Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 26: Nguyệt Bán




Huân nhi trêu đùa tiểu miêu ly đáng yêu bên chân, mặc cho nó dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, giống như đang chỉ trích thiếu niên tuyệt mỹ vô lương. Nhảy dựng lên muốn đoạt lấy thượng phẩm ma tinh trong tay thiếu niên làm nó có cảm giác rất thân thiết này, cơ mà cơ thể nó quá nhỏ, chân lại ngắn, tuy kiên trì không ngừng nhảy lên nhưng vẫn như cũ chỉ có thể trừng mắt thèm muốn.

“Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi có thể dựa vào bản lĩnh của mình, cướp đi khối thượng phẩm ma tinh trong tay ta, ta sẽ thưởng cho ngươi thêm một khối ma tinh tinh khiết cho ngươi làm bữa trưa a. Bất quá nếu ngươi không làm được, trưa nay không có điểm tâm nga.

Nguyệt Bán, ngươi phải biết đây là một thế giới mạnh được yếu thua, nếu ngươi quá yếu sẽ biến thành bát canh ngon cho người khác nga! Ta cũng không phải đe dọa ngươi. Ngẫm lại xem, vài ngày trước ngươi bị người ta nhốt trong kết giới bi thảm cỡ nào, không có tự do, không thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, cũng không thể mài móng vuốt nhỏ xinh của ngươi. Đây là sự thực a!”

“Miêu miêu miêu…” Tiểu ly miêu đáng yêu cuộn thân hình nhỏ nhắn, kháng nghị nhìn thiếu niên tuyệt mỹ dựa vào người nam nhân ngồi cạnh bàn mà nó tự nhận là chủ nhân kia.

Hai móng vuốt sắc bén nho nhỏ không quên cào cào trút giận lên chân bàn, lưu lại trên đó mấy dấu vết thật sâu. Miêu miêu, vi sao vài hôm trước thiếu niên còn là một tinh linh tinh thuần xinh đẹp, mà hiện giờ lại có cảm giác vô cùng tà ác a?

“Kháng nghị không có hiệu quả!” Huân nhi rõ ràng xem hiểu ý tứ trong mắt tiểu thú, nhưng lại vừa cười tươi rói như xuân phong vừa nói ra những lời làm tiểu thú vô cùng căm giận. Đương nhiên, tiểu ly miêu bị gọi là Nguyệt Bán kia hiện giờ không hề cảm giác được ôn nhu trong nụ cười ôn nhu kia.

“Huân nhi, ngươi nha! Lén mang mang vật thí nghiệm của Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đi, hai lão viện trưởng hiện giờ nhất định đã gấp tới độ lục tung mọi thứ để tìm nó rồi.” Tây Lam Thương Khung cầm cái muỗng nhỏ tinh xảo trong tay, nhẹ nhàng uy tới bên miệng bảo bối dựa trong lòng ngực mình, giọng điệu sủng nịch.

“Không có nga, phụ hoàng, Huân nhi giúp Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia chứ bộ. Kết giới kia tuy lợi hại nhưng không thể trụ được bao lâu, một khi Nguyệt Bán quen với kết cấu thì sẽ không nhốt được nó nữa. Đến lúc đó vật nhỏ tức giận sẽ làm hai lão gia gia đau đầu a. Huân nhi đang hỗ trợ nga!”

“Đúng vậy, Huân nhi nói có lý!” Tây Lam Thương Khung không khỏi buồn cười nhìn gương mặt dị thường xinh đẹp của Huân nhi trong lòng, cũng biết rõ bảo bối đang nghĩ gì trong lòng. Huân nhi nói tuy là sự thực, nhưng bất quá chỉ là một nửa mà thôi.

Hôm qua, Huân nhi lén bỏ kết giới vây khốn tiểu ly miêu vào giới chỉ hình mạn đà la trên ngón tay, sau đó mang về. Lúc ấy, Huân nhi cũng không biết sức mạnh của tiểu thú này lại quái dị như vậy. Đối với hai lão viện trưởng nổi danh trên Thương Lam đại lục mà nói, kết giới do bọn họ liên thủ tạo ra vô cùng vững chắc.

Nhưng tiểu ly miêu tựa hồ không để tâm tới, lúc Huân nhi vừa mới lấy nó ra từ không gian giới chỉ, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian, nó thế nhưng đã tự thoát ra. Mà kết giới từng vây khốn nó một đoạn thời gian vẫn như cũ không chút tổn hao gì.

“A…” Ngay lúc Huân nhi đặt lực chú ý lên người phụ hoàng, bất ngờ cảm thấy trên tay đột nhiên nhẹ hẫng. Huân nhi quay đầu lại, chỉ thấy tiểu thú đáng yêu đang vội vàng nuốt ma tinh vào miệng, sau đó dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trước mắt.

“Ha hả, Huân nhi, cái này gọi là ‘binh bất yếm trá’ a!” Đầu tiên giả vờ đáng thương làm Huân nhi thả lỏng cảnh giác, sau đó thừa dịp bé không chú ý lập tức cướp lấy mục tiêu, vật nhỏ thực giảo hoạt. Trách không được có thể làm Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng phát điên như vậy.

“Nguyệt Bán, xem như ngươi vượt qua cửa ải a.” Huân nhi cũng không giận, ngược lại lại càng thích tiểu ly miêu này hơn. Lấy ra một viên thượng phẩm ma tinh trong không gian giới chỉ, ném cho tiểu ly miêu, Huân nhi nhìn nó ôm ma tinh như bảo bối, cười híp cả ánh mắt to tròn màu thâm lam. Gương mặt toát ra sắc thái vô cùng hạnh phúc.

“Phụ hoàng, giờ chúng ta phải tới học viện lên lớp sao?” Huân nhi nhìn tiểu thú hạnh phúc ôm ma tinh ra ngoài phơi nắng, lúc này mới quay đầu lại nhìn nam nhân đang ôm mình. Hôm nay đã là ngày khai giảng.

“Ân, Huân nhi ăn no chưa? Ăn no rồi đi! Ngày khai giảng không làm người khác chú ý thì tốt hơn.” Mặc dù dung mạo Huân nhi đi đến đâu cũng vô cùng chói mắt.

Tây Lam Thương Khung dùng khăn tơ tằm mềm mại xoa nhẹ cánh môi ướt át sáng bóng của Huân nhi, cuối cùng ánh mắt không khỏi khựng lại trên cái miệng nhỏ nhắn mê người kia. Vô thức cúi đầu đặt một nụ hôn sâu lên cánh môi anh đào của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung lúc này mới mỹ mãn mang theo thiếu niên tuyệt mỹ rời khỏi Tê Hoàng uyển, đi tới phòng học Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã nói hôm qua.

Mà sau khi Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi rời đi, Tê Hoàng uyển lại đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thê lương.

Tiểu Di Tử giật giật sợi dây thừng màu đen lóng lánh sáng bóng vừa thấy đã biết rất chắc chắn cũng rất mềm dẻo trong tay, cười vô cùng tà ác lặng lẽ tiếp cận vật nhỏ đang nằm ngửa bụng phơi nắng, sau đó lúc nó vẫn chưa kịp phản ứng lập tức nhanh chóng ra tay, túm lấy sau gáy tiểu ly miêu xách nó lên giữa không trung.

“Ngao ô…” Đột nhiên bị người tập kích, lại còn là lúc mình đang vô cùng sung sướng hưởng thụ ánh mặt trời, tiểu tử kia tự nhiên rất phẫn nộ. Nhất là hiện tại bị người ta xách lên giữa không trung thì càng làm nó cố sức vùng vẫy.

“Lần này bắt được ngươi rồi. Trói ngươi lại xem ngươi làm thế nào phá hỏng đồ đạc nữa. Bất quá chỉ mới một ngày, ngươi có biết mình đã phá bao nhiêu bàn ghế mắc mỏ không hả? Ngươi có biết mình mang tới bao nhiêu phiền toái cho ta không a. Hôm qua cũng vì đổi bàn ghế mà không có thời gian ở bên cạnh hầu hạ điện hạ. Thật vất vả đổi bàn ghế mới, không ngờ vật nhỏ nhà ngươi lại tiếp tục lấy nó mài móng.”

Tình tự Tiểu Di Tử hiển nhiên có chút kích động, nhất là lúc nhìn thấy lực phá hoại kinh người của tiểu ly miêu trong tay. Nhanh chóng hồi phục lại tình tự, Tiểu Di Tử nhìn Nguyệt Bán bị mình dọa hoảng trong tay, không khỏi nhe răng cười.

Hiển nhiên, tiểu thú thông minh ý thức được nụ cười tươi rói kia ẩn chứa nguy hiểm, cơ thể nó không khỏi lạnh run, sau đó cuộn mình lại, thành thật. Mà Tiểu Di Tử cũng không bị bộ dáng yếu ớt của nó làm mềm lòng.

Thuần thục trói gô tiểu thú mà điện hạ mang về, chỉ lộ ra bốn bàn chân mềm mại cùng cái đầu nhỏ đáng yêu. Tiểu Di Tử hiển nhiên không bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu tràn ngập cảm xúc khẩn cầu mê hoặc, vẫn cương quyết như cũ.

“Vật nhỏ, ngươi cũng không phải con chuột mà mài răng suốt cả ngày. Tốt xấu gì ngươi cũng là một ma thú a, tuy chỉ là tiểu ma thú có thực lực rất yếu, nhưng ngươi không thể thành thật ngoan ngoãn một chút sao? Hay ngươi không thích móng vuốt của mình? Nếu vậy, ta liền giúp ngươi cắt sạch vậy, miễn cho ngươi khó chịu.”

Nói xong, Tiểu Di Tử đột nhiên từ phía sau lôi ra một cây kéo sắc bén, mỉm cười ôn nhu với tiểu thú đang run lẩy bẩy, tựa hồ muốn trấn an tiểu ma thú vì bất an mà đột nhiên giãy dụa kịch liệt trước mắt. Nhưng hình như phản hiệu quả, nó lại càng giãy dụa kịch liệt hơn nữa.

“Đừng cử động, bằng không ta không cẩn thận sẽ cắt luôn phần đệm thịt mềm mại của ngươi a.” Vỗ vỗ cái đầu nhỏ đáng yêu của Nguyệt Bán, không nhìn tới ánh mắt thật to màu thâm lam tràn ngập cầu xin của nó, Tiểu Di Tử thật cẩn thận lại vững vàng cầm lấy bàn chân mềm mại của Nguyệt Bán, chuẩn bị ngoan độc cắt sạch móng vuốt của nó.

“Ngao ô…” Nguyệt Bán kêu lên thảm thiết, tiếng kêu chói tai bi thảm của nó suýt chút nữa làm Tiểu Di Tử thủng cả màng tai. Chọt chọt lỗ tai suýt chút nữa đã bị ù, Tiểu Di Tử vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vật nhỏ làm ra biểu tình thê thảm như vừa bị người ta chà đạp một trận.

“Ta còn chưa xuống tay mà ngươi đã kêu thảm thiết vậy sao? Bị người ta nghe thấy còn tưởng có thảm án diệt môn a.”

Chưa xuống tay? Nguyệt Bán lén hé một con mắt, nhìn thấy móng vuốt sắc bén của mình vẫn như cũ không bị tổn hao chút nào, nháy mắt nó liền lộ ra biểu tình vui sướng như vừa trộm được món ngon. Mà Tiểu Di Tử nhìn tiểu tử đang âm thầm cao hứng, cây kéo trong tay đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.

Vừa nãy bất quá chỉ hù dọa Nguyệt Bán một chút mà thôi, Tiểu Di Tử kì thực cũng không dám làm gì nó, dù sao cũng là sủng vật mà điện hạ nuôi dưỡng. Bất quá hiểu quả rõ ràng rất tốt.

Sau này, Thiểm Điện Nguyệt Bán đứng vị trí thứ ba trong mười đại ma thú chấn động Thương Lam đại lục, trừ bỏ chủ nhân của nó cùng những nhân vật lợi hại bên cạnh, người nó không dám chọc nhất chính là Ám Nguyệt Di, thực lực người này so với nhân loại cũng có thể coi là lợi hại, nhưng so với Nguyệt Bán khi đó thì chỉ là nhân loại nhỏ yếu.

Điều này chính là một trong tám đại bí ẩn của Thương Lam đại lục, thậm chí ngay cả chủ nhân Nguyệt Bán cũng không biết nguyên nhân. Này có thể xem là bóng ma không thể xóa nhòa bị lưu lại từ lúc bé đi! Đương nhiên, Tiểu Di Tử hiện giờ cũng không biết.

Mà ngay lúc Tiểu Di Tử chuẩn bị cởi bỏ trói buộc trên người Nguyệt Bán thì đột nhiên cảm thấy phía sau truyền tới một trận dao động ma lực rất nhỏ. Sau đó, thiếu niên cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.

“Nguyệt Di.”

“Sư tôn!” Lúc nghe thấy âm thanh không hề có chút cảm tình phập phồng vang lên, cơ thể Tiểu Di Tử không khỏi cứng ngắc một trận. Chậm rãi xoay người, thiếu niên quả nhiên nhìn thấy nam nhân một thân thuần đen tràn ngập cảm giác áp bách kia.

Nguyệt Di, Ám Nguyệt Di! Từ đêm đó vốn cứ ngỡ mình phải chết không thể nghi ngờ ở hậu cung hiểm ác, thiếu niên đột nhiên bị một nam nhân tràn ngập nguy hiểm cùng u ám mang đi, sau đó Tiểu Di Tử không còn tồn tại. Gia nhập ám cung của Lam đế bệ hạ, trở thành đệ tử nhập thất của sư tôn, Ám Nguyệt Di từ nay về sau chính là tên của hắn.

Hắn, Ám Nguyệt Di, từ nay về sau chính là ám ảnh của Tây Lam Cửu điện hạ, một ám ảnh đứng ngoài sáng bảo hộ thiếu niên tuyệt mỹ kia.