Thì ra là thế.” Tùy ý liếc mắt nhìn khách nhân trong tửu lâu một cái, Tây Lam Thương Khung hiểu ra. Mấy ngày này là ngày khai giảng của Tây Diệp La học viện đi, trách không được nơi này có nhiều thiếu niên tiến vào Tây Lam như vậy.
Bất quá, Tây Lam Thương Khung dừng tầm mắt ở thiếu niên không biết là thần kinh quá thô hay cố ý muốn tiếp cận bọn họ, gương mặt tuy không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt sâu thẳm thoát lướt qua một tia sắc thái kì lạ.
Bởi vì trên người thiếu niên này Tây Lam Thương Khung không hề cảm giác được sức mạnh cường đại gì cả. Tương phản, thiếu niên này có thể nói là thực bình thường, thậm chí là bình thường đến mức đi đâu cũng thấy được, với tư chất của hắn căn bản không thể đạt được yêu cầu tiến vào Tây Diệp La học viện. Chính là vì sao hắn lại đạt được tư cách làm đệ tử trong học viện Tây Diệp La?
Bất quá nếu có thể tiến vào Tây Diệp La, kia chứng tỏ thiếu niên này ở phương diện nào đó có thiêu phú dị bẩm. Tây Lam Thương Khung không khỏi đánh giá lại thiếu niên anh tuấn có chút ngu đần cùng tùy tiện trước mắt.
Nếu nói trên người thiếu niên này có gì khiến Tây Lam Thương Khung đặc biệt chú ý thì chính là thanh kiếm tạo hình kì quái trên lưng hắn. Khí tức tỏa ra từ thanh kiếm kia thực cổ quái, giống như đang áp lực lại tràn ngập ôn hòa, kiếm quang chớp lóe huyết quang rồi lại im lặng đứng bên người thiếu niên.
Ngay cả thân kiếm đều không thở che dấu khí tức đầy huyết tinh, thanh kiếm này không thể nghi ngờ là vô cùng hung ác cùng khát máu. Chính là hung khí bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát như vậy sao lại đứng bên cạnh một thiếu niên ngây thơ vô cùng ôn hòa?
Tây Lam Thương Khung nhìn thiếu niên có thực lực vô cùng yếu ớt trước mắt, có chút đăm chiêu. Thiếu niên này tuyệt đối không có khả năng che dấu thực lực, điểm này Tây Lam Thương Khung có thể khẳng định. Với tu vi sâu không lường được của y hiện giờ, khả năng nhận xét của y tự nhiên không cần nghi ngờ.
“Phụ… phụ thân?” Nên kêu phụ thân hay cha a? Đối với vấn đề này, Huân nhi có chút phức tạp. Bởi vì mặc kệ gọi là gì bé đều có chút mất tự nhiên. Chính là đang ở bên ngoài, phụ hoàng nói không thể gọi là phụ hoàng nha.
“Phụ, phụ thân? Ngươi gọi y là phụ thân? Trời ạ, không thể nào.” Xưng hô này hiển nhiên đả kích thiếu niên ngồi đối diện Tây Lam Thương Khung. Thiếu niên nhìn nhìn Tây Lam Thương Khung, dung nhan tuấn mĩ rõ ràng chưa quá hai bảy, hai tám, lại nhìn người được y ôm trong lòng, tuy bị che khuất dung mạo, nhưng dựa vào ngoại hình có thể đoán là đứa nhỏ hơn mười tuổi, nhất thời cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Vốn còn tưởng là huynh đệ, không ngờ lại là phụ tử. Bất quá phụ tử này niên kỉ chênh lệch quá nhỏ đi. Thấy đứa nhỏ trong lòng nam nhân vì mình hô to mà tập trung chú ý nhìn mình, thiếu niên hiển nhiên có chút ngượng ngùng đưa tay cào cào đầu, mà cũng vì hắn đột nhiên lớn tiếng nên tầm mắt tất cả mọi người cũng tập trung lại đây, hắn hiển nhiên thực thẹn thùng a.
Bất quá chỉ trong một chốc thôi, thiếu niên lại đột nhiên bật cười thật cởi mở. Hiển nhiên, thần kinh thiếu niên này không phải loại thô to bình thường. Không để ý tới ánh nhìn của người khác, thiếu niên có vẻ rất sung sướng giới thiệu bản thân.
“Ta gọi là Lạc Nhật, sau này chính là đệ tử của Tây Diệp La học viện nga. Tuy ta biết mình nhận được thư thông tri của Tây Diệp La học viện hiển nhiên có chút khó tin. Bởi vì nếu dựa vào thực lực của ta hiện tại, đừng nói là tiến vào Tây Diệp La nổi tiếng khắp Thương Lam, chỉ sợ ngay cả học viện bình thường cũng rất khó khăn.”
Thiếu niên hiển nhiên rất hưng phấn khi có thể trở thành đệ tử của Tây Diệp La, mặc dù lúc nói tới bản thân thì có chút thẹn thùng. Bất quá tự ti vì thực lực quá kém đã hoàn toàn bị vui sướng lấn át.
“Vốn đang buồn bực không biết sau này nên vào đâu học, không ngờ lại có bánh từ trên trời rơi xuống. Oa ha ha ha, ta rất kích động. Hiện giờ mặc kệ là bánh hay bẫy ta cũng không để ý, chỉ cần có thể tiến vào Tây Diệp La, chuyện sau này cứ nói sau. Hơn nữa trên người ta cũng không có gì quý giá để lập bẫy cả.”
“Tây Diệp La học viện? Phụ… phụ thân?” Huân nhi ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lam Thương Khung, ánh mắt chớp động quang mang hiếu kì. Nhất là lúc nhìn thấy biểu tình cực kì hưng phấn của thiếu niên trước mặt khi nhắc tới Tây Diệp La học viện, Huân nhi không khỏi càng muốn biết nơi gọi là Tây Diệp La học viện kia. Nếu có thể làm ngoại bà nhắc tới, hơn nữa còn là học viện nổi tiếng ở Thương Lam, bé thực muốn xem thử.
“Tây Diệp La học viện kì thực Huân nhi cũng biết a, chính là học viện ma vũ hoàng gia Tây Lam, chẳng qua ở các quốc gia trên Thương Lam đại lục, cái tên Tây Diệp La học viện được mọi người nhắc đến nhiều hơn mà thôi. Dù sao Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đều là nhân vật nổi danh từ lâu của Thương Lam, hơn nữa Tây Lam còn là nước đứng đầu tứ đại quốc, vì thế rất nhiều người từ các quốc gia mộ danh mà tới. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là chất lượng Tây Diệp La học viện rất tốt, vì thế mới hấp dẫn nhiều người như vậy.”
Ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với lọn tóc mềm mại trước ngực Huân nhi, Tây Lam Thương Khung thực ôn hòa nhìn đứa nhỏ tuyệt mĩ trong lòng ngực, chậm rãi giải thích.
“Tây Diệp La học viện… nói tới thì Huân nhi cũng lâu không thấy hai lão gia gia đáng yêu kia, phụ thân, ngày mai chúng ta đi xem bọn họ được không?” Huân nhi vươn cánh tay mảnh khảnh ôm cổ Tây Lam Thương Khung, chờ mong hỏi.
Cũng không biết hai vị lão gia gia hiện giờ thế nào? Đã buông tha cuồng nhiệt với gốc lăng tiêu trong hoàng cung chưa a. Bất quá với tính tình ngoan cố của hai lão gia gia, muốn bọn họ từ bỏ hẳn là không có khả năng.
Còn Bảo Bảo nữa, hẳn là cũng sắp tỉnh lại đi. Mấy tháng trước, Bảo Bảo đột nhiên chìm vào giấc ngủ say, Huân nhi biết Bảo Bảo lại sắp tiến hóa lần nữa, tiến vào thời kì trưởng thành. Hoa tinh linh trưởng thành rất chậm, không biết lần này Bảo Bảo sẽ lớn thêm bao nhiêu tuổi.
“Hảo, ngày mai chúng ta đi xem bọn họ, thuận tiện mang Huân nhi đi xem Tây Diệp La.” Tây Lam Thương Khung sủng nịch mỉm cười. Nhìn đứa nhỏ mảnh mai ngây thơ trong lòng, ánh mắt Tây Lam Thương Khung không khỏi tối sầm, có nên để Huân nhi tiến vào Tây Diệp La học tập không? Dù sao Huân nhi cũng đã mười ba, đúng là thời điểm tốt nhất để tiến vào học viện học tập.
“Các ngươi ngày mai cũng muốn đi Tây Diệp La học viện sao? Oa ha ha ha, ngày mai ta cũng phải tới báo danh. Tuy nói là Tây Diệp La học viện có tới ba ngày báo danh, nhưng hiện giờ một khắc ta cũng không chờ được, còn không tiến vào Tây Diệp La học viện, chưa trở thành đệ tử của Tây Diệp La học viện, trong lòng ta liền không yên. Ngày mai, ngày mai ta chính đệ tử của Tây Diệp La học viện, ta…”
Thiếu niên hưng phấn tới mức có xu thế chuẩn bị lảm nhảm, làm Huân nhi thực muốn lấy thứ gì đó chặn miệng hắn lại, hoặc làm hắn không thể phát ra âm thanh được nữa. Nhưng chính là lúc này, một âm thanh vang lên thành công làm thiếu niên tên Lạc Nhật ngậm miệng lại.
“Lạc Nhật, Lạc Nhật, ngươi chạy đi đâu đó? Nhanh lên, chúng ta định xuống dạo chợ đêm này. Ngươi có đi không? Không đi thì chúng ta đi à?”
“Từ từ, từ từ, ta đi nữa, ai nói ta không đi.” Nhìn mấy thiếu niên vừa rời khỏi khách phòng cách đó không xa đang đi xuống lầu hai, Lạc Nhật vội vàng gào lên. Lúc chuẩn bị đuổi theo đồng bạn, thiếu niên đột nhiên xoay người lại cười nói với đứa nhỏ hắn không thấy rõ diện mạo trong lòng Tây Lam Thương Khung: “Ta đi trước, bất quá ngày mai ta sẽ đi tìm các ngươi.”
Một khắc này, nụ cười sáng lạn chân thành trên mặt thiếu niên làm Huân nhi đột nhiên sinh ra hảo cảm.
Chăm chú nhìn thiếu niên gọi là Lạc Nhật kia đuổi theo đồng bạn, cuối cùng biến mất trong bóng đêm, Huân nhi đột nhiên có chút chờ mong lần gặp tiếp theo. Nói không chừng là người rất thú vị a, nhất là thanh kiếm bên hông thiếu niên vừa nãy có nhoáng lên một tia khí tức làm Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi lại càng chờ mong.
Lẳng lặng ngồi trong tửu lâu, Huân nhi rúc vào lòng phụ hoàng, đôi mắt to ươn ướt tò mò đánh giá xung quanh. Đặc biệt vì ngồi cạnh cửa sổ, có thể dễ dàng nhìn đám người muôn hình muôn vẻ đi ngang bên dưới, không khí náo nhiệt làm Huân nhi quen sống trong hoàng cung uy nghiêm quạnh quẽ không khỏi có chút hưng phấn.
Mà Tây Lam Thương Khung tự nhiên biết bảo bối trong lòng nghĩ gì. Đứa nhỏ chưa từng rời khỏi hoàng cung, tự nhiên tò mò với hết thảy bên ngoài, bất quá hiện giờ đang chờ đợi. Không bao lâu sau, một thanh niên có bộ dáng tiểu nhị cung kính đi tới bên cạnh Tây Lam Thương Khung, nhẹ giọng nói.
“Vị công tử này, lão bản chúng ta muốn mời công tử tới nhã gian ngồi, không biết ý công tử thế nào?”
“Đi thôi.” Người phải đợi đã tới. Tây Lam Thương Khung đứng lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé non mềm của Huân nhi, sau đó không hỏi thêm gì đi theo sau tiểu nhị tiến tới nhã gian u tĩnh nhất trên lầu hai.
Tiểu nhị hiển hiên là người được huấn luyện. Sau khi Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tiến vào nhã gian, tiểu nhị liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó rời đi. Mà sau khi tiến vào nhã gian, bên trong là một thanh niên tuấn mĩ thoạt nhìn giống quý công tử hơn là lão bản tửu lâu, người nọ quỳ một gối trước mặt Tây Lam Thương Khung, cung kính nói: “Bệ hạ, Cửu điện hạ!”
“Miễn lễ đi. Đông Lăng gần nhất có tin gì?” Tây Lam Thương Khung liếc mắt nhìn thanh niên quỳ trên mặt đất một cái, sau đó đi tới ngồi xuống chiếc ghê gỗ lim có vẻ rất quý báu trong nhã gian, tiếp đó nhẹ nhàng ôm Huân nhi ngồi trên đùi mình, thản nhiên nói.
Minh Vũ Lâu này là ám cung thiết kế ở đế đô phụ trách tình báo sau lưng Tây Lam Thương Khung, chuyên môn truyền mật báo từ Đông Lăng, mà thanh niên đang quỳ trên mặt đất chính là người phụ trách tin tức Đông Lăng trong ám cung—— Ám Vực.
Nếu là bình thường, Ám Vực sẽ trực tiếp đưa tình báo vào hoàng cung, thông qua ma pháp trận thiết lập phía sau Minh Vũ Lâu. Nhưng hiện giờ Tây Lam Thương Khung không ở hoàng cung. Vì thế sau khi nhận được tín hiệu của Ám Vực, y mới tự mình tới đây. Dù sao đối với chuyện của Đông Lăng, Tây Lam Thương Khung luôn đặt vào sự chú ý hàng đầu.
“Bệ hạ, theo tin tức từ Đông Lăng truyền về, Đông Lăng Tam hoàng tử tựa hồ đã chiếm được sự duy trì của tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện, Đế Luyện Tà, thế lực vì lần bị thương nặng lần trước đã bắt đầu ổn định, hơn nữa còn có chiều hướng lớn mạnh.”
“Đế Luyện Tà? Hắn không phải luôn bảo trì thần bí, rất ít khi xuất hiện sao? Sao đột nhiên lại duy trì Đông Lăng Tam hoàng tử? Tin tức này có thể tin được không?” Nghe thấy tin này, sắc mặt Tây Lam Thương Khung không khỏi trầm xuống.
Đế Luyện Tà mười năm trước đột nhiên dẫn dắt bộ tộc Đế Luyện đã ẩn thế nhiều năm đầu phục Đông Lăng quốc, mà bởi vì bộ tộc Đế Luyện là bộ tộc thượng cổ di tộc được truyền thừa mấy ngàn năm nên được Đông Lăng vương đối đãi rất tốt, Đế Luyện Tà thân là tộc trưởng bộc tộc, lập tức được Đông Lăng vương phong làm quốc sư, địa vị ở Đông Lăng có thể nói là rất cao.
Mà cũng vào mười năm trước, các quốc gia Thương Lam biết sự tồn tại của bộ tộc Đế Luyện, đối với thượng cổ di vật của bộ tộc Đế Luyện như hổ rình mồi, đặc biệt là sáu năm trước, sau bữa yến tiệc ở Tây Lam kia, áp lực Đông Lăng vương phải đối mặt cũng có thể đoán được.
Bất quá tuy bộ tộc Đế Luyện quy thuận Đông Lăng, nhưng tộc nhân cũng rất ít xuất hiện trước đại chúng, vẫn duy trì sắc thái thần bí, vì thế thế nhân tuy biết có một bộ tộc như vậy nhưng cũng không rõ tình huống cụ thể. Bởi vì ngay cả tộc trưởng Đế Luyện Tà thân là Đông Lăng quốc sư, trừ bỏ những ngày trọng đại cần thiết cũng không ai biết hắn ở nơi nào.
Mà hiện tại, vì sao hắn lại chọn lựa duy trì Đông Lăng Tam hoàng tử?
“Bẩm bệ hạ, tin tức đáng tin cậy. Bởi vì theo mật thám ở Đông Lăng hồi báo, thế lực của Đông Lăng Tam hoàng tử vốn đã không còn lớn mạnh như trước đột nhiên bị một thế lực cực kì cường đại ẩn trong bóng tối áp bức tới đường cùng. Nhưng đúng lúc này, không biết từ đâu nhảy ra một đám nhân vật rất lợi hại diệt sát thế lực thần bí kia, hiện tại đối phương đã tổn hại nghiêm trọng. Nếu không phải đột nhiên chiếm được thông tri của tổ chức Thần Dạ Lâu thì có thể đã càng tổn thất nặng nề hơn. Mà những nhân vật kia theo lời Thần Dạ Lâu thì chính là tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện.”
Ám đem tin tức đột ngột truyền về từ Đông Lăng bẩm báo với Tây Lam Thương Khung, bất quá từ gương mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng giọng nói có chút trầm trọng của hắn có thể biết, chuyện lần này thật sự rất đột ngột. Đột ngột tới mức làm người ta không kịp chuẩn bị.
“Đế Luyện Tà lựa chọn Đông Lăng Tam hoàng tử sao? Cũng tốt, dù sao Đông Lăng Tam hoàng tử đối với trẫm cũng không có hảo cảm. Bất quá tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ Thần Dạ Lâu vì sao lại can dự vào?” Nói tới đây, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày.
Thần Dạ Lâu vì sao đột nhiên trợ giúp thế lực thần bí kia đối phó Đông Lăng Tam hoàng tử? Rốt cuộc là lý do gì? Mà quan trọng hơn, nó vì sao lại sớm biết bộ tộc Đế Luyện sẽ trợ giúp Đông Lăng Tam hoàng tử?