Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 51: Nguyệt Bán cùng Bảo Bảo




“Chủ nhân, Bảo Bảo tỉnh ngủ rồi. Chủ nhân, chủ nhân…”

“Bảo Bảo?” Bảo Bảo đã thức tỉnh từ giấc ngủ say rồi sao?

Thiếu niên vốn mờ mịt thất thần vì trải qua tình cảm mãnh liệt lúc này không khỏi bị đồng âm non nớt của Bảo Bảo bừng tỉnh. Cố mở đôi mắt mơ màng khẽ híp, thiếu niên nhìn về phía oa nhi đáng yêu đứng bên giường, vô cùng hưng phấn kích động gọi mình.

“Bảo Bảo, ngươi…”

“Ưm, chủ nhân, là Bảo Bảo nói a, Bảo Bảo gặp lại chủ nhân, Bảo Bảo thật cao hứng a, thật sự rất rất cao hứng.” Oa nhi vẫn mập mạp trắng trắng tròn tròn như cũ không ngừng gật đầu, trên mặt mỉm cười sáng lạn.

Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bị nam nhân cường đại ôm trên giường, Bảo Bảo thực muốn bổ nhào vào lòng ngực chủ nhân.

Bảo Bảo bởi vì ngủ say nên đã lâu không thấy chủ nhân, không được chủ nhân ôm. Bảo Bảo hiện giờ rất muốn chủ nhân ôm mình a, tuy xem bộ dáng của nam nhân hiện tại tựa hồ rất không cao hứng khi thấy Bảo Bảo thức dậy sau giấc ngủ say. Bất quá, cho dù y mất hứng thì Bảo Bảo vẫn muốn chủ nhân ôm mình.

Nhìn bộ dáng không biết vì sao lại đỏ mặt của chủ nhân, Bảo Bảo chống hai tay lên mép giường muốn leo lên. Bất đắc dĩ, chân quá ngắn, mặc cho Bảo Bảo cố sức thế nào cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn cái giường đáng giận trước mặt.

“Hảo chán ghét a hảo chán ghét, cái giường này vì sao đột nhiên cao như vậy? Rõ ràng trước kia Bảo Bảo rất dễ dàng leo lên giường mà.” Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên cách mình bất quá chỉ có một cánh tay, Bảo Bảo không khỏi dẫu mỏ hờn dỗi.

Chủ nhân ở ngay trước mắt nhưng chính mình chỉ có thể nhìn mà không làm được gì, Bảo Bảo không khỏi phẫn nộ.

“Là ai? Là tên nào dám mang cái giường đế vương rộng thùng thình của Bảo Bảo đi? Đừng để Bảo Bảo biết, bằng không Bảo Bảo nhất định sẽ tới nhà ngươi, dọn sạch tất cả giường của ngươi. Quá đê tiện, quá đê tiện, thế nhưng thừa dịp Bảo Bảo ngủ say dám trộm đi cái giường lớn của Bảo Bảo cùng chủ nhân. Hơn nữa, càng không thể tha thứ chính là thế nhưng dám nâng cả cái cung điện đẹp đẽ của chủ nhân đi, còn để chủ nhân ở một căn phòng nhỏ như vậy!”

Bảo Bảo phẫn nộ tới giơ giân, chăm chú nhìn hư không như đang nhìn thứ gì đó có thâm cừu đại hận với mình. Nhất là lúc nhìn về phía cái giường ngăn cách mình với chủ nhân, ánh mắt thật to của Bảo Bảo tràn đầy lửa giận, cứ như hận không thể đốt cái giường trước mắt thành một cái lỗ. Sau đó theo cái lỗ kia mà bò tới bên người chủ nhân.

Tự nhiên, Bảo Bảo đang chìm đắm trong cơn tức giận cũng không thấy lúc mình vội vàng leo lên giường, Tây Lam Thương Khung đưa tay ra sau lưng, ở giữa không trung vẽ thành một đường cong. Sau đó có thứ gì đó dao động tan biết mất trong căn phòng tràn ngập mùi hương kì quái.

“Giường đế vương của Bảo Bảo? Ngươi ngay cả y phục mặc trên người suốt sáu năm còn chưa đổi một lần, làm gì có giường đế vương. Hơn nữa, Thương Lam điện là tẩm cung của trẫm cùng Huân nhi, Bảo Bảo ngươi chỉ là ở ké mà thôi. Nếu có thể, trẫm thật muốn ném ngươi cho Tang Đạt coi chừng.”

Nhìn oa nhi mập mạp đáng yêu dị thường tức giận, Tây Lam Thương Khung không khỏi muốn chọc một phen. Tuy giờ phút này, y rất muốn ôm Huân nhi đi tẩy trừ dấu vết hoan ái trên người. Nhưng nếu cứ như vậy ôm thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị trong lòng, để toàn thân thiếu niên dựa sát vào mình, Tây Lam Thương Khung vẫn như cũ cảm nhận được nồng đậm hạnh phúc cùng an tâm.

Ít nhất giờ phút này, Huân nhi ở trong lòng ngực mình, thuộc về chính mình. Tuy Bảo Bảo xuất hiện nằm ngoài dự kiến của Tây Lam Thương Khung, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tình thỏa mãn của y sau khi ăn sạch sẽ thiếu niên.

“Người xấu, người xấu, ngươi quả nhiên là người xấu làm Bảo Bảo thực tức giận. Bảo Bảo mới không như ngươi nói. Bảo Bảo mới không phải không thay y phục mà mặc một kiện suốt sáu năm a.

Bất quá trong trí nhớ của Bảo Bảo, Bảo Bảo hình như chưa bao giờ đổi y phục khác. Mà bắt đầu từ lúc Bảo Bảo biến thành tinh linh, Bảo Bảo hình như vẫn luôn mặc cái yếm đáng yêu này trên người? Ô ô… chẳng lẽ Bảo Bảo thật sự giống như nam nhân vừa đáng giận lại đáng sợ kia nói?

“Phụ hoàng! Bảo Bảo chính là hoa tinh linh, quần áo của Bảo Bảo giống như thực thể của lá hoa, của vỏ cây, sao có thể dễ dàng cởi ra?” Hơn nữa, cho dù Bảo Bảo thực sự muốn mặc y phục khác cũng không phải việc khó đi.

Nhìn Bảo Bảo đáng yêu dựa bên giường ủy khuất như sắp khóc, Huân nhi không khỏi dùng ánh mắt trách cứ nhìn nam nhân rất ác liệt bên người.

Sao lần nào phụ hoàng cũng chọc Bảo Bảo khóc a? Bảo Bảo thực đáng yêu mà, tuy mỗi lần Bảo Bảo thấy phụ hoàng đều dẩu mỏ, bộ dáng rầu rĩ không vui.

“Đúng a đúng a, y phục của Bảo Bảo có tác dụng phòng ngự nga, còn hơn y phục dễ nhìn nhưng không có tác dụng gì mà ngươi mặc. Hơn nữa, đừng tưởng Bảo Bảo hiện tại sẽ sợ ngươi. Bảo Bảo đã trưởng thành không ít rồi. So với trước kia, Bảo Bảo đã lợi hại hơn nga.”

Bảo Bảo giống như khoe khoang mà lượn một vòng trước mặt Tây Lam Thương Khung, bộ dáng có chút đắc ý lại có chút kiêu ngạo nói.

“Nga? Kia trẫm thực muốn biết, năng lực của Bảo Bảo đã lợi hại tới mức nào rồi a?” Tây Lam Thương Khung nhếch khóe môi, áp môi mình lên vành tai khéo léo đáng yêu đã đỏ ửng của Huân nhi, nhẹ nhàng vẽ lên từng đường nét. Mà khóe mắt, xuyên qua gò má đỏ bừng quyến rũ của thiếu niên, nhìn Bảo Bảo đứng bên giường.

“Hừ, ngươi đã thành tâm hỏi, kia Bảo Bảo liền từ bi nói cho ngươi biết, hiện tại Bảo Bảo đã lợi hại cỡ nào…”

Kéo kéo cái yếm hồng nhạt vừa bị Tây Lam Thương Khung cười nhạo khi nãy, Bảo Bảo vỗ vỗ mớ tro bụi không tồn tại trên y phục, hất cái cằm tròn tròn, khinh thường nhìn nam nhân tuấn mỹ đáng sợ kia một cái, sau đó nói.

“Trước kia, ngươi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể dễ dàng bóp chết Bảo Bảo, chính là hiện tại…”

“Hiện tại thế nào?”

Hai tay Tây Lam Thương Khung vẫn như cũ không ngừng vuốt ve da thịt bóng loáng trên ngực, chầm chậm phác thảo đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể quyến rũ lại vô cùng mẫn cảm của thiếu niên, đồng thời không chút biến sắc chăm chú nhìn Bảo Bảo đang hất đầu ra vẻ kiêu ngạo bên kia, không nhìn tới đôi mắt ảo não lại tràn ngập mông lung của thiếu niên trong lòng.

“Hiện tại… ít nhất phải năm ngón tay.” Giơ bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của mình, Bảo Bảo xòe ngón tay tính toán.

“…” Tây Lam Thương Khung đang ăn đậu hủ của tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng, chậm rãi kích thích tình dục trong cơ thể Huân nhi thì đột nhiên cứng đờ, sau đó cười tới dị thường tà khí rồi lại tiếp tục đốt dục hỏa trên người Huân nhi, y muốn xem biểu tình tràn ngập dục hỏa nhưng lại vô cùng bất mãn vì không được thỏa mãn của thiếu niên.

Lúc này, Huân nhi cũng không khỏi oán trách liếc mắt nhìn Tây Lam Thương Khung một cái, bàn tay trắng nõn bên dưới lớp chăn lụa không khỏi đè lại bàn tay xấu xa đang dao động trên cơ thể làm mình chìm đắm trong đại dương dục vọng của phụ hoàng.

Không nhìn tới vẻ mặt nhướng mi, cười đến dị thường xấu xa của phụ hoàng, Huân nhi quay đầu cẩn thận nhìn Bảo Bảo vừa thức tỉnh sau giấc ngủ say, sau đó không khỏi phát hiện…

“Bảo Bảo dường như thật sự trưởng thành rất nhiều nha! Phụ hoàng, ngươi xem, so với trước lúc ngủ say, Bảo Bảo có phải đã cao lớn hơn nhiều không? Hơn nữa, biến hóa trên người Bảo Bảo cũng rất rõ rệt.” Huân nhi cẩn thận đánh giá oa nhi đáng yêu trước mặt, không khỏi ngạc nhiên nói.

Nếu nói Bảo Bảo trước lúc ngủ say là một oa nhi béo tầm bốn năm tuổi, như vậy hiện tại, oa nhi đang đứng trước mặt, ánh mắt to tròn đong đầy nước nhìn mình đã chậm rãi lớn dần, bề ngoài thoạt nhìn đã được bảy tám tuổi.

Hơn nữa, theo hơi thở phát ra từ người Bảo Bảo, Huân nhi có thể cảm giác rõ ràng, giống như lời Bảo Bảo nói, Bảo Bảo đã trở nên mạnh hơn.

Y phục của đứa nhỏ đáng yêu trước mắt vẫn là cái yếm hồng nhạt xinh xắn cùng cái khố nhỏ màu xanh nhạt, lộ ra cái mông nhỏ trắng nõn, dị thường chọc người ta yêu thích. Xứng với gương mặt đáng yêu, bộ dáng thảo hỉ của Bảo Bảo, tuyệt đối là đứa nhỏ người gặp người thích. Tuy bởi vì Bảo Bảo là hoa tinh linh nên chưa từng xuất hiện trước mặt người khác.

Huân nhi nhìn Bảo Bảo đáng thương hề hề đứng dưới giường nhìn mình, không khỏi muốn ngồi dậy ôm đứa nhỏ. Nhưng chỉ vừa động thân mình, gương mặt thiếu niên không khỏi đỏ bừng, ánh mắt dao động có chút không biết nên làm sao.

Bởi vì vừa rồi phụ hoàng tác cầu không chịu tiết chế, hiện giờ toàn thân thiếu niên vừa đau nhức lại vô lực, căn bản không có sức đứng lên. Mà cả người cũng giống như bị ma thú cường đại nghiền qua, không thể nhúc nhích. Nửa người dưới lại cơ hồ mất cảm giác, thậm chí ngay cả khí lực di động hai chân cũng không có.

Huống chi, Huân nhi chỉ mới khẽ động một chút liền cảm giác được nơi xấu hổ dưới hạ thân đã chậm rãi chảy ra một dòng chất lỏng dị thường, làm Huân nhi không khỏi cứng đờ người.

Bộ dạng của mình thế này, sao có thể để Bảo Bảo thấy? Tuy Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, căn bản không biết vừa rồi phụ hoàng cùng mình làm gì, nhưng thiếu niên vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ dị thường.

“Bảo Bảo, ngươi về trước đi được không?” Có chút vô lực giơ cánh tay trắng nõn, Huân nhi nhìn ấy ký mạn đằng tràn ngập sắc thái thần bí trên cổ tay mình, nói với Bảo Bảo đáng yêu. Nhưng mà…

“A, chủ nhân, tay ngươi sao lại thế này Sao lại toàn là vết bằm xanh xanh tím tím thế này a. Là ai? Là kẻ xấu xa chết tiệt nào làm? Cũng dám đánh chủ nhân mà Bảo Bảo thích nhất, nhất định Bảo Bảo phải đưa hắn tới vong xuyên, thuận tiện xem thử mơi Mạn La ca ca sinh ra a.”

Chú ý tới vết bằm chói mắt trên cánh tay trắng nõn của chủ nhân, Bảo Bảo không khỏi nổi trận lôi đình.

Nhất là theo cánh tay chủ nhân nhìn lên, kết quả lại phát hiện, trên phần cổ xinh đẹp lộ ra bên ngoài của chủ nhân thì tựa hồ cũng có dấu vết này, hơn nữa lại càng dày đặc hơn, Bảo Bảo không khỏi kích động.

Với tay chụp lấy chăn lụa phủ trên người tuyệt mỹ thiếu niên, Bảo Bảo dùng sức kéo một phát, sau đó lớp chăn nháy mắt tuột xuống.

Nếu không phải Huân nhi phản ứng nhanh, đưa tay túm lấy chăn, chỉ sợ hiện giờ cơ thể bị lộ trước mắt Bảo Bảo không phải một chút mà là toàn bộ.

“Chủ nhân, sao ngươi lại bị chà đạp thê thảm như vậy? Là ai dám đánh người như vầy a? Thế nhưng ngay cả cổ cũng không buông tha?” Bảo Bảo nhìn phần ngực tuyệt mỹ thiếu niên lộ ra vì chăn lụa tuột xuống, chú ý trên da thịt trắng nõn bóng loáng của chủ nhân cơ hồ đều phủ dày đặt ấn ký đáng sợ này, Bảo Bảo không khỏi ngây ngẩn cả người.

Chủ nhân không phải rất lợi hại sao? Sao có thể bị người ta khi dễ?

Mà phần trước ngực Bảo Bảo có thể nhìn thấy cơ hồ phủ đầy những ấn ký kì quái nhìn thực ghê người? Hơn nữa, Bảo Bảo càng xem, càng cảm thấy đó hình như là dấu răng a? Giống như bị con gì đó gặm cắn. Ô ô, chủ nhân thật đáng thương nha, trên người khẳng định rất đau đi! Bất quá…

Bảo Bảo không khỏi ngẩng đầu hung ác nhìn Tây Lam Thương Khung sắc mặt xanh mét đang ôm chủ nhân, mím môi gào.

“Trên người chủ nhân là ai làm? Ngươi không phải phụ hoàng của chủ nhân sao? Ngươi không phải rất lợi hại sao? Vậy sao ngươi không bảo vệ chủ nhân? Còn để chủ nhân biến thành dạng này?” Tuy Bảo Bảo rất nghi hoặc, thế nhưng lúc mình vừa tỉnh lại, không khí trong phòng thực kì quái, tràn ngập mùi hương gay mũi?

Hơn nữa, xem bộ dáng, chủ nhân cùng nam nhân kia tựa hồ đều không mặc y phục?

“Tiểu quỷ, ngươi thật sự muốn biết?” Tây Lam Thương Khung cười đến tà mị, làm bản năng sinh tồn của Bảo Bảo nảy lên cảm giác nguy hiểm.

Cái kia, có phải là bí mật hoàng thất linh tinh gì đó không a, nếu biết có phải sẽ bị nam nhân lãnh liệt này giết người diệt khẩu không? Nhất là chủ nhân hiện tại có vẻ đang bị thương, không thể ngăn cản nổi nam nhân khủng bố này, Bảo Bảo không khỏi liều mạng lắc đầu.

“Ách? Ngươi đừng có nói, Bảo Bảo không muốn nghe. Bảo Bảo mới không để ngươi có cơ hội diệt Bảo Bảo đâu. Bảo Bảo biết, ngươi một mực tìm cơ hội đuổi Bảo Bảo khỏi bên người chủ nhân. Bảo Bảo sẽ không để ngươi như nguyện.” Hơn nữa Bảo Bảo có thể chờ lúc chỉ có mình với chủ nhân, lén hỏi một chút a. Như vậy tựa hồ an toàn một chút.

Huống chi, nhìn hai người ôm nhau đặc biệt thân thiết, tựa hồ không có khe ở để mình chen vào ở trên giường, Bảo Bảo không khỏi cảm thấy chủ nhân quý giá của mình tựa hồ bất tri bất giác đã bị nam nhân này đoạt đi rồi. Chỉ lưu lại một bóng dáng ngày càng xa xăm. Oa… chủ nhân…

Bảo Bảo đặt quyết tâm, Bảo Bảo phải…

“Bảo Bảo quấn quít lấy chủ nhân, bảo hộ chủ nhân, đi theo bên người chủ nhân. Hơn nữa, tương lai Bảo Bảo còn lớn lên, Bảo Bảo sẽ đoạt chủ nhân trở lại. Như vậy, Bảo Bảo có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chủ nhân, cũng không sợ ngươi cướp cái ôm của chủ nhân với Bảo Bảo nữa.

Bảo Bảo cúi đầu cắn cắn ngón tay, lại nói.

“Chủ nhân năm nay mười ba tuổi, mà Bảo Bảo hiện tại cũng đã tám tuổi. Không còn bao lâu nữa, chỉ cần Bảo Bảo ngủ thêm một lần là sẽ trở thành đại nhân, nói cách khác, lúc đó, Bảo Bảo có thể cùng chủ nhân song túc song phi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

“Bảo Bảo, xem ra ngươi vẫn cần có người bảo vệ ngươi a! Ngươi thấy Lễ bộ đại thần của trẫm thế nào? Trẫm vẫn nên cho người coi giữ ngươi thì hơn a.” Nam nhân tràn ngập ý cười chăm chú nhìn oa nhi đáng yêu, lại làm Bảo Bảo sợ tới rùng mình. Ánh mắt thật đáng sợ a!

Mà Tây Lam Thương Khung lúc này lại giống như không hề thấy bộ dáng run lẩy bẩy của Bảo Bảo, vẫn tiếp tục nói.

“Lễ bộ đại thần Ly Tạ, hiện giờ tuy đã hơn ba mươi, nhưng bề ngoài tuấn mỹ tiêu sái, khí chất bất phàm, hấp dẫn không biết bao nhiêu thâm khuê giai lệ. Đưa Bảo Bảo ngươi cho Ly Tạ, trẫm tuyệt đối không lo lắng. Chính là không biết, Ly Tạ có ngược đãi tiểu hài không a? Nghe nói vị ái khanh này của trẫm rất chán ghét những tiểu hài bướng bỉnh a.”

“Bảo Bảo không tin, ngươi không dám đưa Bảo Bảo đi. Bảo Bảo là hoa tinh linh, sao có thể đưa cho nhân loại? Hơn nữa, Bảo Bảo đã có chủ nhân rồi. Ngươi đừng hòng mang Bảo Bảo tặng cho người ta.” Oa nhi đáng yêu không khỏi phẫn nộ nhìn nam nhân sắc mặc lạnh lùng kia, nhưng trong lòng quả thật không khỏi có chút lo lắng.

Không biết nam nhân này có thật sự mang Bảo Bảo cho người ta không a?

Nghe nói y là đế vương nhất ngôn cửu đỉnh của đế quốc nhân loại, lời nói ra chính là thánh chỉ, kia hiện tại Bảo Bảo không phải rất nguy hiểm sao? Hơn nữa, nam nhân ngược đãi tiểu hài?

Chính mình có cần chạy tới trói nam nhân kia lại, giáo huấn một chút không a?

Ngay lúc Bảo Bảo đang lo lắng chuyện này thì lại đột nhiên phát hiện dưới chân mình có thứ gì đó đang vòng quanh?

Cúi đầu, Bảo Bảo không khỏi nhìn lại, kết quả phát hiện, kia dĩ nhiên là…

“Tiểu ma thú này ở đâu tới a? Sao Bảo Bảo có cảm giác nó giống như nhi tử của Bảo Bảo a?” Bất quá, Bảo Bảo có nhi tử sao? Có sao? Nghi hoặc!