Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 57: Đả Đấu




“Làm tế tự chi quang được mọi người kính yêu nhất trong Tây Diệp La học viện, Khúc Vị Trì đại nhân rất được hoan nghênh a. Không ngờ nàng thế nhưng lại nhận thức với Cửu hoàng tử điện hạ được xưng là ‘Minh Nguyệt Tây Diệp La’?”

“Đúng vậy đúng vậy, là một cô gái xinh đẹp rất có thể sẽ thay thế Đại tế tự A Lý Á Nạp, trở thành tế tự chi quang trong trương lai, bối cảnh thân phận của Khúc Vị Trì đại nhân quả thực rất thần bí a. Trừ bỏ biết nàng là đệ tử đắc ý nhất của Đại tế tự A Lý Á Nạp, tựa hồ hoàn toàn không biết thêm gì cả a.”

“A, nữ thần trong lòng ta, đôi mắt ôn nhu chói lòa của ngươi chính là truy đuổi cả đời ta. Xin nhận lòng ái mộ không gì sánh bằng của ta đi.”

“Tên ngốc nhà ngươi cách xa ta một chút. Ai bảo ngươi gào lớn như vậy chứ, cẩn thận lát nữa nữ nhân đáng sợ ở bên cạnh tế tự chi quang kia sẽ chém ngươi thành tám khối a. Đừng có liên lụy chúng ta.”

Nháy mắt, đám người xung quanh nam nhân vừa gào thét ái mộ kia lập tức lùi xa một khoảng.

Sau đó, nam nhân không hay ho kia tựa hồ cũng cảm giác không thích hợp, rùng mình một cái. Nhất là lúc hắn chú ý cách đó không xa có một nữ nhân dáng người thon gầy lại lạnh như băng đang dùng ánh mắt nhìn súc sinh mà chăm chú nhìn mình, nam nhân cảm thấy gió bắc thổi qua a! Trái tim không khỏi run lẩy bẩy a!

“Lãnh Hạ La đại nhân! Ta tuyệt đối không có ý ~ quấy ~ nhiễu ~ Khúc Vị Trì đại nhân ~ a! ! !” A~~~~~~~~~~~~ một chút tiếng vang, xin tự tưởng tượng.

Lãnh Hạ La dáng người cao gầy, khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng nam tính, từ xa xa nhìn tới tuyệt đối không ai nghĩ nàng lại là nữ nhân. Hơn nữa còn là một chiến sĩ cường đại cả người lạnh như băng rất lợi hại.

Mà lúc này, một chiến cả người tản ra khí thế làm người ta hoàn toànkhông dám tiếp cận kia không chút biến sắc đứng bên cạnh thiếu nữ tế tự thuần khiết trước mặt tuyệt mỹ thiếu niên kia. Nhưng theo ánh mắt Lãnh Hạ La nhìn về phía thiếu nữ kia cũng không khó phát hiện sâu trong ánh mắt có chút sâu thẳm khó hiểu.

Mà nữ nhân tựa hồ cùng Khúc Vị Trì cùng nhau xuất hiện trước mắt bọn họ, nhưng lại im lặng đứng ở một bên chờ đợi này, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung tự nhiên cũng chú ý tới.

Chẳng qua Huân nhi chỉ kì quái nhìn nàng ta một cái, sau đó cũng không để ý tới. Mà Tây Lam Thương Khung cũng cười thưc bí hiểm, làm cho người bên cạnh đang chú ý tới biểu tình của Lam đế bệ hạ không khòi đồng loạt thầm suy nghĩ, chính mình có phải có điểm yếu nào bị nam nhân đáng sợ này túm trong tay không a?

“Đại tế tự A Lý Á Nạp? Lão nhân có chòm râu bạc trắng kia sao?”

Thu hồi ánh mắt từ đám người xung quanh, Huân nhi nghiêng đầu nhìn cô gái có ánh mắt long lanh nhưng biểu tình lại lạnh nhạt trước mắt, không khỏi hồi tưởng. Nhớ rõ lúc trước quả thực phụ hoàng đã cho rất nhiều tế tự tới, vì bé mà thi triển tế tự thuật. Mà người có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất trong số đó là một lão nhân có biểu tình rất hiền lành.

Tuy rằng mỗi lần đến Thương Lam điện, lúc trở về lão nhân đều có bộ dáng rất mệt mỏi, phải có người đỡ mới đi nổi. Huân nhi mơ hồ nhớ lúc ấy bên người đại tế tự A Lý Nạp Á quả thực có một thiếu nữ tầm mười một mười hai tuổi đi theo.

Hóa ra chính là nàng ta a!

Huân nhi cẩn thận đánh giá thiếu nữ thoạt nhìn bề ngoài đã biến hóa rất nhiều trước mắt, vô luận là khí chất hay dung mạo.

Mặc trường bào tế tự trắng tinh, biểu tình bao dung cùng ôn hòa. Nhưng Huân nhi có thể cảm giác được, ở nơi không ai nhìn thấy, trong mắt thiếu nữ thoáng lộ ra chút ý cười giả dối.

Nàng chính là tiểu hài tử đi theo sau lão tế tự tới Thương Lam điện, đối mặt với phụ hoàng cùng mình đã lộ ra khiếp sợ kia sao?

Không ngờ, nàng thế nhưng không ở hoàng cung, không ở bên người Đại tế tự A Lý Á Nạp mà lại xuất hiện ở Tây Diệp La học viện? Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của đám người xung quanh, thiếu nữ Khúc Vị Trì này rõ ràng chính là đệ tử của Tây Diệp La học viện!

“Đúng vậy, điện hạ, ân sư của ta chính là Đại tế tự A Lý Á Nạp • Y Tát Nhĩ Đặc trong hoàng cung.” Lúc nói tới lão nhân kia, trên mặt thiếu nữ rõ ràng lộ ra biểu tình tưởng niệm cùng nụ cười chân thành xuất phát từ tận nội tâm.

Sau đó, ánh mắt thiếu nữ không khỏi dừng lại trên người thiếu niên ở trước mắt.

Bộ dáng mảnh khảnh uyển chuyển, đường cong cơ thể tuyệt đẹp tràn ngập hơi thở hấp dẫn, y phục hoa lệ phục sức phức tạp, phối với dung mạo xinh đẹp tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành của thiếu niên, cho dù là nữ nhân, Khúc Vị Trì cũng không khỏi lâm vào trạng thái thất thần thật sâu.

Khó trách tuyệt mỹ hoàng tử này vừa tiến vào học viện đã được xưng tụng là ‘Minh Nguyệt Tây Diệp La’. Dung mạo tuyệt sắc cùng khí chất cao quý kia quả thực làm tất cả mọi người đều thất sắc, khó trách được nam nhân đáng sợ luôn tản mát ra hơi khở khó tiếp cận, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ bất cận nhân tình, cứ như tràn ngập hàn băng kia sủng ái.

Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ kia thức tỉnh, trong đầu Khúc Vị trì không khỏi tràn ngập đôi mắt vĩnh viễn không hề dao động không có cảm tình kia.

Tuy biết hài đồng bảy tuổi tuyệt mỹ tinh xảo hệt như tinh linh kia rõ ràng còn nhịp tim, còn nhiệt độ cơ thể là một oa nhi xinh đẹp.

Nhưng lúc Khúc Vị Trì theo Đại tế tự A Lý Á Nạp tiến vào Thương Lam điệ, nhìn tuyệt mỹ hoàng tử ngồi trên chiếc giường đế vương rộng lớn xa hoa, trong lòng thiếu nữ vẫn không khỏi chấn kinh một chút. Tiếp đó là đau lòng cùng chua xót.

Trong ánh mắt của đứa nhỏ kia, nàng không hề thấy bất cứ ảnh ngược nào. Bởi vì trong mắt oa nhi dị thường xinh đẹp kia căn bản không có bọn họ tồn tại. Thậm chí, cho dù ro ràng nhìn thấy bóng dáng trước mắt, biết đối phương ngồi ở chỗ kia, thế nhưng không hề cảm nhận được hơi thở của đứa nhỏ.

Nếu không phải chú ý, lúc Lam đế bệ hạ ôm vào lòng, ánh mắt tinh linh tuyệt mỹ kia thoáng có chút cảm xúc của nhân loại, có lẽ Khúc Vị Trì thực hoài nghi đôi mắt của mình có phải đang nhìn thấy một thiên sứ đang chìm đắm trong mê mang tuyệt vọng.

Mà hiện tại, tuyệt mỹ hoàng tử này đã trở thành một đóa hoa sen nở rộ vô cùng yêu dị, tuy vẫn là bộ dáng mông lung mờ ảo như trăng dưới nước, nhưng trên người đã có sinh khí thuộc về nhân loại, không còn làm người ta cảm thấy người trước mắt trong khoảnh khắc sẽ tan biến nữa.

Là ai chiếm cứ trái tim mê mang của thiếu niên, quấn xiềng xích ràng buộc trên người thiếu niên?

Ánh mắt Khúc Vị Trì không khỏi đặt lên người nam tử tuấn mỹ, ánh mắt lãnh liệt sâu xa như hàn đàm ở bên cạnh Cửu hoàng tử điện hạ.

“Tế tự chi quang sao? Xem ra ngươi đã kế thừa được y bát của Đại tế tự A Lý Á Nạp, hơn nữa lại còn xuất sắc hơn cả thầy.” Chú ý tới ánh mắt Khúc Vị Trì, Tây Lam Thương Khung không khỏi hơi nhếch khóe miệng.

Xem ra lúc trước đưa tiểu hoa đồng này cho Đại tế tự A Lý Á Nạp là quyết định chính xác. Hơn nữa, thiếu nữ trước mắt quả thực cũng rất thông minh.

Tuy đối với lai lịch của thiếu nữ này, Tây Lam Thương Khung vẫn còn duy trì một chút xem chừng. Bất quá, này cũng không phải không có khả năng, nhất là sau khi trí nhớ của Tây Lam Thương Khung thức tỉnh, đối với những thế giới khác ngoài Thương Lam đại lục, y biết quả thực là có. Chính là không biết lúc thiếu nữ này tới đây, vì sao không gặp không gian che chắn?

Hay là, lớp che chắn ngăn cách thần tộc, ma tộc cùng nhân loại đã xuất hiện dị thường? Nghĩ đến đây, Tây Lam Thương Khung không khỏi khẽ nhíu mi. Nhớ rõ thời điểm y mang Huân nhi từ Phong phủ tới Trà Vũ lâu, hình như thật sự có thấy bóng dáng ma tộc?

Ma tộc thế nhưng đã có thể từ ma giới tiến vào Thương Lam đại lục sao? Chẳng lẽ Ma đế thực sự đã thức tỉnh, lại còn đả thông thông đạo tới nhân gian? Chính là, nếu thật sự là vậy, vì sao tới giờ vẫn không thấy ma tộc có động tĩnh gì? Còn có thần tử của mình, tình huống bọn họ hiện tại thế nào?

Hơn nữa, nếu y không đoán sai, ma tộc sở dĩ có thể tiến vào Thương Lam đại lục, nhất định có quan hệ với bộ tộc Đế Luyện mở ra thí luyện thượng cổ. Nghĩ đến đây, Tây Lam Thương Khung không khỏi cúi đầu, nhìn thật sâu vào thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh.

Y muốn vĩnh viễn giam cầm Huân nhi ở bên người, mặc kệ bé có phải đã từng là Già Lâu La hay không. Thiếu niên hiện tại là của y, là tuyệt mỹ nhân nhi thuộc về một mình y. Ma đế, lần này ta sẽ không để ngươi cướp đi Huân nhi nữa.

Bởi vì, thiếu niên đã đeo phải chiếc gông mang tên tình cảm của nam nhân, vĩnh viễn không thể cởi bỏ.

“Người là….” Lam đế bệ hạ? ! Nghe thấy âm thanh lãnh liệt rồi lại áp bách kia, còn có giọng điệu thực tự nhiên thốt ra từ miệng nam nhân, ánh mắt hơi nheo lại của Khúc Vị Trì khiếp sợ trừng to. Người nam nhân này, y… thế nhưng chính là Lam đế bệ hạ?

Chính mình sớm đã nghĩ tới không phải sao, nơi có Cửu hoàng tử điện hạ, sao lại có thể không có bóng dáng Lam đế bệ hạ cơ chứ?

Lam đế bệ hạ, nam nhân có thân phận tôn quý, cả người tỏa ra khí thế cao cao tại thượng, trong mắt lại tràn ngập lạnh lùng bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh.

***

Lúc không trung Thương Lam bị màn đêm phủ kín, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm tăm tối, trong bóng đêm chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang văng vẳng trong rừng cây vây quanh Cấm Hồn Cư, bóng dáng thiếu niên như mộng như ảo kia bị nam nhân cao lớn bên cạnh ôm chặt, nhàn nhã bước đi trong màn đêm u tĩnh hiếm có.

Học viện huyên náo ban ngày đã yên lặng, Huân nhi lẳng lặng dựa vào cơ thể cao lớn của phụ hoàng.

“Phụ hoàng…” Bàn tay non mềm trắng nõn bị bàn tay to lớn của phụ hoàng nắm chặt, tuyệt mỹ thiếu niên ngẩng đầu chăm chú nhìn sườn mặt hoàn mỹ của phụ hoàng tuấn mỹ như thần làm trái tim bé không khỏi đập nhanh kia, ôn nhu gọi.

“Huân nhi, làm sao vậy?”

Tây Lam Thương Khung cúi đầu, ánh mắt nhu tình nhìn chăm chú vào tuyệt mỹ thiếu niên ở bên cạnh, không khỏi cười đến ôn nhu thâm tình. Giờ phút này, hoi thở ấm áp lẳng lặng vờn quanh hai bóng dáng thân thiết dính sát nhau không còn bất cứ khe hở nào cho người khác xen vào.

“Phụ hoàng, ngươi…” Huân nhi có phải đã quên cái gì không? Phụ hoàng biết rõ nhưng lại không nói cho ta biết? Huân nhi ngửa đầu, trong mắt có nghi hoặc. Gần nhất trong đầu bé luôn xuất hiện bóng dáng của phụ hoàng, nhưng nhìn kĩ thì tựa hồ lại không giống? Này rốt cuộc là chuyện gì?

Hơn nữa, nơi nhìn thấy người ở trong mộng, Huân nhi có thể khẳng định mình chưa từng đi qua. Thậm chí rất có thể, nơi đó căn bản không phải bất cứ nơi nào đó trên Thương Lam đại lục.

Bởi vì, Huân nhi tới bây giờ cũng không biết, trên Thương Lam đại lục có một dòng vong xuyên phổ độ linh hồn, mà bên bờ lại là một rừng hoa bỉ ngạn tràn ngập dụ hoặc.

Vì cái gì a? Vì cái gì Huân nhi cảm giác gần nhất tựa hồ sắp phát sinh chuyện gì đó? Hơn nữa còn có quan hệ tới người vừa quen thuộc lại xa lạ trong giấc mơ kia? Thiếu niên không có chút phiền toái.

Phụ hoàng, ngươi phải chăng cũng ý thức được gì đó, vì thế khoảng thời gian này ngươi không hề rời khỏi Huân nhi, hơn mỗi lần hoan ái đều hung mãnh tới mức làm thiếu niên chịu không nổi? Có phải muốn xác nhận sự tồn tại của Huân nhi đúng không?

Huân nhi không khỏi mở miệng muốn hỏi.

Nhưng ngay lúc thiếu nhiên sắp bật ra lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt từ xa xa truyền tới, mà theo đó chính là một trận ma pháp dao động mãnh liệt.

Tuy tiếng đánh nhau còn cách chỗ bọn Huân nhi khá xa, nhưng với cảm quan cùng thính lực đã sớm vượt xa người thường của Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, sao có thể không cảm nhận được?

“Phía khu rừng ở sau học viện.”

Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung cùng liếc nhìn nhau, ánh mắt vô cùng ăn ý, quả nhiên nơi đó loáng thoáng có hai bóng người.

Mà lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi vận dụng ma pháp không gian dịch chuyển tới khu rừng phát ra âm thanh đánh nhau để kiểm tra thực tế thì người ở đó thực sự nằm ngoài dự kiến của Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung.

“Hoắc Đặc Lý đạo sư!”

“Bộ tộc Đế Luyện!”

Chỉ thấy trong một khoảng đất trống trải trong khu rừng, một lão nhân râu tóc bạc phơ, cả người vô cùng chật vật cố chống đỡ. Mà bên người lão nhân lúc này đang vây quanh một nhóm hắc y nhân vận trường bào hắc sắc, trên cổ áo có thêu đồ án rất thần bí cổ xưa, không ngừng công kích.

Loại đồ đằng này, Huân nhi tự nhiên rất quen thuộc. Dù sao đó chính là đồ án từng thêu trên mỗi kiện y phục của bé.

Là tộc nhân của bộ tộc đế luyện!