Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 20: Dạ Cơ Phu Nhân






“Điện hạ, điện hạ, Dạ Cơ phu nhân đã trở lại.”

Lúc âm thanh Di Nguyệt vang lên bên tau, Huân nhi đang ngồi trong đình tạ cạnh cổ liên trì. Những tấm màn mỏng treo quanh đình bị gió nhẹ nhàng thổi bay, thiếu niên lẳng lặng cảm thụ sự yên tĩnh hiếm có.

Cổ liên trì là nơi u tĩnh nhất trong hoàng cung này luôn là nơi thiếu niên thích tới nhất.

Bởi vậy lúc âm thanh hưng phấn của Di Nguyệt từ xa xa truyền tới, Huân nhi đang khép hờ mi mắt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Mà bên cạnh thiếu niên, Luyện Yêu ngân phát hồng y cùng Bảo Bảo mặc một cái yếm hồng nhạt thực ngoan ngoãn ngồi bên bàn đá trong đình, vẻ mặt thực hạnh phúc, cái miệng nhỏ thì chóp chép ăn những món điểm tâm tinh mỹ.

Đồng thời, thỉnh thoảng lại không quên nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, trong ánh mắt híp lại như vần trăng non tràn đầy tin cậy cùng không muốn xa rời.

“Ca ca, ngươi cũng ăn.” Cầm lấy điểm tâm trên bàn, Luyện Yêu thực chờ mong nhìn ca ca mình thích nhất, ánh mắt hoàn toàn tinh thuần cùng thơ ngây.

“Yêu nhi, ngươi cùng Bảo Bảo ăn đi, ca ca không đói.” Thiếu niên nhìn bộ dáng Luyện Yêu, lộ ra nụ cười ôn nhu có thể làm cả hoàng cung này khiếp sợ.

“Ca ca, ngươi ăn!”

Nhìn bàn tay nhỏ bé vẫn cố giơ đến trước miệng mình, ánh mắt lại tràn ngập mong chờ, thiếu niên không thể lay chuyển chấp nhất của Luyện Yêu, cuối cùng đành phải ăn món điểm tâm ngọt thơm ngon kia. Mà cũng ngay lúc này, thiếu niên nhìn thấy bóng Di Nguyệt vội vàng chạy tới.

“Điện hạ, Dạ Cơ phu nhân đã trở lại.”

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa, nương ta đã từ minh giới trở lại sao? Nàng ở nơi nào?” Huân nhi bật dậy, nhìn Di Nguyệt vì chạy vội tới mà thở hồng hộc, trong mắt tràn đầy kích động cùng hưng phấn.

Mẫu thân rốt cuộc đã từ minh giới trở lại sao? Đã ba năm rồi. Từ sau lần gặp mẫu thân ở bộ tộc Đế Luyện, lo lắng cùng tưởng niệm của thiếu niên suốt mấy năm nay thoáng chốc bạo phát, nhất là lúc biết tin mẫu thân vẫn còn sống, Huân nhi tự nhiên vô cùng kích động.

Dạ Cơ, nàng vẫn còn sống rất tốt a! Từ lúc sáu tuổi ở tiền thế bị đưa tới bộ tộc Đế Luyện, thiếu niên chưa từng gặp lại nữ nhân xinh đẹp mà mình luôn tưởng niệm, người mẫu thân đã cùng mình nương tựa suốt sáu năm.

Cho dù kiếp này trở thành hoàng tử Tây Lam thân phận tôn quý, được một nữ nhân khác trao cho sinh mệnh, nhưng trong lòng Huân nhi, mẫu thân chỉ có mỗi mình Dạ Cơ. Cho dù kí ức của hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La đã thực tỉnh, nhưng Huân nhi vẫn thực lòng tôn kính Dạ Cơ như cũ.

Bất quá lúc từ Đông Lăng trở về ba năm trước, Dạ Cơ bồi bên cạnh thiếu niên một đoạn thời gian liền trở về minh giời.

Dạ Cơ hiện giờ dù sao cũng là công chúa minh giời a.

“Di Nguyệt, mẫu thân ta đang ở nơi nào? Quý phủ của Dao Cơ phu nhân sao? Hay là…”

“Điện hạ, Dạ Cơ phu nhân nàng…” Di Nguyệt còn chưa kịp đáp lời, một tiếng nói ôn nhu cực kỳ dễ nghe đột nhiên từ phía sau truyền tới, đánh gảy Di Nguyệt.

“Thần nhi!”

“Mẫu thân! Ngươi đã trở lại!” Thiếu niên chăm chú nhìn nữ nhân dáng người nhỏ nhắn duyên dáng đang chậm rãi đi về phía mình, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình vui sướng.

“Thần nhi, nương đã trở lại. Thần nhi có nhớ mẫu thân không? Ba năm nay mẫu thân không lúc nào không tưởng niệm hài tử của ta a.” Đi tới bên người thiếu niên, nữ nhân xinh đẹp mỉm cười ấm áp ôm tuyệt mỹ thiếu niên vào lòng, cảm thán nói.

“Di? Hài đồng này là?” Tầm mắt khẽ chuyển, Dạ Cơ không khỏi thấy hai đứa nhỏ cực kỳ đáng yêu đang nghi hoặc chăm chú nhìn mình ở bên cạnh.

Một đứa trong đó, Dạ Cơ nhớ rõ chính là oa oa xinh đẹp mình từng thấy ở địa cung tộc Đế Luyện ba năm trước, kia nghe nói là thân thể của Thần nhi sau khi bị Đế Luyện Tà giam cầm linh hồn đã tự sinh ra ý thức mới.

Một sinh linh non nớt ngây thơ không hiểu thế sự!

“Là Luyện Yêu, Huân nhi thay nó đặt.” Biết ý tứ ẩn trong lời mẫu thân, Huân nhi không khỏi mở miệng nói.

Hài đồng này là Luyện Yêu, không nên là bóng dáng thế thân của mình trong mắt người khác nữa, nó nên nó cuộc sống thuộc về riêng mình.

“Vẫn là Thần nhi của ta thông minh. Bằng không mẫu thân cũng không biết xưng hô thế nào với hài đồng này.” Ánh mắt nữ nhân nhìn về phía hài đồng ngân phát hồng y có chút đăm chiêu. Bất quá lúc cúi đầu nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng mình, Dạ Cơ cười thực ôn nhu.

Đứa nhỏ của nàng a, cho dù tiền thế bất phàm thế nào thì vẫn như cũ là nhi tử mà Dạ Cơ nàng yêu thương.

“Thần nhi, bé con đáng yêu này là đứa nhỏ nhà ai? Thực đáng yêu a, hệt như Thần nhi lúc nhỏ vậy. Đáng tiếc, lúc đó mẫu thân không thể bồi bên cạnh Thần nhi, không nhìn thấy Thần nhi của ta dần dần trưởng thành thành một thiếu niên tuấn mỹ thế này a.” Không thể không nói, đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Dạ Cơ.

Nhi tử nàng vất vả sinh hạ lại bất tri bất giác trưởng thành. Mà mình làm mẫu thân lại không có mặt trong quá trình trưởng thành của nhi tử. Này không thể không nói là thất trách của nàng.

“Đó là Bảo Bảo, tinh linh được dựng dục từ lăng tiêu.” Nhìn thấy mẫu thân tò mò nhìn Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Huân nhi liền giới thiệu.

“Tinh linh được dựng dục từ hoa sao? Minh giới cũng từng vó một gốc hoa chi tinh linh yêu dị cực lì mị hoặc như vậy. Bất quá, thiếu niên kia không biết từ lúc nào đã biến mất, làm ca ca của ta phẫn nộ không thôi.”

Dạ Cơ biết, vị ca ca lạnh như băng nàng không để ý tới bất kì thứ gì, cho tới giờ vẫn luôn là bộ dáng mặt than trầm mặc. Ngoại lệ duy nhất chính là những lúc ca ca đứng ở một nơi bí mật yên lặng nhìn thiếu niên cực kỳ xinh đẹp kia mới lộ ra chút cảm tình của nhân loại.

Chính là từ rất lâu trước kia, thiếu niên duy nhất có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của ca ca cũng đột nhiên biến mất, rời khỏi minh giới, cũng rời khỏi tầm mắt ca ca.

“Mẫu thân nói chính là ai a?” Hoa chi tinh linh do minh giới dựng dục? Huân nhi càng nghe càng cảm thấy thực quen thuộc.

“Hắn a, hắn là đóa hoa hàng năm vẫn nở rộ bên bờ vong xuyên…” Lời nói của Dạ Cơ đột nhiên bị âm thanh thực lạnh nhạt hờ hững đánh gảy. Mà đúng lúc này, khoảng không trước mặt Huân nhi đột nhiên vặn vẹo, sau đó một thiếu niên tinh xảo mặc phục sức hắc sắc cổ xưa cứ vậy xuất hiện ngay trước mắt Dạ Cơ.

“Chủ nhân!”

“Mạn La! ! !”