Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 42: Hấp Huyết Ma Đằng




“Chủ nhân, Luyện Yêu đâu? Sao hắn không ở nơi này? Chủ nhân, chúng ta đi tìm Luyện Yêu đi.”

Sau khi để Di Nguyệt cẩn thận giúp mình chải mái tóc ngân sắc dài chấm đất cùng Hoán di hầu hạ mặc bộ cung trang phức tạp hoa lệ, lúc này Huân nhi mới xoay người nhìn về phía Bảo Bảo vừa bổ nhào tới bên mép long sàn xa hoa rộng lớn, đang chớp đôi mắt to tròn dị thường tinh thuần nhìn mình.

“Luyện Yêu? Bảo Bảo không ở cùng Luyện Yêu sao?” Nói ra thì gần nhất quả thực rất ít khi thấy bóng dáng Luyện Yêu. Huân nhi còn tưởng hai đứa này ở cùng nhau.

“Không có không có, chờ Bảo Bảo ngủ dậy thì Luyện Yêu không biết đã chạy tới nơi nào rồi. Cũng không chờ Bảo Bảo chơi cùng. Luyện Yêu đáng ghét nhất, sau này Bảo Bảo không thèm để ý tới Luyện Yêu nữa, để Luyện Yêu một mình chạy loạn luôn.” Dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của mình, Bảo Bảo cực lực phủ nhận.

“Là vậy sao?” Huân nhi nhìn Bảo Bảo tức giận phồng má, không khỏi trầm tư.

“Chủ nhân, chúng ta hiện giờ đi tìm Luyện Yêu được không? Được không? Chúng ta đi tìm Luyện Yêu đi? Chủ nhân ~~~~” Ánh mắt thật to lóng lánh nước mắt chờ mong nhìn thiếu niên tuyệt mỹ xinh đẹp trước mặt, Bảo Bảo nũng nịu nói.

“Đi thôi.” Lẳng lặng nhìn gương mặt đầy mong chờ cùng khát vọng của Bảo Bảo, Huân nhi cuối cùng không khỏi cười khẽ, sau đó nắm tay Bảo Bảo rời khỏi Thương Lam điện.

Tây Lam quốc là quốc gia có thực lực cường hãn cùng giàu có nhất Thương Lam đại lục, hoàng cung tự nhiên cũng xây dựng cực kỳ xa hoa. Nhất là đế vương Tây Lam tiền nhiệm lại là một nam nhân cực yêu thích xa hoa, theo đuổi hưởng thụ cùng cái đẹp tối cao nhất, hoàn mỹ nhất.

Tuy không thể không thừa nhận, nam nhân kia tu dưỡng bản thân cùng trí tuệ đều cực kì xuất sắc, là một người thống trị thâm trầm. Bất quá vì cá tính quá tự mãn cùng bảo thủ nên vô tình làm thực lực của Tây Lam quốc dần dần suy yếu.

Đế vương thiếu niên Tây Lam Thương Khung sau khi thay thế lão hoàng đế trở thành tân vương, nam nhân tuấn mỹ tà nịnh như thần chi này cường thế cùng chuyên chế dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai áp dụng thủ đoạn thiết huyết nhanh chóng giành được quyền thống trị tối cao vô thượng nhất Tây Lam, làm triều thần thần phục, kính sợ cùng sùng bái.

Này không thể không nói là một kỳ tích.

Tây Lam Thương Khung quật khởi cùng cưỡng chế chuyên chế trong hoàng tộc làm thế lực cổ xưa bị chấn động kịch liệt, cũng ăn mòn đi khối u ác tính vốn đã ăn sâu vào đế quốc Tây Lam.

Thời điểm đó, ai cũng không ngờ người cuối cùng kế vị vương vị đế vương Tây Lam thế nhưng lại là vị hoàng tử tốn yên lặng mờ nhạt nhất trong hoàng cung, thậm chí cũng là hoàng tử không được tiên hoàng yêu thích cùng không có khả năng kế ngôi nhất.

Huân nhi mang theo Bảo Bảo, phía sau là Di Nguyệt cùng Hoán di hiện giờ chính là đệ nhất nữ quan Thương Lam điện đi trong cung điện xa hoa thuộc về phụ hoàng, cảnh trí lọt vào tầm mắt đều tràn đầy quý khí cùng xa hoa của hoàng tộc. Mà Huân nhi, từ sau khi khôi phục kí ức viễn cổ, tự nhiên không quen nhìn kiến trúc của đại lục nhân loại.

Huống chi, vô luận là tòa cung điện ma tộc theo phong cách phục cổ thần bí, hay thần cung to lớn đồ sộ làm người ta rung động kia đều vượt xa độ xa hoa với loại kiến trúc bình thường của nhân loại. Nhưng vì nơi này thuộc về phụ hoàng nên Huân nhi mới cảm thấy nó là một nơi quy túc đặc biệt cùng thân cận.

“Chủ nhân, Bảo Bảo hình như nghe thấy tiếng Luyện Yêu?” Lúc đi tới ngự hoa viên, Bảo Bảo đột nhiên đứng lại, ngẩng đầu nhìn Huân nhi nghi hoặc nói.

“Đích thật là tiếng của Luyện Yêu.” Dừng lại, Huân nhi không khỏi ngẩng đầu nhìn quanh, sau đó nhìn thấy phía bên trái trước mặt là một đình các tinh xảo. Xung quanh đình các là những tấm màn lụa trắng như tuyết đang tung bay, mà nhóm người đứng bên trong Huân nhi cũng thực quen thuộc.

Trừ bỏ Luyện Yêu mà bọn họ đang tìm kiếm, thế nhưng còn có thiếu nữ Nha nhi cùng ca ca Phá Hiểu của nàng mà Huân nhi vừa gặp vài ngày trước.

Mà đối diện Luyện Yêu cùng bọn Nha nhi là một nữ nhân trang điểm xinh đẹp nhưng gương mặt đang tỏ ra vô cùng dữ tợn nói gì đó, vì thế cho dù cách xa như vậy, Huân nhi vẫn cảm giác được sát khí tỏa ra ngày càng đậm từ người Luyện Yêu cùng nam hài Phá Hiểu kia.

_____________

Lúc Phá Hiểu còn rất nhỏ thì phụ thân đã chết đi, muội muội Vân Nha lúc năm tuổi bị một cơn sốt cướp đi trí thông minh cùng thanh tú vốn có của thiếu nữ, trở nên có chút si ngốc, trí lực cũng vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm năm tuổi. Mẫu thân thân thể gầy yếu cũng vì thế mà đau thương, hơn nữa còn phải cố gắng kiếm tiền nuôi sống bọn họ.

Cũng vì thế, nữ nhân thân thể vốn nhu nhược nhiều bệnh vì vài năm lao động vất vả mà ngày càng tiều tụy, một thân ốm đau.

Một tháng trước, nữ nhân bị bần cùng cùng áp bách cuộc sống đè nặng hai vai mà ngã bệnh, từ đó liền trở bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi. Vài hôm trước, mẫu thân đột nhiên bỏ lại hắn cùng Vân Nha, mỉm cười đi gặp phụ thân mà mẫu thân yêu say đắm, để lại huynh muội bọn họ cơ đơn chiếc bóng trong căn nhà tàn phá nghèo nàn.

Mà sau khi mẫu thân mất đi, một nam tử trưởng thành mặc hoa phục cũng đột nhiên tìm tới xóm nghèo mà bọn họ cư ngụ, nói với hắn cùng Vân Nha, vài ngày trước đột nhiên nhận được giao phó của mẫu thân, phải hảo hảo chiếu cố hai đứa con vẫn còn nhỏ tuổi, hai hài tử đáng yêu mà mẫu thân vẫn luôn không yên lòng.

Phá Hiểu cũng vào lúc đó mới biết, hóa ra mẫu thân của mình quen biết đại nhân vật như vậy, thậm chí còn có giao tình. Từ vẻ cảm khái cùng trầm lắng trên mặt nam nhân kia, Phá Hiểu biết người này thật lòng kính nể cùng thương tiếc mẫu thân.

Một nữ nhân nhu nhược nhưng mấy năm nay vẫn tân tân khổ khổ chăm lo đám nhỏ lớn lên, chỉ vì hi vọng nhìn thấy bọn nó vó một nơi quy túc tốt đẹp.

Đáng tiếc, nàng không được thấy.

Thân thể của nàng sớm đã không tốt, lại thêm mấy năm nay vất vả hao mòn, có thể sống đến bây giờ đã là nàng liều mạng chống đỡ một hơi tàn mà thôi.

Sau đó, nam nhân kia đưa Phá Hiểu cùng muội muội Vân Nha về phủ đệ của mình. Cũng vào lúc đó, Phá Hiểu mới biết nam nhân mà mẫu thân giao phó chiếu cố bọn họ thế nhưng là trọng thần Tây Lam, lễ bộ đại thần Lê Tạ của hoàng triều Tây Lam.

Mà hôm qua, nam nhân kia đột nhiên nói cho bọn họ biết chuyện liên quan tới thân thế của mẫu thân, còn có thân phận của hắn cùng Vân Nha hiện tại.

Mẫu thân của bọn họ chính là Tây Lam Nhu Tình, là nữ nhi duy nhất của đệ đệ Vĩnh Tĩnh vương mà đương kim bệ hạ tín nhiệm nhất lúc còn chưa đăng cơ, cũng là huyết mạch duy nhất. Bất quá sau khi Vĩnh Tĩnh vương có tâm mưu phản bị bệ hạ ban tử thì tiểu nữ hài đáng yêu năm đó cũng biến mất.

Đối với chuyện này, bệ hạ cũng không truy cứu tung tích của tiểu nữ hài kia, cứ vậy cho qua chuyện này.

Hiện giờ, Vĩnh Tĩnh vương đã chết hơn ba mươi năm, mà nữ nhi Nhu Tình cũng biến mất suốt khoảng thời gian này.

Lê Tạ thật không ngờ, vài ngày trước hắn thế nhưng nhận được thư tín Tây Lam Nhu Tình gửi tới, nhờ hắn chiếu cố hai nhi tử của mình.

Năm đó bệ hạ còn chưa đăng cơ, vẫn còn là một hoàng tử không được sủng nhất Tây Lam quốc, Lê Tạ là thư đồng bên người Tây Lam Thương Khung. Bởi vậy, hắn quen biết Vĩnh Tĩnh vương cùng nữ nhân Nhu Tình kia. Lúc đó, Nhu Tình vẫn chỉ là một tiểu nữ hài mới ba tuổi mà thôi.

Sau đó Vĩnh Tĩnh vương bị bệ hạ ban tử, Nhu Tình đột nhiên mất tích, khi đó thiếu nữ hẳn là được bảy tuổi. Không ngờ chờ đến lúc biến tin tức thì tiểu công chúa đáng yêu năm đó lại gặp phải kết cục này, thậm chí còn không kịp nhìn mặt nàng lần cuối.

Sau khi mang hai đứa nhỏ của Nhu Tình về phủ đệ, Lê Tạ nghĩ trước nghĩ sau, lo lắng tới sự cường đại cùng đáng sợ, cường thế cùng chuyên chế của bệ hạ, còn có máu trên người hai đứa nhỏ kia dù sao cũng là huyết mạch hoàng triều Tây Lam, cũng là huyết mạch cuối cùng của Vĩnh Tĩnh vương lưu lại nhân thế.

Vì thế, Lê Tạ làm ra một quyết định thực can đảm, thậm chí có thể nói là bị quỷ ám. Hắn thế nhưng mang hai đứa nhỏ vào hoàng cung, muốn dẫn chúng đi gặp bệ hạ.

Chờ Lê Tạ thật sự tiến cung gặp được bệ hạ, nhìn tuấn mỹ đế vương vô tình lạnh lùng ngồi trên vương tọa cao cao thì hắn mới bắt đầu hoảng sợ, thậm chí là hối hận tới ruột cũng sắp thắt lại.

Hắn sao lại không cẩn thận suy xét tiền căn hậu quả một lần, thế nhưng cẩu thả mang đứa nhỏ của Tây Lam Nhu Tình vào cung?

Phải biết, Vĩnh Tĩnh vương chính là một sự tồn tại cấm kỵ trong lòng bệ hạ. Nam nhân tàn khốc vô tình này hận nhất là bị phản bội, lại còn là người mình tín nhiệm. Chẳng sợ người kia kì thực chẳng chiếm bao nhiêu phân lượng trong lòng đế vương vô tình lãnh khốc này.

Bất quá may mắn chính là hai đứa nhỏ bị hắn lưu lại bên ngoài, chờ bệ hạ triệu kiến. Bằng không, Lê Tạ thật sự sợ bệ hạ đột nhiên phẫn nộ, sau đó địa lao sẽ mỉm cười vẫy tay chào đón hắn a.

Bên này, Lê Tạ không ngừng chảy mồ hôi đối mặt với uy hiếp vô hình tỏa ra từ nam nhân tràn ngập uy nghiêm cùng cường đại ngồi trên vương tọa, thì bên kia, Phá Hiểu cùng Vân Nha đang đợi Lê Tạ cũng đột nhiện gặp phải một nữ nhân giả dối không tốt đẹp gì trong hậu cung—– Tiêu phi.

“Này là tiện dân từ đâu tới, sao lại xuất hiện trong hoàng cung? Là ai dẫn bọn nó vào, quả thực là không quy không củ, làm bẩn hoàng tộc cao quý chúng ta.” Tiêu phi là một người luôn vênh váo làm khó làm dễ những người có địa vị thấp hơn mình. Bởi vậy cũng là một người không được yêu thích trong hậu cung.

Bất quá vì e ngại thân phận của Tiêu phi nên vẫn có không ít cung nhân nịnh nọt nàng.

Tiêu phi hôm nay tâm huyết dâng trào muốn tới ngự hoa viên tản bộ, vô luận là y phục hay khí chất đều lộ ra cao quý từng được giáo dưỡng, vì thế Phá Hiểu cùng Vân Nha thoạt nhìn nghèo khó trong mắt nàng ta liền trở nên vô cùng chướng mắt.

Nhất là hai tiểu hài tử không biết từ đâu ra này còn dám ngồi trong đình các mà ngày thường nàng thích nhất trong ngự hoa viên, Tiêu phi không khỏi tức giận đi qua, giọng nói tràn đầy chanh chua miệt thị hai tiện dân trước mặt.

“Ngươi…”

Nhìn nữ nhân dẫn theo một đám cung nữ thị tòng đi tới, Phá Hiểu có chút cẩn trọng. Dù sao nơi này cũng là hoàng cung, là nơi mà cho tới bây giờ hắn chưa từng hi vọng xa vời được đặt chân tới, một đứa trẻ còn nhỏ như Phá Hiểu tự nhiên cảm thấy bất an cùng khẩn trương. Cứ việc bình thường nam hài luôn biểu hiện thành thục cùng trầm ổn.

Bởi vậy, lúc nữ nhân rõ ràng rất có thân phận trong cung đi tới, Phá Hiểu liền kéo muội muội Vân Nha đột nhiên sợ sệt cung kính đứng lên. Bất quá lúc nghe thấy lời nói châm chọc của nữ nhân này, nam hài vẫn còn giữ tâm tính thiếu niên tự nhiên phẫn nộ không thôi.

Cuộc sống của Phá Hiểu trước kia tuy thật sự rất gian khổ, bất quá nam hài cũng là một người có lòng tự trọng rất lớn. Nhất là nữ nhân này không chỉ vũ nhục hắn, lại còn mắng cả muội muội thì Phá Hiểu lại càng chán ghét hơn, vì thế liền hung tợn trừng đối phương. Trừng đến mức Tiêu phi giận dữ.

“Ánh mắt đó của ngươi là sao, thế nhưng lại dám nhìn chăm chú vào bản cung? Ngươi chán sống rồi sao, tiện dân ti tiện. Người tới, móc mắt nó ra cho bản cung, để xem còn dám trừng bản cung nữ không. Thân phận của bản cung há có thể để thứ tiện dân như ngươi đắc tội.

“Dạ, nương nương!”

“Không, không, không được đụng vào ca ca ta. Không cho đụng vào ca ca ta. Tránh ra, tránh ra a, ca ca…” Nhìn phía sau nữ nhân biểu tình đáng sợ kia có thiệt nhiều người hung ác đi tới đè ca ca mình xuống, Vân Nha không khỏi hoảng sợ bật khóc, chắn trước mặt ca ca, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.

“Phản rồi phản rồi, kéo tiểu quỷ chán ghét này ra cho bản cung.” Nhìn đám thị tòng do dự nhìn nhau, Tiêu phi phẫn nộ hô lớn.

“Ca ca, ca ca, Nha nhi muốn ca ca, các ngươi không được tổn thương ca ca Nha nhi. Ca ca…” Thiếu nữ khóc đến phát run, cũng nhất quyết không chịu rời đi.

“Nha nhi, mau đi, mau đi đi.”

Nhìn thân hình nhỏ gầy của muội muội rõ ràng đã sợ tới phát run nhưng vẫn chắn trước mặt mình, Phá Hiểu không khỏi lo lắng. Vân Nha nhỏ xinh đơn thuần như vậy, nàng sao có thể là đối thủ của đám thị tòng trong cung. Phá Hiểu lo sợ muội muội bị thương, vì thế cấp bách đẩy thân thể muội muội qua một bên.

“Ca ca, Nha nhi không cần, Nha nhi không cần rời khỏi ca ca. Ca ca, Nha nhi sợ, Nha nhi muốn về nhà, Nha nhi muốn gặp mẫu thân. Ô ô….”

“Nha nhi…” Nha nhi, mẫu thân đã rời khỏi chúng ta rồi a. Bất quá ca ca cam đoan, từ nay về sau ca ca vẫn luôn bảo hộ bên người Nha nhi.

“Các ngươi còn thất thần ở đó làm gì, không mau móc mắt tên tiện dân dám bất kính với bản cung ra.” Tiêu phi vẻ mặt dữ tợn rống giận đám thị tòng.

Ngay lúc đám thị tòng bên người Tiêu phi theo lệnh muốn đi qua kéo hai đứa nhỏ tách ra thì chỉ thấy trước mặt bọn họ không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện một yêu đồng ngân phát.

Mà yêu đồng kia, rõ ràng chính là hài đồng yêu dị bên người Cửu điện hạ.

Lúc Huân nhi cùng Bảo Bảo tìm được Luyện Yêu thì chính là tình huống như vậy.

Luyện Yêu mặt không chút biến sắc đứng đối diện một nữ nhân trang điểm ăn mặc xinh đẹp, ánh mắt trống rỗng rõ ràng đã tiến vào cảnh giới vô ngã trước lúc muốn giết người.

Đó là bản năng thị huyết của Luyện Yêu.