Thời điểm đã tới…
Đại Nhiệt bỗng mở to mắt, đi ra khỏi trà quán.
Khí tượng đêm nay rất tốt, trăng tròn vành vạnh như một chiếc khay màu vàng nhạt, nhẹ nhàng phủ một lớp sáng mờ ảo lên mặt đất. Chiếc mặt nạ màu xanh trên mặt Hồ Ly cũng lấp loáng ánh sáng, khiến chủ nhân nó toát lên một vẻ xinh đẹp mà quỷ bí, mái tóc đen của nàng giống như một tấm sa tanh chảy dài xuống bên hông, theo cử chỉ mà động, vừa có vẻ thanh tân lại vừa có nét chấm phá rất đặc biệt.
- Cô thật đúng giờ!
Đại Nhiệt đem ánh mắt đảo loạn một vòng qua dáng người bốc lửa của nàng, YY một phen.
Hồ Ly trừng mắt:
- Thành thật chút đi!
Đại Nhiệt như đụng phải nỗi oan thấu trời xanh:
- Tôi không thành thật chỗ nào?
- Ánh mắt anh không thành thật!
Khụ khụ! Cái này cũng bị nàng nhìn ra, không tốt không tốt. Đại Nhiệt cũng phải ửng đỏ nét mặt già nua, vội nói:
- Trên ngựa nhìn quân tướng, dưới trăng ngắm mỹ nhân! Nhất thời thất thần, nhất thời thất thần!
Hồ Ly tức giận nói:
- Tôi không phải là mỹ nhân gì cả!
Ca biết rồi… Đại Nhiệt thầm nghĩ trong lòng, nhưng đương nhiên lời này không nói ra.
Bầu không khí có chút kỳ dị, hai người yên lặng đi về phía cửa vào quán Ngũ Trang ở phía Bắc thành. Trên đường, Đại Nhiệt nhịn không được hỏi:
- Hồ Ly, sau cánh cửa kia giờ thế nào, có ai canh giữ không?
- Hành động bán Kim Kích Tử của anh có hiệu quả rồi, bốn đại đoàn thể đã bỏ lệnh truy nã với anh, bọn họ đều không tin anh dám một mình đấu Trấn Nguyên Tử, cho nên bỏ luôn cả canh giữ cửa vào, chỉ để người thi thoảng tới tuần tra xem có dị trạng gì không. Căn cứ tin tức nội bộ, bọn họ còn ước gì anh đi solo với Trấn Nguyên Tử, thay bọn họ dò đường!
Hắc, cư nhiên còn muốn dùng chiêu bọ ngựa rình ve với ca! Đại Nhiệt hỏi:
- Vậy thời gian tuần tra của bọn họ cách nhau khoảng bao lâu?
Hồ Ly nói:
- Yên tâm, từ 1 giờ sáng đến 6 giờ sáng sẽ không có người quấy rầy.
Đại Nhiệt vỗ tay cười nói:
- Tốt rồi! Có một người làm tay trong quả nhiên tiện lợi!
Hồ Ly lạnh lùng nói:
- Anh khinh thường tôi sao?
- Oan uổng quá!
Đại Nhiệt vội kêu lên:
- Cô lại nghĩ đi đâu rồi! Chỉ là nói ra mấy tin tức trong trò chơi, có gì nghiêm trọng chứ? Phụ nữ quả nhiên là động vật có sự liên tưởng rất phong phú.
- Vậy làm sao anh nói tôi là tay trong? Nghe thế nào cũng không giống từ dành cho người tốt!
Hồ Ly gằn giọng, truy mãi không tha.
- Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa! Nói sang làm thế nào đánh Boss đi!
Đại Nhiệt rất biết thời thế lảng sang chuyện khác. Cùng phụ nữ tranh luận cũng như cùng cọp cái cãi nhau, cứ gầm gừ mãi không dứt.
Hồ Ly nghĩ một lát, mới nói:
- Nếu anh tin tưởng tôi thì khi đụng phải Trấn Nguyên Tử hãy nghe theo tôi.
- Không thành vấn đề!
Đại Nhiệt đáp ứng rất kiên quyết:
- Khẳng định là cô biết nhiều điều hơn tôi, nghe cô là chuẩn nhất.
Lúc này cạnh cửa vào trống trơn, không có dù chỉ là một cái bóng. Từ khi hai tiên đồng bị giết, phân thân của Trấn Nguyên Tử cũng bị kích phát ra, canh giữ trong quán Ngũ Trang. Căn cứ vào một vài tin tức từ những "liệt sĩ mở đường", chỉ cần vừa tới gần thì phân thân kia sẽ lập tức động nộ, chưa thấy được mặt đã bị một trận gió thổi bay luôn cái mạng, thử hỏi ai còn dám lảng vảng?
Núi Vạn Thọ vẫn tươi đẹp như xưa, những khóm hoa bụi cỏ bị phá hỏng lần trước đã mọc dài trở lại, mặt đất lồi lõm cũng đã khôi phục, chỉ thiếu mỗi tiếng kêu lảnh lót của những tiên hạc linh vượn đang còn say giấc giữa đêm, khiến nơi này có vẻ yên ắng hơn.
Vừa vào cửa, Hồ Ly liền mở ra pháp bảo tứ phẩm Hoa Cái Tán (cái ô) che trước người, lại tự thêm cho mình một đạo phù chú. Nàng niệm một tiếng, phù chú kia mở rộng ra sau đó du động quanh người nàng, giống như là một con cá nhỏ tung tăng bơi quanh — đạo phù chú này có tên là Thông Linh Phù, là một loại Tiên thuật phụ trợ, thi triển ra có thể tăng thêm một đạo phòng ngự bên ngoài Hộ Thể Tiên Khí, liên tục trong 30 phút. Nhưng thuật này cực kỳ tiêu hao Tiên lực, bởi vậy Hồ Ly vừa dùng xong lập tức phải nuốt ngay một viên Tiểu Hoàn Đan để hồi lại.
Nàng nhìn chăm chú sang kiếm khí hộ thân của Đại Nhiệt, mày nhíu lại hỏi:
- Đại Nhiệt, rốt cuộc anh tu luyện cái gì thế? Tại sao hình thức hộ thể cũng khác?
Đại Nhiệt cười dài nói:
- Cái này gọi là Độn Giáp, là loại pháp thuật nhờ nhân duyên tốt nên tôi học được, có lẽ mạnh hơn Nhiếp Thân Quang của Phật đạo cùng Hộ Thể Tiên Khí của Tiên đạo một chút.
- Chẳng trách phòng ngự của anh lại mạnh như vậy… Hiện tại có pháp bảo gì nhanh chóng lấy ra đi, đừng giấu nữa!
Hồ Ly thấy hắn hai tay trống trơn, không hề có vẻ khẩn trương, vội nhắc nhở.
- Pháp bảo?
Đại Nhiệt thở dài:
- Tôi cũng muốn lấy ra lắm, nhưng căn bản là không có!
Hồ Ly tròn mắt:
- Anh không có pháp bảo? Lúc thỉnh kinh giết Ngưu Ma Vương thực sự là anh không nhặt được gì sao?
Đại Nhiệt nói:
- Đã nói không có gì rồi, sao chẳng ai tin vậy?
Tin được mới là lạ… Hồ Ly nói thầm trong lòng, nhưng nhìn bộ dạng Đại Nhiệt lại không giống nói dối, đã đến nước này còn cần nói dối sao?
- Vậy ít ra anh cũng cầm lấy vũ khí đi chứ! Đừng có hâm mà dùng tay chân trần!
Khắp nơi đều là vũ khí của ca, cầm gì trên tay? Thế nhưng vẫn nên làm bộ một chút cho thỏa đáng. Mắt Đại Nhiệt đảo láo liên một hồi, sau đó tiện tay nhặt lên một viên gạch đỏ thẫm ven đường.
Hồ Ly thiếu chút nữa rớt xuống lưng hổ:
- Anh điên rồi, lấy viên gạch làm vũ khí!
- Chớ coi thường nó, gạch đứng hàng hai trong mười loại vũ khí đường phố đấy, chỉ sau ghế đẩu thôi!
Đại Nhiệt thực tự hào nói.
Hồ Ly lại há hốc mồm, nàng phát hiện mình hoàn toàn chẳng hiểu nổi Trư Bát Giới này, thậm chí hoài nghi lần này hợp tác cùng hắn có phải là một lựa chọn sai lầm hay không. "Đồ hâm dở, đợi lát nữa có chuyện gì bất trắc tôi sẽ bóp chết anh!" - Nàng hung hăng nghĩ trong lòng.
Hai người rón ra rón rén theo đường lên núi tiến sát tới tường bao ngoài quán Ngũ Trang. Trong đêm, cánh cổng ra vào quán nằm dưới mái hiên, có treo hai cái đèn lồng lớn màu đỏ lấp loáng ánh sáng hồng toát lên mùi vị nguy hiểm.
- Tôi tin là chỉ cần chúng ta vừa mon men tới, Trấn Nguyên Tử sẽ tức khắc hiện thân, dùng gió xoáy thổi giết, gió này bất chấp phòng ngự ngũ hành, hết sức lợi hại.
Hồ Ly nhỏ giọng nói.
Đại Nhiệt nói:
- Gió có thể chống, tôi lại sợ hắn sẽ thi triển ra đại thần thông Tụ Lý Càn Không, một lần bắt hết cả hai chúng ta.
- Anh chưa gặp qua hắn, sao biết hắn có Tụ Lý Càn Khôn?
- Cần gì phải gặp? Sở trường của hắn trong Tây Du Ký đã chiếu rành rành rồi còn gì, trong trò chơi nhất định sẽ phát dương quang đại thêm cho cái skill ấy.
Đại Nhiệt nói giọng chắc như đinh đóng cột.
Hồ Ly cũng cảm thấy có lý, không lên tiếng nữa, chỉ thấy cặp mắt đen láy đảo mấy vòng, không biết đang tính toán cái gì.
- Này, cô nương, cô bảo tôi nghe lời cô thì cô phải tỏ thái độ đi chứ!
Hồ Ly ngẩng mặt lên, nói:
- Tôi đang nghĩ xem có cách nào dẫn Trấn Nguyên Tử ra, sau đó đi trộm quả Nhân Sâm không… Ài, nhưng mà khả năng này không lớn, Trấn Nguyên Tử khẳng định tử thủ…
Nàng vừa nói xong đã lập tức phủ định ý kiến của mình.
Đại Nhiệt gãi gãi cằm:
- Có thể hay không phải thử mới biết được! Đã tới đây rồi còn nghĩ lắm làm gì, cứ đóng cửa ở trong nhà mà phán thì cái gì chẳng suýt đúng.
Hồ Ly cũng nghĩ tương tự, liền ghé vào tai Đại Nhiệt nói chủ ý của mình. Nàng vừa lại gần, một làn gió thơm xông vào mũi khiến Đại Nhiệt đại chấn tinh thần, trạng thái xả thân chắn lỗ châu mai cũng xuất hiện rồi.
Nghe xong, Đại Nhiệt nghiêng đầu hỏi:
- Sao cô lại chọn hy sinh lớn như vậy, không bằng chúng ta đổi vị trí đi, dù sao thì tôi cũng là một nam nhân.
Hồ Ly kiên quyết nói:
- Chuyện này và giới tính chẳng liên quan! Tôi có nhiều pháp bảo, thích hợp giữ chân, anh gian tà thì thích hợp đi trộm quả.
Đã nói vậy rồi thì đi thôi! Vèo! Đại Nhiệt đã chạy trước ra ngoài.
- Ha ha ha! Có khách từ phương xa tới, thật là chuyện đáng vui mừng!
Theo tiếng cười hùng hồn, một lão đạo mặc áo bào màu tro xuất hiện trước cửa, râu tóc bạc trắng phất phơ theo gió.
Đại Nhiệt cười nói:
- Nếu đại tiên hiếu khách, sao không nghiêng người chừa ra một lối để tiểu tử vào trang tham quan một lát.
Trấn Nguyên đại tiên vuốt râu cười to:
- Hay cho Trư Bát Giới nhà ngươi, mồm mép láu lỉnh lắm, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi ngấp nghé quả Nhân Sâm ở bên trong sao? Hiện tại quả ở trên cây, muốn lấy thì dùng bổn sự đi.
Lão đạo này quả nhiên thật tinh mắt, vừa nhìn đã khám phá ra chân tướng của Đại Nhiệt, so với Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không còn lợi hại hơn. Đại Nhiệt mỉm cười nói:
- Đêm nay trăng thanh gió mát, tất cả đều là người nhã nhặn, sao cứ phải đánh đánh giết giết? Đại tiên, ngài có nghe được tiếng 'Tịch tình tang' không vậy?
- Tịch tình tang là cái gì?
Trấn Nguyên đại tiên nhăn đôi mày dài lại.
- Tịch tình tang chính là…
Đại Nhiệt nói còn chưa dứt lời, Hồ Ly đã xuất hiện, tay ôm Ngọc Diện Tỳ Bà, gảy lên từng tiếng ‘tịch tình tang’…