Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 37: Hắc Dạ Đích Kích Tình






“Cơ Thần Thệ đồng học, ngươi thật là điệt tử của nương gia Dao Cơ phu nhân sao?”

“Dược Cơ đạo sư, vì sao ngươi lại hỏi vậy?” Chú ý ánh mắt bất thường của nữ nhân xinh đẹp kia đặt lên người mình, trong lòng Tây Lam Thương Khung không khỏi hơi trầm xuống. Nàng đã biết gì sao?

Hơn nữa Dược Cơ? Dao Cơ? Nàng cùng Dao Cơ phu nhân có quan hệ gì hay không? Nếu không vì sao lại hỏi ra vấn đề này? Người bình thường cho dù nghe nói mình là điệt tử của Dao Cơ phu nhân thì cũng không đặt lực chú ý lên người nữ nhân rất ít lộ diện, ngoại giới còn có khả năng không biết tới người này. Hơn nữa nếu để ý thân phận bên ngoài của y ở Tây Diệp La học viện, không phải đều hỏi về Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn nắm giữ quyền thế rất lớn ở Tây Lam sao?

Huống chi, Tây Lam Thương Khung không cho rằng nữ nhân đột ngột tiến vào Tây Diệp La học viện vài năm trước lại nhận thức Dao Cơ phu nhân hàng năm lấy cớ dưỡng bệnh rời khỏi Phong phủ, không biết biến mất ở nơi nào. Chính là sự thực, nữ nhân xinh đẹp thành thục này đã hoài nghi thân phận của mình. Này còn có thể nói, nàng cùng Dao Cơ phu nhân, thậm chí là Cơ thị bộ tộc có vấn đề gì sao?

Tây Lam Thương Khung dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chăm chú nhìn nữ nhân xinh đẹp làm cho đám đệ tử trong Tây Diệp La học viện vừa nghe tin đã sợ mất mật, mà Dược Cơ, khi đối mặt với hơi thở cường đại đầy áp bách của Lam đế, lần này lại chẳng có chút lùi bước.

“Cơ Thần Thệ đồng học, ngươi họ Cơ, mà ta cũng họ Cơ. Người ta gọi ta là Dược Cơ không phải không có lý do. Trừ bỏ ta thiện dùng dược, mặc kệ là y thuật hay độc dược, ta có thể nói trên Thương Lam đại lục này, không có ai là đối thủ của Dược Cơ ta.”

Đối với điểm này, Dược Cơ vẫn luôn tự hào. Kinh thư tìm được trong tàng thư các gia tộc, hơn nữa còn dấu trong Dược Vương Đỉnh há có thể là thứ bình thường.

“Dược Cơ đạo sư, ngươi chính là tiểu muội muội của Dao Cơ phu nhân sao? Không phải Dao Cơ phu nhân nói ngươi đã mất tích sao? Vì sao lại xuất hiện ở Tây Diệp La học viện? Hơn nữa, nghe nói Dược Cơ đạo sư đã tới Tây Diệp La học viện nhiều năm rồi, vì sao ngươi không tới gặp Dao Cơ phu nhân? Dao Cơ phu nhân vì chuyện ngươi mất tích đã rất thương tâm a.”

Lúc đạo sư cổ dược học nói mình họ Cơ, Tây Lam Thương Khung cũng khẳng định thân phận của Dược Cơ. Nữ nhân có thể biết Dao Cơ phu nhân, hơn nữa còn rất quen thuộc với nương gia Dao Cơ phu nhân như vậy, trừ bỏ tiểu muội muội Cơ Chi Nhã mà Dao Cơ phu nhân đã nói thì còn ai vào đây?

Bất quá, làm Tây Lam Thương Khung nghi hoặc chính là nếu nàng ta đã tới Tây Lam, vì sao lại không chịu tới gặp Dao Cơ phu nhân? Hơn nữa nghe nói Cơ Chi Nhã đã tới Đông Lăng tìm tiểu điệt tử, như vậy hiện tại là sao? Tìm được người rồi sao?

Nghe nói lúc trước Dược Cơ đã tới bộ tộc Đế Luyện, kia Cơ thị bộ tộc cùng Huân nhi có quan hệ gì hay không? Dược Cơ đột nhiên biến mất hơn mười năm, hiện tại nàng đã trở về, có phải sắp sửa xảy ra chuyện gì đó? Mà đối với suy đoán của Tây Lam Thương Khung, Dược Cơ cũng không phủ nhận.

“Ta cũng rất muốn đi gặp Dao Cơ tỷ tỷ, chính là lúc ta tới Tây Lam, Dao Cơ tỷ tỷ cũng không ở Phong phủ. Hơn nữa sau khi trở thành đạo sư ở Tây Diệp La học viện, ta vẫn bận rộn thí nghiệm dược, muốn chế luyện ra một loại đan dược, vì thế cũng rất ít khi ra ngoài. Ngay cả nơi này, nếu không có chuyện, ta bình thường cũng không rời đi.

Huống chi ta biết, Dao Cơ tỷ tỷ một khi rời đi thì không tới vài năm sẽ không trở về. Chẳng qua ta không ngờ, vài năm lại qua nhanh như vậy, mà Dao Cơ tỷ tỷ cũng đã trở lại.”

Dược Cơ tựa hồ có chút cảm khái. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới lúc trước ba tỷ muội bọn họ còn vui vẻ chơi đùa, hiện tại tựa hồ đã không thể tìm lại được. Dạ Cơ tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Ngươi có biết hài tử của mình hiện tại thế nào không? Ngươi vì cái gì đột nhiên mất tích, ngay cả hài tử cũng không quan tâm?

Nhìn thấy sắc mặt bi thương của Dược Cơ, Tây Lam Thương Khung không khỏi trầm mặc. Nàng ta hẳn đang nhớ tới Dạ Cơ đi! Loại cơ đơn tràn ngập bi thương này, Tây Lam Thương Khung cũng từng thấy xuất hiện trên mặt Dao Cơ phu nhân. Mà người có thể làm Dao Cơ phu nhân cùng Dược Cơ đồng thời tưởng niệm, Dạ Cơ, ngươi rốt cuộc là nữ nhân thế nào?

“Cái kia, các ngươi đang nói tới nãi nãi của ta đi, Dược Cơ lão sư, ngươi chính là tiểu muội muội mà nãi nãi vẫn luôn nhớ thương sao?”

Có chút mờ mịt gãi đầu, Phong Diệp đồng học cuối cùng ngoan ngoãn giơ tay đặt ra vấn đề. Nghe ý tứ nói chuyện của Lam đế bệ hạ cùng Dược Cơ lão sư, nếu mình không hiểu sai, nữ nhân xinh đẹp trước mắt chính là thân muội của nãi nãi a! Bất quá, muội muội của nãi nãi hình như gọi là Dạ Cơ, sao lại đổi tên a?

Oa ha ha ha, mình tìm được người mà nãi nãi vẫn luôn muốn tìm kiếm, này có phải có thể lập tức chạy về tìm nãi nãi lĩnh thưởng không a?

“Nãi nãi? Phong Diệp? Ngươi là tôn tử của Dao Cơ tỷ tỷ sao? Kia chẳng phải ta thành di nãi nãi [bà cô] rồi sao? ( ⊙ o ⊙ ) a?”

Tuy đã sớm biết thiếu niên dị thường đáng yêu trước mặt là tôn tử của Dao Cơ tỷ tỷ, cũng chính là vãn bối của mình. Bất quá tưởng tượng tới mình trẻ trung xinh đẹp thế này lại bị người ta một đường kêu di nãi nãi, Dược Cơ vẫn có chút hắc tuyến!

Mà Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đứng bên cạnh đồng thời vô ngữ, nhất là Tây Lam Thương Khung. Y thật không ngờ nữ nhân thoạt nhìn rất trẻ trung này thế nhưng lại có bối phận còn cao hơn mình. Tuy y cũng không để ý bối phận lớn nhỏ, dù sao có ai dám xưng lớn nhỏ trước mặt Lam đế a.

“Di nãi nãi? Ngươi nhìn có vẻ thực trẻ tuổi, tuyệt đối không giống nãi nãi, bất quá ai bảo ngươi là muội muội của nãi nãi a, gọi lão sư ngươi là di nãi nãi, Diệp nhi cũng không thấy tổn thất.”

Phong Diệp đồng học vô cùng rộng lượng không hề phản đối vấn đề này, ngược lại còn kêu thực thuận miệng. Bất quá người nghe không cảm thấy như vậy, nhất là lúc nàng phát hiện đám đệ tử của mình đang che miệng cười trộm.

“Đám các ngươi có phải rất nhàn rỗi không a! Còn không mau đi luyện chút dược bán kiếm tiền, bằng không ngồi đó chờ ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình bị giải tán sao? Không có tiền thì chúng ta lấy cái gì mua thảo dược, đám các ngươi đúng là bại gia tử chỉ biết phá của.” Dược Cơ thở phì phì, rít gào với đám người vô tội bên cạnh.

Nhất là lúc nàng tưởng tượng, nếu ngày nào đó mình đi trên đường, đột nhiên từ phía sau truyền tới một tiếng ‘di nãi nãi’ làm tất cả mọi người chú ý, gương mặt xinh đẹp của Dược Cơ không khỏi có chút vặn vẹo. Nhìn thiếu niên đang mở to đôi mắt sáng ngời xinh đẹp chăm chú nhìn mình, Dược Cơ lại không nỡ phát hỏa với đối phương.

Vì thế, đám người vui sướng khi thấy người gặp họa ở bên cạnh liền trở thành mục tiêu trút giận của Dược Cơ. Vì thế một đoạn thời gian rất dài về sau, bọn họ chỉ còn kém bị khắc dấu là ‘đối tượng trút giận của lớp cổ dược học’.

Mà lúc này, mặc kệ mấy sư huynh trong phòng học thầm oán giận cỡ nào cũng không dám phân bua phải trái với nữ nhân, hơn nữa đây còn là người mà bọn họ đều thực sợ hãi. Bất quá, câu nói của Dược Cơ đạo sư hiển nhiên đã nhắc nhở hai thiếu niên đang ngồi đó.

Chỉ thấy Huân nhi chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu đặt tầm mắt vào đám thanh niên câm như hến ngồi trong góc tường. Bé tới nơi này cũng được vài ngày, còn chưa tới xã đoàn ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ làm bé hứng thú xem thử. Đến bây giờ, trừ bỏ người chiêu mộ ngăn cản bé cùng phụ hoàng ngày đó, Huân nhi thậm chí còn không biết xã đoàn kia nằm ở nơi nào.

Người chiêu mộ ngày đó đang ở trong phòng học, có nên bảo hắn lát nữa mang mình tới ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ không a? Ở chung vài ngày, Huân nhi đã biết tên người nọ là Minh Dạ Sắc, đến từ một tiểu quốc trên Thương Lam đại lục. Về phần cụ thể là quốc gia nào Huân nhi cũng không rõ.

Mà đại há luôn bị Dược Cơ lão sư xem là lao động kia gọi là Man Sát. Người cũng như tên, vô cùng cường tráng.

Nhìn dáng vẻ của hắn, tám chín phần mười mọi người đều nghĩ hắn tuyệt đối là võ sĩ. Mà thực sự thì Man Sát quả thực là võ sĩ, lại còn là võ sĩ rất lợi hại. Nhưng ai biết được một người thoạt nhìn vừa ngốc vừa thành thật như vậy thế nhưng lại trở thành đệ tử của mỹ nhân rắn rết cổ dược học, lại còn là người đứng thứ ba trên bảng ác nhân trong học viện.

Bộ dáng Man Sát thoạt nhìn trung hậu thành thật như vậy sao có thể biến thành ác nhân, lại còn là nhân vật lừng lẫy đứng thứ ba? Cho dù hắn gia nhập lớp cổ dược học, bề ngoài thành thật có thể lừa gạt đại đa số mọi người. Nhưng Man Sát làm thế nào nổi danh như vậy?

Theo Minh Dạ Sắc vô tình nói, lúc đầu, mỗi lần Dược Cơ ra ngoài bắt sơn dương đều dẫn Man Sát theo. Nhưng sơn dương cũng chia thành ba cấp thượng trung hạ, này đều phải xem vận khí của Dược Cơ lão sư. Nếu là trung cùng hạ, Dược Cơ lão sư có thể thực dễ dàng đánh ngã. Nhưng nếu là thượng phẩm thì sao?

Phải biết sau khi Dược Cơ lão sư nổi danh trong học viện, đám người kia vừa thấy bóng đã bỏ chạy, chạy không thoát thì chỉ có thể nói bọn họ không hay ho. Nhưng học viện dù sao cũng là nơi ngọa hổ tàng long, vẫn có rất nhiều người làm Dược Cơ không có cách đối phó. Nhất là bọn họ đã có tâm đề phòng với mỹ nhân cổ dược học, muốn xuống tay căn bản không có khả năng. Lúc này, Man Sát chính là đòn sát thủ của Dược Cơ.

Dù sao Man Sát trong học viện cũng là võ sĩ rất lợi hại. Vì thế mỗi lần gây án, Man Sát chính là tay đấm của Dược Cơ, đã nhắm ai thì đừng hòng chạy thoát. Vì thế trong mắt đại đa số người thụ hại, Man Sát quả thực chính là đao phủ, không bị oán hận thì chính là ông trời mù mắt rồi.

Nghe nói loại hình cường tráng lợi hại như võ sĩ không có khả năng chọn môn học cần sự tỉ mỉ, tâm linh linh hoạt cùng động tác linh hoạt như cổ dược học. Nhưng vì sao trong phòng học này lại có cả một đám nhân vật tính cách khác biệt như vậy?

Mà Dược Cơ thế nhưng lại chịu nhận Man Sát làm đệ tử, theo Huân nhi thấy, trừ bỏ bởi vì thân thể Man Sát rất tốt, có thể vì dùng dược quá nhiều lần tới mức sợ hắn chịu không nổi, nếu không phải cuối cùng cơ thể Man Sát sinh ra sức chống sự với dược vật, có thể hiện giờ, người thoạt nhìn rất thành thật nào đó vẫn còn bị vây trong nước sôi lửa bỏng.

Dược Cơ nhìn người quả thực đã cân nhắc rất sâu xa, ít nhất hiện tại, Man Sát chính là sự trợ giúp không thể thiếu cho nàng. Lúc trước, Dược Cơ cũng vì nhìn trúng điểm này đi.

Mặc kệ sự thực thế nào, ít nhất hiện tại, hứng thú của Phong Diệp đồng học đối với ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ lớn hơn bất cứ việc nào khác. Vì thế, lúc nghe thấy mấy từ ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ từ miệng Dược Cơ, ánh mắt to tròn của Phong Diệp liền không rời khỏi Diệp Cơ.

“Di nãi nãi, ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ ở nơi nào a? Diệp nhi hảo muốn đi xem a.” Tuy đối với cái tên xã đoàn từ miệng Dược Cơ nói ra, thiếu niên có chút mờ mịt. Bất quá, Phong Diệp vốn không thích suy nghĩ tới phàm sự liền tự động bỏ qua.

“Diệp nhi muốn biết? Bất quá Diệp nhi vẫn gọi ta là đạo sư đi. Bằng không máu ta lại sôi trào, nói không chừng lại làm ra vài hành động cực kì tàn ác ảnh hưởng tới dám dê ở bên ngoài.” Rốt cuộc chỉ ra chỗ sai trong xưng hô của thiếu niên, Dược Cơ không khỏi thở phào một phen. Sau đó quay đầu lại nhìn tuyệt mỹ thiếu niên, Dược Cơ không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Huân nhi, ngươi có muốn tới ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ không?”Nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên khẽ gật đầu cùng ánh mắt mong chờ của thiếu niên đáng yêu kế bên, Dược Cơ cười đến mức có chút làm người ta khó hiểu.

Vậy ta liền mang bọn ngươi đi!” Đứng lên, Dược Cơ mang theo Tây Lam Thương Khung, Huân nhi cùng Diệp nhi chậm rãi tiêu sái rời khỏi phòng học. Bất quá Huân nhi đi theo sau Dược Cơ không khỏi có chút kì quái quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám thanh niên bên trong cũng không có ý định đi cùng, liền nghi hoặc hỏi.

“Bọn họ không đi cùng sao?”

“Bọn họ? Không, chờ chúng ta tới, các ngươi tự nhiên sẽ thấy bọn họ chờ sẵn ở đó.” Nhìn gương mặt đám thanh niên rõ ràng có chút run rẩy trong phòng học, Dược Cơ cười đến thích chí nói, đồng thời không quên cho Huân nhi một cái mị nhãn quyến rũ, cứ việc đối với Huân nhi mà nói, đó bất quá chỉ là một nữ nhân nháy mắt một cái mà thôi.

“Đã chờ sẵn ở đó?” Chẳng lẽ nơi này có đường tắt? Nhưng vì sao bọn họ phải đi đường tắt a?”

“Đúng vậy! Lát nữa Huân nhi sẽ biết.” Dẫn đầu rời khỏi phòng học, sau đó đứng lại, nhìn Phong Diệp hưng phấn vội vàng chạy tới trước, mà Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi theo sau rời khỏi phòng học, có chút đăm chiêu nhìn Dược Cơ.

“Di? Sao các ngươi không đi?” Phong Diệp chạy được một khoảng cách cuối cùng cũng nhận ra không thích hợp. Đám người phía sau thế nhưng không có ai đuổi kịp? Đều đứng ở cửa phòng học làm gì a, không phải nói muốn tới ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ sao? Phong Diệp quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Huân nhi biểu đệ cùng Lam đế bệ hạ ở phía sau, còn có Dược Cơ đạo sư tựa tiếu phi tiếu.

“Đã tới rồi.”

“A? Ở đâu?” Không phải còn chưa đi sao, sao lại tới rồi?

“Chính là nơi này!” Dược Cơ chỉ vào mộc bài phía trên bên phải mình, để thiếu niên cùng người bên cạnh có thể rõ ràng nhìn thấy năm chữ ‘phòng học Cổ dược học’ thật to trên mộc bài. Về phần Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung, tuy không nói gì, bất quá biểu tình vẫn thực nghi hoặc. Chính là giống như bọn họ nghĩ sao?

Bọn họ sở dĩ đứng ở cửa phòng học, bất quá vì Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung phát hiện, Dược Cơ căn bản không có ý tứ rời khỏi nơi này. Xem tư thế đứng vững vàng của nàng, ánh mắt giả dối tựa tiếu phi tiếu, nhìn thế nào cũng cảm thấy có vấn đề.

Huân nhi có thể vì tuổi còn nhỏ, trải nghiệm ít nên không biết Dược Cơ đánh chủ ý gì, bất quá với Tây Lam Thương Khung sinh ra đã được học tập quyền mưu đế vương, sao lại không phát hiện? Đương nhiên, mơ hồ vẫn còn khối người.

“Kia không phải phòng học chúng ta ở khi nãy sao, sao là xã đoàn a!” Phong Diệp có chút khó hiểu. Nhưng mà lập tức, Phong Diệp liền nói không ra lời.

“Lập tức thấy ngay.” Chỉ thấy Dược Cơ vươn một ngón tay tinh tế thon dài trắng nõn như trói gà không chặt kia vỗ nhẹ lên khối mộc bài bài khắc mấy chữ ‘phòng học Cổ dược học’, sau đó đột nhiên mộc bài trong nháy mắt lật lại.

Vẫn là năm chữ to, bất quá lại là những chữ bất đồng. Chỉ thấy trên đó rõ ràng khắc—— Hắc Dạ Đích Kích Tình.

“A?”