không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất !

Đan Ngự Lam thủy chung trầm mặc, nghe bọn họ giảng giải phân tích. Lúc trước hoàng kim án náo rất lớn, hắn một mực ở các nơi điều tra án oan, đối chuyện này cũng không quá hứng thú, thế nhưng vụ án ba năm trước đây, Ngạo Thiên cũng không phải người trong quan phủ cư nhiên chỉ dùng ba ngày cũng đã tra ra tường tận như vậy.

Hiện tại trong nhà lao những người này, nếu như toàn bộ đều là làm quan, vậy thật tốt quá, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ thuyết phục bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cố Vân đột nhiên hỏi :”Vị trí cụ thể cái hang động kia có thể tra được sao?”

Ngạo Thiên lạnh lùng gật đầu.

“Ngày mai chúng ta cần phải qua hiện trường hang động tra một chút, có thể có tân phát hiện.” Lần thứ ba nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Cố Vân giảo hoạt cười :”Hiện tại trước đi xem cá có mắc câu hay không !”

Có ý gì? Lần này đến phiên Ngạo Thiên bọn họ mờ mịt, Kiền Kinh mơ hồ nghĩ đêm nay nhất định có trò hay xem, kêu lên :“Ta cũng đi!”

Trác Tình tà liếc hắn, nghiêm túc nói :”Thỉnh chớ quên, ngươi hiện tại là phạm nhân !!”

Ăn no muốn nhìn diễn? Không có cửa đâu!

Cố Vân bật cười, Kiền Kinh thật sự là đánh vào thiết bản (cửa sắt), hắn không biết Tình là rất mang thù…..

……. …………. ………………

Ban đêm, mọi tiếng đồng đều yên lặng, trước nhà ngói đơn sơ, hai nha dịch thủ ngoài cửa. Một gian ngói vỡ, vừa rồi đại nhân mới phái người lục soát qua một lần cũng không có cái gì đáng giá, không hiểu vì sao còn muốn bọn họ canh giữ ở đây ! Gác đêm là chuyện nhàm chán nhất, hai người lười nhác dựa vào ván cửa, một người chú ý tình huống xung quanh, một người nhắm mắt dưỡng thần.

Một thân ảnh màu đen chợt lóe qua, nhanh chóng biến mất ở dưới ánh trăng loang lỗ trong bóng cây, thân hình nhanh đến làm cho người ta cho rằng kia mạt hắc thân ảnh chỉ là mình hoa mắt.

Ngân quang xẹt qua bầu trời đêm, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn, nha dịch canh giữ kêu lên rồi ngã xuống, nha dịch đang nhắm mắt nghe thấy khác thường, vừa mới mở mắt còn chưa thấy rõ bóng đen trước mắt liền cảm thấy sau gáy đau đớn, trước mắt tối sầm bất tỉnh nhân sự.

Hắc y nhân lưu loát đem ngất đi hai người kéo vào trong viện, nhẹ nhàng khép cửa lại, rất nhanh nhảy vào trong phòng, bắt đầu tìm kiếm, mỗi một góc cũng không có buông tha, bên trong lục lọi thành một đống hỗn độn, hắc y nhân tựa hồ không có tìm được thứ hắn muốn, ánh mắt lạnh lẽo, hắc y nhân cư nhiên cầm lấy cái cuốc sắt ở góc tường, bắt đầu đào.

Chỉ chốc lát bụi bay đầy nhà…..

“Hắn không phải muốn hủy tường đi?!” Một đạo giọng nữ dường như nghi hoặc lại dường như trêu chọc nhẹ vang lên.

Một cái khác trong trẻo giọng nữ cười nhẹ nói :”Rất có thể.”

Buổi tối trong phòng không người bỗng nhiên vang lên âm thanh trêu chọc, nghe sao cũng đều có chút quỷ dị, bóng đen bỗng nhiên xoay người lại, hàn mâu híp lại chăm chú nhìn vào nơi phát ra âm thanh, cái cuốc trong tay bị đặt ở một bên, trường kiếm bên hông đã rút ra khỏi vỏ, ngân bạch hàn quang phá lệ chói mắt.