Tây Lam Yêu Ca

Quyển 3 - Chương 10: Tây Ngô Cung




Đoàn người Tây Lam quốc một đường tiến đến Đông Lăng, Thất Nguyệt biết bọn họ hẳn đã sớm mệt nhọc, vì thế cũng không nhiều lời, trực tiếp nghênh đón Lam đế về hoàng cung Đông Lăng, hơn nữa còn an bài cho bọn họ ở một cung điện lớn gần phía tây hoàng cung, khá u tĩnh nhưng không kém phần hoa mỹ.

Tây Ngô cung chính là nơi đoàn người Tây Lam Lam đế bệ hạ sẽ trụ lại tạm thời, tự nhiên sẽ không kém.

Đình thai lầu các, rường cột chạm trổ, tiểu kiều uốn khúc, muôn hoa khoe sắc, tất cả đều lộ ra sự u tĩnh tao nhã, được xây dựng theo lối kiến trúc cổ điển, hoa mỹ mà ôn nhuận của Giang Nam.

Huống chi, thân là một trong tứ đại quốc đứng đầu Thương Lam đại lục, Đông Lăng vương tuy vẫn luôn băn khoăn cùng kiêng kị thực lực bất phàm sâu không lường được của Tây Lam Thương Khung, nhưng một con cáo già cho dù đã già vẫn nắm giữ hoàng quyền tối thượng ở Đông Lăng, lão sao có thể dễ dàng chậm trễ tiếp đón vị Tây Lam hoàng đế bệ hạ thân phận cao quý vô cùng này cho được.

Tự nhiên, lúc trước vì nghênh đón Lam đế, có thể nói Đông Lăng vương đã phí một phen công sức để chuẩn bị.

Mà Tây Ngô cung này, tuy không thể so sánh với tẩm cung đế vương của Tây Lam Thương Khung, nhưng kiến trúc vẫn vô cùng hoa lệ xinh đẹp. Hơn nữa với thân phận của Tây Lam Thương Khung, Tây Ngô cung này cũng không tính là uổng phí.

Phải biết, chỉ sợ nơi ở của những hoàng tộc của đến từ các tiểu quốc khác trên Thương Lam đại lục tuyệt đối không bằng một phần mười Tây Ngô cung. Đương nhiên, ngoại trừ chỗ của Nam Khê Ám hoàng cùng Bắc Tang quốc vương mới gặp mấy ngày trước.

Sau khi an bài Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi trụ ở Tây Ngô cung, Thất Nguyệt hoàng tử cho biết, những quốc gia khác mấy ngày trước đã tới, tối mai Đông Lăng vương sẽ cử hành yến hội trong hoàng cung Đông Lăng, nói xong thanh niên diễm lệ kia liền rời đi, hiểu ý để lại không gian cho Tây Lam Thương Khung cùng tuyệt mỹ thiếu niên đi đường xa mệt nhọc nghỉ ngơi.

Bất quá, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi là ai!

Một là chúa tể thần tộc viễn cổ sớm đã thức tỉnh, một từng là ma tộc hoàng thái tử, bọn họ sao có thể mệt mỏi vì một chuyến hành trình tới Đông Lăng. Huống chi, bọn họ bất quá chỉ ngồi trong xe hoa lệ thoải mái, thậm chí cảm giác xóc nảy cũng không có nên lại càng không có chuyệt mệt nhọc.

Bất quá lời này Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi sẽ không nói cho Thất Nguyệt.

Từ hôm trước mang theo Huân nhi trở vệ chỗ đoàn Tây Lam, Tây Lam Thương Khung cũng không để tâm tới gương mặt hưng phấn dị thường của Tang Đạt tổng quản khi nhìn thấy bọn họ trở về, y rất bình tĩnh hệt như hết thảy chưa từng phát sinh.

Bất quá, đối với Nam Khê Ám hoàng vô tình gặp ở kinh thành Đông Lăng quốc, Tây Lam Thương Khung thật ra có chút chú ý.

Nam nhân giết cha sát huynh để ngồi lên ngôi vị hoàng đế Nam Khê quốc kia, thủ đoạn tàn nhẫn cùng quyết đoán dị thường! Tuy Tây Lam Thương Khung vẫn chưa gặp tận mặt, nhưng từ cách làm việc quyết đoán cũng đoán được tính cách cùng thái độ đối nhân xử thế của hắn.

Người như thế, tuyệt đối là một người kiệt xuất đầy dã tâm!

Mà Tây Lam Thương Khung lần này có thể nói là đi đường vô cùng thong thả, vì thế cơ hồ là quốc gia cuối cùng đến Đông Lăng. Bất quá với thân phận cùng địa vị của Tây Lam Thương Khung cũng đủ phân lượng để người khác chờ đợi.

Sau khi Thất Nguyệt rời khỏi Tây Ngô cung, Tây Lam Thương Khung liền cho lui những người khác, chỉ lưu lại Tang Đạt tổng quản cùng Di Nguyệt ở lại hầu hạ. Bất quá chờ Tang Đạt cùng Di Nguyệt thu thập tốt mọi thứ, Tây Lam Thương Khung cũng bảo bọn họ lui xuống nghỉ ngơi.

Vì thế trong tẩm cung chỉ còn lại Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi.

“Huân nhi, làm sao vậy? Nghĩ cái gì?” Mềm nhẹ ôm thân thể mảnh khảnh của thiếu niên vào lòng, Tây Lam Thương Khung quan tâm chăm chú nhìn đứa nhỏ tuyệt sắc yêu dị.

Huân nhi rốt cuộc làm sao vậy? Sao bộ dáng thất thần như vậy? Rõ ràng trước đó còn rất tốt a! Hình như bắt đầu từ lúc tiến vào cổng thành gặp Đông Lăng Thất Nguyệt hoàng tử kia, vẻ mặt Huân nhi liền trở nên hốt hoảng, thần trí không biết chu du tới cõi thần tiên nào.

Nguyên nhân là vì hoàng tử Thất Nguyệt kia sao? Chẳng lẽ trên người hắn có điều gì dị thường mà mình không phát hiện?

Nghĩ đến thanh niên diễm lệ vừa nãy tao nhã tự nhiên đối mặt với mình mà không hề kiêu ngạo hay siểm nịnh, ngay cả Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi tán thưởng, hảo khí phách!

So với thiếu niên hèn mọi yếu đuối không chút thu hút trước kia, quả thực là hoàn toàn trái ngược, không thể so sánh.

Đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa a!

Bất quá, Huân nhi hốt hoảng như vậy thật sự vì hắn sao? Tây Lam Thương Khung không khỏi trầm tư, nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bị mình ôm chặt trong lòng, đôi mắt thâm sâu của nam nhân lóe lên tinh quang.

“A? Phụ hoàng, ta…”

Âm thanh trầm thấp lại nóng rực ở sát bên tai, hơi thở nóng bỏng phun vào cần cổ trắng nõn thon gầy của thiếu niên, Huân nhi không khỏi lập tức hồi phục tinh thần, nhìn đôi ngươi đen tuyền như hồ nước sâu tăm tối của nam nhân. Nơi đó, rõ ràng có ảnh ngược của chính mình!

“Phụ hoàng, hôm nay hình như ta đã thấy phụ thân. Bất quá ta cũng không xác định có phải phụ thân hay không, bởi vì người đã sớm chết rồi. Chính là bóng dáng kia làm Huân nhi có cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức…”

Quen thuộc đến mức… chỉ thoáng nhìn qua đã gợi lên mớ kí ức đã sớm bị bé đặt vào đáy lòng.

Nghiệp hỏa luyện ngục huyết trì, sự tuyệt vọng trong lúc chìm trong thống khổ giãy dụa không được giải thoát, còn có ánh mắt bi thương không nỡ của phụ thân nhìn mình trước lúc chết, tất cả đều làm trái tim bé lạnh như băng.

Cho dù sau đó bị đóng băng trong băng quan vạn niên, tâm tính cũng theo đó là đông lại, cảm tình trở nên lạnh nhạt, linh hồn cũng tịch mịch không dao động, nhưng trái tim vẫn còn không cam lòng cùng đau thương như cũ.

“Phụ thân? Huân nhi nói là…” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn buồn rầu của thiếu niên tuyệt sắc trong lòng, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày. Từ miệng Huân nhi nghe thấy chuyện này, cho dù là Tây Lam Thương Khung cũng chấn động, có chút khó tin.

Người đã chết sao có thể sống lại, lại còn đột nhiên xuất hiện trước mắt Huân nhi? Huống chi, người này lại còn là tộc trưởng tiền nhiệm ngay cả linh hồn cũng bị tiêu tán của bộ tộc Đế Luyện thì càng không có khả năng.

Chưa từng nghe nói có người ngay cả linh hồn cũng tan biến vẫn sống được.

“Ân, phụ thân tiền thế của Huân nhi, tộc trưởng tiền nhiệm của bộ tộc Đế Luyện.”

Nói đến đây, Huân nhi không khỏi lộ ra đau thương. Phụ thân của bé, nam nhân vì cứu bé mà bị hiến tế linh hồn. Nếu không có phụ thân, có lẽ bé vẫn còn là con rối ngoan ngoãn nghe lời trong tay Đế Luyện Tà, linh hồn vĩnh viễn bị trói buộc trong lưỡi hái tử thần.

Nếu là vậy thì cho dù sống cũng không bằng chết.

Có lẽ bé sẽ lạnh nhạt thờ ơ nhìn huynh trưởng tràn ngập dã tâm kia đạp lên con đường đầy máu tanh dẫn bộ tộc Đế Luyện đang dần suy bại tiến tới đỉnh phồn vinh. Không có tư tưởng, không có cảm tình, viễn viễn chỉ tồn tại cảm giác tuyệt vọng cùng chết lặng.

“Tộc trưởng tiền nhiệm của bộ tộc Đế Luyện?”

Kia tuyệt đối không có khả năng là tộc trưởng tiền nhiệm của bộ tộc Đế Luyện. Chính là bóng dáng quen thuộc mà Huân nhi nhìn thấy cũng đáng chú ý. Hơn nữa theo lời Huân nhi nói, Huân nhi thấy người kia xuất hiện rồi trong thoáng chốc đã biến mất, này thực sự kỳ quái.

Nơi này dù sao cũng là Đông Lăng quốc, nếu bộ tộc Đế Luyện xuất hiện thì tuyệt đối không thể lơ là.

“Phụ hoàng, ngươi cảm thấy phụ thân có thể còn sống không?”

Phụ thân có phải vẫn còn sống nên tới gặp mình không? Cứ việc Huân nhi biết việc này không có khả năng nhưng vẫn không khỏi tự ảo tưởng lừa dối bản thân để an ủi chính mình.

“Huân nhi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi. Không cần suy nghĩ, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết xảy ra chuyện gì.” Nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong cùng cẩn thận của tuyệt mỹ thiếu niên, Tây Lam Thương Khung không muốn làm Huân nhi đau lòng.

Đối với tuyệt mỹ thiếu niên mà y yêu thương, kí ức tiền thế vẫn luôn là gánh nặng trong lòng Huân nhi. Áy náy cùng ảnh hưởng vì phụ thân vì mình mà chết đã tạo thành một vết thương không thể khép kín trong tim Huân nhi. Cứ việc vết thương kia bình thường vẫn bị thiếu niên chôn sâu trong nội tâm, tới giờ vẫn không nhắc tới, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Một khi có cơ hội, hậu quả lúc nó bùng nổ Tây Lam Thương Khung tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Đối với vị phụ thân tiền thế đã vì Huân nhi mà hi sinh, Tây Lam Thương Khung thực lòng bội phục cùng cảm kích. Nếu không có hắn, chính mình không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Huân nhi, làm bé ở lại bên cạnh mình.

Nhưng mặc kệ cảm kích nam nhân đã dưỡng dục Huân nhi hơn mười năm kia cỡ nào, Tây Lam Thương Khung vẫn hi vọng Huân nhi có thể bỏ xuống hết thảy chuyện tiền thế, có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Không còn sầu khổ bi thương.

Bởi vậy, Tây Lam Thương Khung cũng không trả lời vấn đề của Huân nhi, chỉ trực tiếp ôm tuyệt mỹ thiếu niên đi về phía giường lớn xa hoa trong Tây Ngô cung.

Một lát sau, từ phía sau lớp màn che truyền ra tiếng rên rỉ đè nén khó nhịn vô cùng quyến rũ của thiếu niên cùng hơi thở ồ ồ của nam nhân. Mà từ ngoài nhìn vào ẩn ẩn có thể thấy bóng dáng cường tráng cao lớn của nam nhân đang đè lên thân mình non nớt tinh tế của thiếu niên, không ngừng luật động, mãnh liệt nhưng cũng không kém nóng bỏng.

Ngoài cung, bóng đêm dày đặc. Mà ngày mai cũng là ngày bọn họ gặp mặt các quốc gia khác trên Thương Lam đại lục.