Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 48: Hung thủ chính là ngươi (Thượng)




U lãnh giọng nữ cắt đứt lời hắn, Yến Hoằng Thiêm sắc mặt tối sầm, nữ nhân này muốn cùng hắn đối nghịch sao?! Vừa rồi rõ ràng chính nàng hạ kết luận, hiện tại còn nói Húc Tầm Tư không có khả năng là hung thủ!?

Đan Ngự Lam tin tưởng Trác Tình nói như vậy chính là có lý do, thế nhưng hoàng thượng trên mặt đã xuất hiện tia không vui, Đan Ngự Lam lập tức hỏi:”Người chết nếu là bị kim đâm vào ót chí tử, vừa rồi chỉ có tam hoàng tử tiếp cận qua công chúa, người vì sao nói hắn là người không có khả năng gây án nhất?”

Nhấc lên lụa mỏng, Trác Tình cầm một cái khay sứ đi ra, cầm thứ trong tay đưa cho Đan Ngự Lam, Trác Tình trả lời:”Bởi vì ta lúc vừa khâu lại vết thương não bộ tìm được thứ này”. Vốn nàng cho rằng vết thương sau đầu là trực tiếp cầm kim đâm vào lưu lại, thì ra không phải.

“Đây là…”Đan Ngự Lam nhìn về phía khay sứ, mặt trên là một cây so với sợi tóc thô hơn, đại khái dài khoảng 1 thước, nhìn tỉ mỉ hồi lâu, Đan Ngự Lam mới chần chờ nói :”Đây là ngân châm?”

Húc Tầm Tư cũng hiếu kỳ đi qua xem, thứ này nhìn qua, càng giống như ngân tuyến (sợi bạc) nhiễm độc.

Trác Tình gật đầu hỏi:”Các ngươi ai có năng lực này, ở khoảng cách như thế gần đem như vậy tế ngân châm tiến nhập cách ót nàng một tấc, lại không chấn thương của nàng xương sọ?”

Nhìn quanh một vòng, Trác Tình đem ánh mắt dừng trên người Túc Lăng , vì trên đại điện hẳn là không ai so với này tướng quân võ công cao hơn đi.

Đan Ngự Lam đem ngân châm đưa đến trước mặt Túc Lăng, Túc Lăng nhìn thoáng qua, giữa đôi lông mày chưa từng nhăn một chút, thẳng thắn trả lời:”Ta làm không được”.

Trác Tình nhún vai, nàng không cần giải thích, ngay cả Túc đại tướng quân đều làm không được, Húc Tầm Tư càng thêm không có khả năng làm được. Nếu như hắn là dùng ám khí bắn thương công chúa, hắn càng không cần phải …nhanh như vậy đã chạy tới nhận người hiềm nghi, bởi vì Húc Yên Vân trúng độc châm hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.

Nàng bộ dáng quá mức tự tin phi thường chói mắt! Yến Hoằng Thêm hung hăng hỏi:”Nói như vậy ngươi biết hung thủ là ai?”

“Không biết” Trác Tình trả lời rất sảng khoái:”Ta có thể làm chỉ là khám nghiệm tử thi, cũng không phải là phá án, kế tiếp là công việc của hắn.” Nàng chỉ là pháp y, chưa bao giờ cho rằng mình là vạn năng, người ta đại tướng quân đều thản nhiên thừa nhận chính mình không được, nàng có cái gì không dám.

Trác Tình thối lui đến phía sau bàn Lâu Tịch Nhan, muốn ngồi nghỉ ngơi một hồi , thế nhưng một đạo ánh mắt u oán nhìn chằm chằm nàng, Trác Tình lưng phát lạnh, nàng quên phía sau còn có một công chúa!

Không tình nguyện lùi trở về vị trí của mình, ở bên người Mặc Bạch dừng lại, dựa vào cây cột phía sau, Trác Tình tự đấm đấm chân, không chút nào một đám người còn đang mờ mịt trên đại điện.

Lâu Tịch Nhan lắc đầu bật cười, nàng không biết, bản thân tùy tính ở trong mắt người khác xem ra là một loại bừa bãi đi?! Ho nhẹ một tiếng, Lâu Tịch Nhan cười nói:”Muốn tìm đến hung thủ kỳ thật cũng không khó, Đan đề hình hẳn là đã nghĩ đến ai là hung thủ”. Những lời này thành công đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn đến trên người Đan Ngự Lam.

Người này thực sự là mang thù, hắn không phải là để nữ nhân của hắn nổi trội một hồi sao! Đan Ngự Lam cắn răng trả lời:”Lâu tướng thật sự là cất nhắc hạ quan”.

Đúng là ở trong lòng hắn xác thực có đối tượng hoài nghi, Đan Ngự Lam tay cầm khay sứ, một đôi mắt lợi hại đảo qua mọi người, âm thanh trong trẻo ở trong đại điện vang lên:”Muốn đem tế ngân châm như thế làm trò trước mặt cả triều văn võ bá quan bắn về phía công chúa, hung thủ trong tay nhất định có ám khí tương trợ, hơn nữa hắn nhất định còn ở trên đại điện.”

Rốt cuộc là ai đây?

Đây là nghi vấn trong lòng mỗi người, thanh âm thảo luận tất tất tác tác vang lên giống như có hàng trăm nghìn con muỗi ong ong kêu loạn, nghe đến tâm phiền, lại không nghe ra là nói cái gì.

Đan Ngự Lam đi tới bên người Hồ Hi Ngang, lạnh giọng nói:“Công chúa uống rượu là không có độc, , từ khi công chúa buông chén xuống đến khi chết chỉ có Hồ tướng quân chạm qua chén rượu, ngươi có thể giải thích chút hay không, rượu trong tay ngươi vì sao lại nghiệm ra có độc chứ?”

“Ngươi lời này là có ý gì !?” Hồ Hi Ngang nghiênh thị Đan Ngự Lam, nổi trận lôi đình, mắng to nói:“Ta làm sao biết trong rượu có độc, hung thủ nếu có thể từ khoảng không sát hại công chúa, cũng có thể từ khoảng không hạ độc, tạo hiện trường giả công chúa là do uống rượu độc mà chết , ta bất quá là vừa nóng lòng muốn biết nguyên nhân công chúa chết đi lấy kia bình rượu mà thôi! Như vậy ngươi liền phán định ta chính là hung thủ? Cũng không tránh khỏi quá trẻ con đi!”

“Hồ tướng quân nói có lý,như vậy phán định xác thực có chút trẻ con”. Đan Ngự Lam nhìn về cổ tay hắn, giả vờ nghi hoặc hỏi:“Như vậy Hồ tướng quân có thể nói cho tại hạ ngươi vẫn đeo trên cổ tay gì đó hiện tại ở nơi nào chứ?”

Hồ Hi Ngang trên tay mang vòng tay rất đặc biệt, ngay từ đầu hắn đã chú ý tới, mà ở trước khi tìm được chỉ bạc, nhưng vô duyên vô cớ không thấy, này không phải là kỳ quái sao?

Đan Ngự Lam đối Hồ Hi Ngang rõ ràng hoài nghi, Húc Tầm Tư đã cảm giác được, thế nhưng hắn cũng không có nói ra, Hồ Hi Ngang lưng hơi run, ánh mắt tối sầm lại.

Một lúc sau, hắn từ hà bao bên hông xuất ra một cái vòng rộng hơn một tấc, mặt trên khảm mấy viên bảo thạch quý báu, không nhanh không chậm trả lời:“Đây là di vật mẫu thân lưu lại cho ta, bất quá là một chiếc vòng bình thường mà thôi,ở chúng ta Bắc Tề nam nhân đeo vòng là tượng trưng cho địa vị tài phú, tam hoàng tử trong tay cũng có một chiếc vòng, này có gì kỳ quái, ta vừa rồi chỉ là đưa vòng cất vào hà bao mà thôi”.

Trác Tình khẽ nhướng mày, người này không đơn giản , vừa rồi trên đại điện, hắn biểu hiện giống như một người mãng phu, hiện tại thoạt nhìn nhưng thật ra rất bình tĩnh.

Thật là đơn giản như vậy, hắn vì sao muốn giấu? Đan Ngự Lam trầm giọng hỏi:“Có thể cho ta mượn xem”.

“Cầm”.Cầm thứ trong tay đưa cho Đan Ngự Lam, Hồ Hi Ngang vẻ mặt thản nhiên không sao cả.

Cầm lấy vòng tay tinh tế quan sát, vòng tay rất tinh mỹ, trong ngoài đều có từng khe từng khe tinh tế gắn chặt nhau, vòng tay có một chút bề dày, xúc cảm còn hơi nặng, dùng để làm ám khí cũng không phải không có khả năng, khẽ ấn mặt trên bảo thạch, không có phát hiện bất luận cái gì khác thường, nỗ lực lay động mặt trên bảo thạch, khảm nạm cũng rất vững chắc, khẽ vuốt bốn phía, cũng không có phát hiện cái gì cơ quan.

Hồ Hi Ngang hé ra khuôn mặt lạnh, kêu lên:“Nhìn được rồi đi, trả lại cho ta”.

Thực sự không phải là hắn sao? Đan Ngự Lam lần nữa rơi vào trầm tư, tầng thứ hai đại điện cũng không nhiều người, người có thể tới gần chén rượu càng ít, trong chén cũng không có phát hiện ngân tuyến khả nghi nào khác, cho nên lúc Hồ Hi Ngang thừa dịp cầm lấy chén rượu hạ độc là có khả năng nhất.

Thế nhưng hắn rốt cuộc chỉ dùng để làm ám khí đây? Nếu như vòng tay chính là ám khí, làm sao mới có thể chứng minh?

Lẽ nào thực sự không có cách nào sao?!