Mạn La ca ca, ngươi chạy đi đâu mà không về xem Bảo Bảo. Bảo Bảo thực rất giận rất giận a.” Dùng sức cọ cọ trong lòng thiếu niên lạnh lùng, Bảo Bảo ôm chặt thắt lưng đối phương không ngừng oán giận nói.
Vốn vì chủ nhân thức tỉnh nên Bảo Bảo ở trong cơ thể chủ nhân cũng nhờ thế mà có được sức mạnh tiến hóa, vì thế Bảo Bảo một lần nữa chìm vào ngủ say.
Mà lần này, Bảo Bảo tốn không bao nhiêu thời gian, sức mạnh cũng không tăng nhiều. Dù sao Bảo Bảo trở thành hoa chi tinh linh quá ngắn, sức mạnh tăng quá nhanh cũng không có lợi cho quá trình trưởng thành của Bảo Bảo. Vì thế lần này Bảo Bảo chỉ củng cố lại trụ cột căn bản mà thôi.
Bất quá sau khi chủ nhân tới Đông Lăng quốc, bởi vì Bảo Bảo bị chủ nhân cảnh cáo một phen nên không dám ra ngoài quấy rối, chỉ an an ổn ổn trong thân thể chủ nhân.
Cứ việc Bảo Bảo thực nhàm chán, nhàn chán muốn chết.
Nhưng nghĩ tới nếu mình ra ngoài chủ nhân sẽ tức giận, mà nam nhân đáng sợ bên cạnh chủ nhân kia lại cười thực tà khí nhìn chằm chằm Bảo Bảo, nhìn tới mức lông tóc toàn thân Bảo Bảo đều dựng đứng, vì thế Bảo Bảo đành ngoan ngoãn.
Không được chủ nhân triệu hồi, Bảo Bảo chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi mút tay.
Nhưng đêm nay là ngoại lệ.
Lúc Bảo Bảo đang buồn chán lăn lộn trong không gian ý thức của mình, đột nhiên cái mũi nhỏ mẫn cảm của Bảo Bảo ngửi được khí tức của Mạn La ca ca. Vì thế Bảo Bảo quá kích động hoàn toàn vứt lời nói của chủ nhân ra sau đầu, cũng không hề e ngại nam nhân đáng sợ kia nữa.
Bảo Bảo một phút kích động liền vội vàng giãy ra khỏi ấn ký lăng tiêu trên cổ tay chủ nhân, quả nhiên đứng trước mắt chính là Mạn La ca ca.
Bởi vì sợ người khác chú ý tới sự tồn tại của Bảo Bảo, trước lúc tới Đông Lăng quốc Huân nhi đã đeo ngọc hoàn đũa từ thạch điêu do tổ mẫu làm cho mình lên cổ tay.
Tuy nói là ngọc hoàn nhưng hình dáng nó hệt như một cái hộ oản xanh biếc.
Ngọc hoàn vừa vặn dán sát cổ tay thon gầy trắng nõn của Huân nhi, nối tiếp là hoa văn dây leo xanh biếc kéo dài tới ngón áp út nhỏ tinh tế, dị thường xinh đẹp tiên sống.
Trang sức tạo hình tinh mỹ phức tạp như vậy nhưng Huân nhi cũng không sợ người khác chú ý.
Bởi vì hình dạng cùng màu sắc của ngọc hoàn được điêu khắc theo ấn ký lăng tiêu trên cổ tay Huân nhi, vì thế nếu không nhìn kỹ thì người ta chỉ cảm thấy nó bất quá là một món trang sức tạo hình tinh mỹ mà thôi, tuyệt đối không thể liên tưởng đến Bảo Bảo.
“Bảo Bảo, ngươi trưởng thành rồi.” Nhìn Bảo Bảo vẻ mặt kích động cười thực sáng lạn trong lòng mình, Mạn La không khỏi có chút cảm khái.
Hoa chi tinh linh muốn hình thành cực kỳ khó khăn, phải dốc sức tu luyện mấy ngàn năm, hơn nữa phải có tuệ căn cùng nhân quả mới có thể chậm rãi dựng dục tư tưởng ngon nớt của tinh linh. Mà tỷ lệ có thể nói là một phần ngàn, không phải cứ phù hợp điều kiện là được.
Cho dù bản thể dựng dục ra linh thể hoa chi tinh linh, nhưng muốn hoàn toàn biến ảo, có thể tự do tách khỏi bản thể thì khó lại càng khó.
Thật giống như mình.
Bản thể của Mạn La là một gốc hoa ở đối diện bờ vong xuyên minh giới, sau một vạn năm mới có được tư tưởng của mình, nhưng chỉ có thể dùng hình thái của hoa đề nhìn thế gian thăm trầm, âm tình viên khuyết, mãi vẫn không gặp kỳ ngộ để biến ảo thành người.
Nếu không phải hơn mười năm trước, lúc thần thức của Mạn La vô tình phiêu đãng bị sức mạnh huyết mạch cường đại từ nhân giới triệu hồi, hiện giờ rất có thể hắn vẫn còn là một gốc yêu hoa ngắm nhìn vong xuyên lưu chuyển. Không thể di động, chỉ có thể lẳng lặng nhìn, sau đó nhoáng một cái tuế nguyệt đã trôi qua mấy ngàn năm.
Mà Bảo Bảo, không thể nghi ngờ rất may mắn.
Bảo Bảo bất quá chỉ là một gốc lăng tiêu bình thường, sở dĩ có thể hình thành tư tưởng cũng vì nó sinh trưởng trong lãnh cung.
Hoàng cung vốn là nơi tụ tập âm khí cùng oán khí, mà lãnh cung cũng chính là nơi hội tụ cuối cùng của hơi thở mờ mịt này. Bảo Bảo vẫn luôn sinh trưởng ở đây, nó hút rất nhiều oán hận của cung nhân cùng nhóm phi tử, tự nhiên sẽ bị lây nhiễm chút cảm tình của nhân loại.
Mà nhóm cung phi chết đi hầu hết đều tiêu phí khoảng thời gian đẹp nhất trong đời ở lãnh cung này, dòng máu chứa đầy oán khí của các nàng thấm đầy mặt đất nơi này, thật lâu vẫn không tản đi.
Tâm tình phẫn hận cùng không cam lòng như vậy tự nhiên sẽ làm các nàng chậm rãi già đi hoặc thậm chí là chết, nói chi tới Bảo Bảo có xúc cảm rất mẫn cảm.
Cũng vì Bảo Bảo mới hình thành tư tưởng không bao lâu đã được máu của Huân nhi tiến hóa thành hoa chi tinh linh nên trong lúc tỉnh tỉnh mê mê đã bị oán khí của nhóm cung phi xâm nhiễm, trở nên tà ác khát máu.
Này không thể không nói Bảo Bảo may mắn. Đồng thời nó cũng gián tiếp khôi phục an bình cho hoàng cung Tây Lam.
Nếu lúc Bảo Bảo hình thành tư tưởng không gặp được Huân nhi, Tây Lam Thương Khung có thể tưởng tượng lúc Bảo Bảo dần dần bị nhuộm oán khí của nhóm cung phi cùng âm khí đen tối của hoàng cung lại gặp phải Nhược cung tràn đầy oán hận cùng không cam lòng bị nhốt vào lãnh cung, Bảo Bảo tỉnh tỉnh mê mê cái gì cũng không biết sẽ gây nguy hại thế nào cho đám nữ nhân ngu xuẩn làm đủ chuyện áy náy kia.
Tuy Tây Lam Thương Khung không để tâm tới đám phi tử trong hậu cung, nhưng nếu hậu cung không an tĩnh cũng làm y đau đầu.
Đám nữ nhân kia, trừ bỏ dùng để phát tiết dục vọng sinh lý, hoặc có thể nói là công cụ sinh dục người kế thừa tương lai của Tây Lam quốc, Tây Lam Thương Khung thực sự không biết chúng còn tác dụng gì.
Thế mới nói, Bảo Bảo rất may mắn, nếu không chờ đến lúc Tây Lam Thương Khung phẫn nộ phái cung nhân dò xét thì không biết phải tiêu phí mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm mới có thể biến hóa, vĩnh viễn tịch mịch cô độc sinh hoạt trong lãnh cung hoang tàn kia.
Mà bảy năm Huân nhi tự phong bế tư tưởng chính mình từ khi sinh ra kia, Bảo Bảo có thể nói là rất ỷ lại vào Mạn La đồng dạng cũng là hoa chi tinh linh.
Cứ việc lúc bắt đầu, Mạn La còn từng vì Bảo Bảo là một gốc lăng tiêu bình thường mà xem thường, không chịu trao đổi với Bảo Bảo.
Bất quá sau khi trải qua một khoảng thời gian tịch mịch dài đằng đẵng, không hề có ai trao đổi, sâu trong đáy lòng, Mạn La vẫn thực khát khao được gặp đồng loại.
Cứ việc đồng loại này quá yếu ớt nhưng lại may mắn đến mức làm người ta đố kị.
Bất quá Bảo Bảo thủy chung vẫn là Bảo Bảo, cho dù Mạn La không để ý tới thì oa oa vừa tiến hóa thành hoa chi tinh linh này vẫn thực dính người. Trừ bỏ chủ nhân ban cho nó sức mạnh, trong lòng Bảo Bảo thân cận nhất chính là thiếu niên hắc sắc lạnh lùng kia.
Mà năm đó lúc chủ nhân không để ý tới, có thể nói Bảo Bảo vừa sinh ra không lâu do một tay Mạn La dưỡng. Vì thế hiện tại, Mạn La nhìn Bảo Bảo đã dần trưởng thành, trong lòng có chút cảm khái, lúc mình không ở bên cạnh nhi tử thoáng cái đã trưởng thành a.
“Mạn La, ngươi ở Đông Lăng quốc sáu năm, có biết đóa yêu liên dưỡng trong huyết trì do Đế Luyện bộ tộc hiến cho Đông Lăng vương là chuyện gì không?”
Nhìn Mạn La có vẻ rất cao hứng khi gặp lại Bảo Bảo, Huân nhi chờ hai người thân mật đủ mới hỏi hắc dạ tinh linh.
“Yêu liên? Chính là thứ tộc trưởng trẻ tuổi của bộ tộc Đế Luyện tiến cung sao? Kia hẳn là thực vật yêu dị bị âm khí cùng oán khí xâm nhiễm mà hình thành.”
Vốn đang vội vàng kéo Bảo Bảo đang dính chặt trên người mình xuống, nhưng bất đắc dĩ đối phương lại ôm quá chặt nên Mạn La nhất thời chỉ đành bó tay.
Mà lúc này, nghe thấy câu hỏi của tuyệt mỹ thiếu niên, tinh linh xinh đẹp lạnh lùng không khỏi quay đầu nhìn người chủ nhân mình đã nguyện trung thành, nghĩ nghĩ nói.
“Một lần vô tình nghe Đông Lăng vương nói, máu trong huyết trì nuôi dưỡng đóa sen kia cũng không phải máu bình thường, nó được pha với nước trong luyện ngục ở địa cung bộ tộc Đế Luyện. Nó chứa đầy oán hận cùng âm khí, thậm chí có cả ma khí tà ác.
Hoàng cung Đông Lăng quốc thế nhưng lại có một gốc thực vật yêu dị, Mạn La bản thể là một gốc mạn đà la hắc sắc tự nhiên sẽ không hiếu kỳ.
Mặc dù sáu năm trước Mạn La theo lệnh chủ nhân tiến đến Đông Lăng, đóa yêu liên huyết sắc kia đã được Đế Luyện Tà nhổ tới trồng trong hoàng cung, hơn nữa cũng đã một khoảng thời gian dài.
Thậm chí lúc Mạn La tìm được cơ hội lặng lẽ tiến vào trong xem thử, đóa tuyết liên vốn trắng nõn thanh khiết đã hoàn toàn thay đổi, giống hệt như thực vật minh giới.
“Luyện ngục huyết trì!”
Huân nhi không khỏi kêu lên sợ hãi. Đế Luyện Tà điên rồi sao, thế nhưng lại mang nước ẩn chứa sức mạnh tà ác trong luyện ngục huyết trì vào hoàng cung Đông Lăng?
Hắn rốt cuộc nghĩ gì, thứ trong luyện ngục huyết trì sao có thể tùy tiện mang ra ngoài?
Phải biết, nước ao này, nhân loại bình thường chỉ cần bị dính một chút thôi cũng có thể bị hút khô đến cái gì cũng không còn.
Theo tiếng hô không dám tin của Huân nhi, không khí nhất thời trầm mặc. Mà lúc tới giờ tý nửa đêm, âm khí xung quanh cung điện hoang tàn lại càng nồng đậm hơn.
“Mạn La, ngươi biết tình huống cụ thể của cung điện bị bỏ hoang này không? Sao nó lại biến thành minh âm chi địa?”
Có lẽ cảm nhận được khí tức xung quanh càng lúc càng âm hàn cùng y phục bị âm khí thổi bay, tuyệt mỹ thiếu niên hồi phục tinh thần liếc mắt nhìn cung điện điêu linh, không khỏi hỏi.
Nơi này trước kia hẳn không phải minh âm chi địa.
“Mạn La cũng không rõ lắm. Nghe nói cung điện này vốn được Đông Lăng vương thời trẻ ban cho một phi tử được sủng ái nhất, bất quá sau đó không biết vì sao phi tử kia lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, liên lụy cả đứa nhỏ trong bụng. Một thi hai mạng.”
Nhìn tuyệt sắc thiếu niên mông lung xinh đẹp dưới ánh trăng đối diện, Mạn La nghĩ nghĩ một chút, sau đó mới tổng kết ngôn ngữ nói tiếp.
“Nghe nói sau khi cung phi mất đi một đoạn thời gian dài, cung điện này vẫn bỏ trống như vậy. Thẳng đến sau đó lục tục có hai phi tử được sủng ái dọn vào, bất quá không bao lâu sau những phi tử này không phải ly kỳ chết đi thì cũng bị kinh hoảng mà phát điên. Cũng vì thế, cung điện này bắt đầu được lan truyền đủ chuyện ma quái, từ đó về sau không còn ai dám vào đây ở nữa.”
Tạm ngừng một chút, tinh linh dám dạ lạnh lùng nói tiếp: “Bất quá chuyện này đã qua rất lâu rồi, vị phi tử kia cũng chết hơn ba mươi năm rồi, mà tòa cung điện này cứ vậy bị bỏ hoang. Phỏng chừng nếu những tin đồn ma quái năm đó không đồn đãi quá lợi hại, nơi này chỉ sợ đã sớm không còn ai nhớ rõ.”
“Phi tử đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?”
Chẳng lẽ là vong linh mang theo oán khí cùng không cam lòng, vì trả thù mà không muốn rời đi sao?
Chính là phải có bao nhiêu oán hận mới có thể kết tụ lại thành âm khí như vậy. Ngẫm lại, Huân nhi không khỏi rùng mình.
“Đúng vậy, tình huống cụ thể không rõ lắm, dù sao cũng qua khá lâu, mà nhóm cung nhân thời đó đều chết đi, số còn sống thì cũng vì niên kỉ già nua mà bị trục xuất ra cung.”
Dù sao sự tình này cũng thường xuyên phát sinh, quả thật không có ai đi truy tìm nguyên nhân.
“Chuyện ma quái? Chẳng lẽ nơi này thật sự có oán linh? Chính là vì sao không cảm nhận được linh thể cất chứa oán khí tồn tại?”
Nếu nói nơi này sở dĩ biến thành minh âm chi địa vì có oán linh cường đại, như vậy vì sao mình tiến vào đây lâu như vậy nhưng không hề cảm nhận được chút dị thường nào? Trừ bỏ âm khí có chút nặng thì Huân nhi không hề cảm giác được hơi thở của sinh linh khác.
Cho dù là oán linh đã tử vong.
“Nữ nhân kia đã đi rồi, bị đưa về minh phủ.”
Mạn La nghĩ đến lúc mình theo phái đoàn lẻn vào hoàng cung Đông Lăng, lúc ấy vì phát hiện cung điện này tràn ngập âm khí nên mới tới đây. Phải biết, Mạn La vốn là dụ hoặc chi hoa của minh giới, vì thế rất yêu thích những thứ âm khí linh tinh.
Nơi này đối với Mạn La mà nói, quả thực là nơi tu luyện tốt nhất.
Vì thế sau khi phát hiện, hắn sao có thể không mừng rỡ như điên.
Nhưng trong một buổi tối Mạn La ở nơi này tu luyện, tinh linh hắc dạ xinh đẹp phát hiện điều dị thường. Nơi này thế nhưng còn một sinh linh tồn tại!
Một quỷ linh tràn ngập oán khí cường đại.
Bất quá nữ nhân kia hiển nhiên cũng biết Mạn La không dễ chọc, vì thế cứ việc địa bàn đột nhiên bị người ta chiếm cứ một góc nhưng nàng không hề phản ứng, vẫn bình thản như cũ. Chẳng qua có đôi lúc Mạn La có thể cảm giác được nữ nhân kia đang lén lút đánh giá mình.
Hiển nhiên, nàng có chút kiêng kị với hơi thở minh giới trên người mình, đồng thời cũng tò mò.
Sau vài năm, Mạn La vẫn cùng nữ nhân chết oan kia chung sống hòa bình, bình an vô sự.
Trừ bỏ có đôi lúc nữ nhân kia cố ý bay ra ngoài lúc đêm khuya dọa đám cung nhân, còn phần lớn thời gian nàng đều chìm trong đau thương cùng thống khổ mà phát ngốc. Trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng dường như ẩn chứa tuyệt vọng thât sâu, nhưng không còn chảy ra được giọt lệ nào nữa.
Mạn La không biết vì sao minh giới không phái người tới đón nàng, có lẽ lưu luyến với cuộc sống của nàng quá mức mãnh liệt nên không muốn rời đi.
Tuy mỗi lần tu luyện luôn có một nữ nhân đau thương tuyệt vọng tò mò ở bên cạnh quả thực không vui vẻ gì, bất quá thời gian dài trôi qua, Mạn La cũng không còn cảm thấy gì nữa, chỉ cần không trở ngại đến mình là tốt rồi.
Huống chi, nơi này dù sao cũng là chỗ của người khác, Mạn La cũng không làm ra hành động xua đuổi nữ nhân kia đi.
Cứ vậy, thời gian lẳng lặng trôi qua, thẳng đến vài tháng trước khi tuyệt mỹ thiếu niên từ Tây Lam đến Đông Lăng quốc, Mạn La vẫn sống cùng quỷ linh kia ở đây.
Nhưng có một ngày nọ, Mạn La theo thường ngày tới cung điện này thì lại thấy một bóng dáng tuyết trắng nhỏ gầy yếu ớt. Mà bóng dáng thoạt nhìn yếu ớt nhưng lại rất kiên cường kia dường như không phải thuộc về quỷ linh.
“Bị đưa tới minh phủ rồi? Bị ai đưa đi?”
Nghe thấy âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạn La, Huân nhi không khỏi sững sờ. Chẳng lẽ oán linh kia đã được giải thoát khỏi oán hận cùng tuyệt vọng vô tận?
Hay là, người đến từ minh phủ lần này rất lợi hại, đã thu phục được nàng?
Theo âm thanh tỉnh táo hơi cất cao của tuyệt mỹ thiếu niên, ánh mắt vẫn còn hốt hoảng của Mạn La không khỏi dừng trên gương mặt tuyệt diễm yêu dị của Huân nhi, sau đó dùng âm thanh khe khẽ nói.
“Công chúa minh giới—— Phiên Nhu.”