Vài ngày sau, ngự giá của Lam đế từ hoàng cung dưới dự nghiêm mật bảo hộ của thị vệ tiến vào phủ đệ của quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn. Mà câu chuyện về Cửu hoàng tử trong truyền thuyết của Tây Lam đang dần dần yên lặng theo thời gian một lần nữa sôi trào.
Ngự giá của đế vương còn chưa tới, Tang Đạt tổng quản đã thấy quân vụ đại thần cùng một đám người quỳ bên ngoài phủ đệ. Đợi đến gần, nội vụ đại tổng quản sắc mắt phát hiện cơ thể lão nhân luôn uy nghiêm cứng ngắc không cười không đùa kia tựa hồ hơi rung rung, mà ánh mắt nâng lên nhìn về phía ngự giá đế vương cũng có chút kích động.
Tròng mắt vừa chuyển, Tang Đạt tổng quản liền làm bộ lý giải nhìn lão nhân đang quỳ trên mặt đất. Phong Nham Ngạn đại nhân khẳng định rất muốn gặp ngoại tôn đi, dù sao Cửu điện hạ cũng là nhi tử của nữ nhi Phong Nham Ngạn đại nhân yêu thương nhất, muốn nhìn điện hạ một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Huống chi, Cửu điện hạ lại xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, di truyền bảy phần mỹ mạo của Nhược phi, hơn nữa thân là hoàng tử có khí chất cao quý nên so với Tây Lam đệ nhất mỹ nữ Nhược phi năm đó lại càng thêm yêu dị, mị hoặc sinh linh.
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, đã tới phủ đệ của Phong Nham Ngạn đại nhân.” Tang Đạt tổng quản đợi đội ngũ nghi giá hoàn toàn dừng lại, lúc này mới đi tới trước ngự giá, cẩn thận nhấc màn liêm hoa lệ trước ngự giá, cung kính bẩm báo với đế vương tuấn mỹ bên trong.
Tây Lam Thương Khung đi xuống ngự giá hoa lệ thật lớn, nhìn mọi người đang quỳ trên mặt đất, sau đó xoay người ôm Huân nhi trong ngự giá xuống, bễ nghễ đứng trước mặt đám người đang quỳ gối trước cửa Phong phủ.
“Cựu thần cung nghênh bệ hạ, Cửu điện hạ.”
“Đều bình thân đi.” Nhìn đám người đang quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, Tây Lam Thương Khung lúc này mới cẩn thận đánh giá những người có thể xem là thân nhân của Huân nhi trước mặt.
Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn vẫn là bộ dáng không cười không đùa rất nghiêm nghị như thường, Tây Lam Thương Khung tự nhiên biết đây là tính cách của lão nhân đã cống hiến cho Tây Lam vài thập niên. Mặc dù có chút không hợp nhân tình, nhưng lại thích hợp nhất với vị trí quân vụ đại thần.
Mà đứng bên cạnh Phong Nham Ngạn, trừ bỏ Đông Địch tướng quân mà Tây Lam Thương Khung rất quen thuộc, còn có hai nam nhân thoạt nhìn rất tao nhã. Tây Lam Thương Khung biết, quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn tổng cộng có ba nhi tử, một nữ nhân. Người đứng ở đây hiện giờ, trừ bỏ tiểu nhi tử Phong Đông Địch kế thừa tính cách bình tĩnh nghiêm nghị của Phong Nham Ngạn, hai người kia là đại nhi tử cùng nhị nhi tử của Phong Nham Ngạn đi.
Nghe nói trừ bỏ tiểu nhi tử Phong Đông Địch tính tình giống quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn nhất nguyện ý trở thành tướng quân nổi danh của Tây Lam, hai nhi tử khác không hề di truyền tính cách cương nghị lạnh lùng của phụ thân, ngược lại thích vũ văn lộng mặc, tính cách ôn nhu, nghe nói di truyền từ mẫu thân nhu nhược—— thê tử của quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn, Dao Cơ phu nhân.
Dao Cơ phu nhân vì cơ thể quá yếu, hàng năm sinh bệnh, vì thế thường không ở phủ đệ mà ra ngoài an dưỡng. Nghe nói cho dù năm đó nữ nhi Nhược phi tiến cung, Dao Cơ phu nhân vẫn ở bên ngoài dưỡng bệnh, không về nhìn nữ nhi xinh đẹp nhà mình xuất giá.
Hơn nữa vì Phong Nham Ngạn đại nhân luôn bề bộn việc triều chính, đối với thê tử nhu nhược trong nhà không thể thời thời khắc khắc quan tâm, vì thế trọng trách làm bạn cùng chiếu cố Dao Cơ phu nhân liền nằm trên người trưởng tử cùng thứ tử của Phong phủ. Cũng vì thế, tính cách của trưởng tử cùng thứ tử hàng năm cùng Dao Cơ phu nhân sinh hoạt bên ngoài Phong Phủ bị mẫu bóng dáng hưởng rất lớn, trở nên không thích đao thương, ngược lại luôn ôn tồn lễ độ.
Tự nhiên, quân vụ đại thần cảm thấy thua thiệt thê tử đối với tính cách yếu ớt của nhi tử cũng không nói gì. Ngược lại, bởi vì có bọn họ làm bạn với thê tử, Phong Nham Ngạn đại nhân cũng yên tâm rất nhiều, không hề cưỡng ép nhi tử trở thành quân nhân.
Mà vài ngày trước, quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn đến hoàng cung cầu kiến thì y cũng nhận được tin từ mật thám truyền tới, Dao Cơ phu nhân ở bên ngoài tịnh dưỡng suốt ba năm đã trở về Phong phủ.
Tây Lam Thương Khung không biết Phong Nham Ngạn muốn gặp Huân nhi vì Dao Cơ phu nhân tưởng niệm ngoại tôn, hay vì muốn nhìn đứa nhỏ của Nhược phi. Bất quá nếu lúc trước mình đón Huân nhi ra khỏi lãnh cung, Phong gia không có phản ứng gì lớn, hiện giờ đã qua sáu năm, Huân nhi đã thành một thiếu niên sắp mười ba tuổi, bọn họ hiện giờ cũng không thể làm gì đi.
Có chút đăm chiêu nhìn một nhà Phong phủ trước mặt, Tây Lam Thương Khung suy nghĩ về tin tức liên quan tới Phong phủ có thể xem là một đại gia tộc khổng lồ này.
Phong gia thật sự không phải là một đại gia tộc đơn giản, cho dù Dao Cơ phu nhân cơ thể yếu ớt nhiều bệnh này mấy năm nay đi đâu dưỡng bệnh, thế nhưng không ai biết, ngay cả nhóm mật thám được Tây Lam huấn luyện nghiêm khắc cũng không tra ra được.
Nếu không phải lần này Huân nhi phải trụ ở Phong phủ một thời gian, Tây Lam Thương Khung phái người điều tra tình huống gia tộc Phong phủ cùng những người thường lui tới thì có lẽ y cũng không biết Dao Cơ phu nhân đã trở về.
Tuy đối với chuyện Nhược phi, Tây Lam Thương Khung không cảm thấy có gì truy cứu, dù sao năm đóc Nhược phi độc hại hoàng tử đã là tử tội, y vì nể mặt mũi Phong gia, chỉ nhốt nàng vào lãnh cung đã xem là xử nhẹ. Mà hiển nhiên, Phong gia đối với nữ nhân thất sủng kia có thể nói là từ bỏ đi, dù sao những năm Nhược phi bị biếm lãnh cung, Phong gia không hề có ai nhìn tới, thậm chí là nhắc tới cũng không.
Hiện giờ nghĩ lại, Tây Lam Thương Khung không khỏi cảm thấy nghi hoặc, Nhược phi thật là nữ nhi được Phong phủ yêu thương nhất sao? Vì sao lúc nàng bị biếm lãnh cung, thậm chí bị nói là phát điên, Phong gia cũng không hề có động tĩnh gì?
Trước kia Tây Lam Thương Khung vì chán ghét tính cách ngang ngược của Nhược phi, vì ôm ảo tưởng với mình mà làm mọi người trong hậu cung đều cảm thấy bất an, cuối cùng còn dám can thiệp vào không gian cá nhân của y, cũng vì thế y mới không thể chịu được nàng. Sau khi biếm Nhược phi vào lãnh cung, Tây Lam Thương Khung hoàn toàn quên mất nữ nhân này. Cuối cùng nếu không phải vì Huân nhi, một nữ nhân trong lãnh cung, lại còn là nữ nhân y chán ghét, Tây Lam Thương Khung sao rảnh để tâm chuyện của nàng.
Hiện giờ, Phong gia có tính toán gì? Chưa từng hỏi tới nữ nhi của mình, ngược lại chỉ muốn gặp Huân nhi? Ánh mắt người nhà Phong gia cũng không nhìn ra ác ý gì, Tây Lam Thương cũng tin tưởng Phong Nham Ngạn thật lòng trung tâm với mình, vì thế mới đáp ứng yêu cầu của Phong Nham Ngạn. Nhưng ánh mắt Tây Lam Thương Khung nhìn về phía Phong Nham Ngạn vẫn không khỏi tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.
Người của Phong phủ, trừ bỏ quân vụ đại thần bị Tây Lam Thương Khung nhìn tới mất tự nhiên, ánh mắt những người còn lại đều tập trung trên người thiếu niên yêu dị dị thường đứng bên cạnh Lam đế bệ hạ.
Đó là Cửu điện hạ a, quả nhiên so với lời đồn đãi còn làm người ta rung động hơn. Hai vị công tử khác của Phong phủ dùng ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn Tây Lam Cửu hoàng tử, nhi tử của muội muội kiều ngạo kia của bọn họ.
Tuy di truyền vài phần mỹ mạo của muội muội nhưng lại làm người ta kinh diễm tới không mở mắt nổi, so với muội muội kia của bọn họ quả nhiên phải diễm lệ hơn nhiều lắm a. Hơn nữa so với muội muội bị chìu hư cái gì cũng không biết kia, đứa nhỏ này lợi hại hơn nhiều lắm.
Nghe nói trong bữa tiệc chiêu đại sứ thần các nước trong hoàng cung Tây Lam sáu năm trước, giọng điệu của đứa nhỏ này đã chấn kinh tất cả mọi người. Bất quá, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn đáng yêu rúc vào người Lam đế, hai vị công tử Phong phủ thực nghi hoặc.
Không phải nói đứa nhỏ này rất bướng bỉnh cao ngạo sao? Sao thoạt nhìn vô hại như con mèo nhỏ thế này? Chẳng lẽ đồn đãi nói quá, hay vốn chính là vậy? Hy vọng tiểu ngoại sanh của bọn họ đừng làm người ta thất vọng, bằng không mẫu thân đại nhân sẽ thực phẫn nộ.
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, đây là hai đứa nghịch tử bất tài còn không có chí tiến thủ của cựu thần, để bệ hạ chê cười rồi.” Thấy ánh mắt bệ hạ cùng Cửu điện hạ đều dừng lại trên người đại nhi tử cùng nhị nhi tử của mình, quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn vội vàng có chút mất tự nhiên nói.
“Bệ hạ, Cửu điện hạ!” Hai vị công tử được phụ thân nhắc nhở hiển nhiên cũng ý thức được, ánh mắt của mình lúc nãy dừng lại trên người đứa nhỏ xinh đẹp kia đúng là quá làn càn. Huống chi hoàng đế bệ hạ của bọn họ đang đứng ngay bên cạnh Cửu hoàng tử điện hạ, mình thế nhưng dám dùng ánh mắt tràn ngập dò xét chăm chú nhìn đứa nhỏ kia như vậy.
Bất quá cũng may, dù sao cho tới giờ vẫn chưa được gặp ngoại sanh trong truyền thuyết này, bọn họ có thể giải thích là mình quá kích động. Bằng không, một nam nhân đáng sợ như Lam đế bệ hạ, bọn họ thật không biết mình có lộ ra điểm gì khả nghi hay không.
Nhất là dưới ánh mắt sâu thẳm tràn ngập khí tức áp bách kia nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh nhạt lại lạnh như băng kia đã biểu hiện rõ Lam đế bệ hạ là một nam nhân làm người ta sợ hãi đến cỡ nào.
Đế vương Tây Lam trẻ tuổi tuấn mỹ, nam nhân có thể làm phụ thân bọn họ một mực nguyện trung thành. Tính cách lãnh khốc vô tình cùng thủ đoạn biến ảo vô thường đã biểu thị công khai với thế nhân sự cường đại đáng sợ của y. Nam nhân có thể làm Tây Lam trở thành nước đứng đầu trong tứ đại quốc Thương Lam sao có thể là một người bình thường.
Huống chi, Lam đế bệ hạ còn có một thanh thần khí, nghe nói còn sót lại từ thời viễn cổ. Nội tâm bọn họ thực hiếu kì về uy lực của thanh thần khí kia, dù sao bọn họ cũng không tham gia yến tiệc từng làm mọi người khiếp sợ sáu năm trước.
Hơn nữa cho dù là phụ thân cùng đệ đệ tham gia yến tiệc kia cũng không thấy uy lực của thần khí kia, bọn họ tự nhiên tò mò. Bất quá, so với sinh mệnh của mình thì bọn họ không muốn chọc giận Lam đế bệ hạ chút nào, huống chi, bọn họ cũng không có lá gan đó.