Biên tập:†Ares†
Đại Nhiệt tìm được một quán trà đạo, chọn một gian phòng trang nhã. Trong quán này có rất nhiều loại trà, hồng trà lục trà loại nào cũng có, uống vào cũng có thể tăng ngộ tính, nhưng giá trị không nhiều. Thực ra, tác dụng chủ yếu của nơi nay là tạo một không gian thanh tĩnh để cho người chơi có thể tán gẫu, hẹn hò hoặc ở một mình ngẫm nghĩ sự đời. Bởi vậy, thời gian ở đây không bị hạn chế, thu phí theo giờ, tự động trừ tiền trong hành trang của người chơi, thẳng đến khi hết tiền thì người chơi mới bị tự động tống ra ngoài.
Đại Nhiệt gọi một chén trà nhưng không uống, để nó ở trên bàn, mặc cho hơi nóng tỏa ra lượn lờ trước mặt, tăng hương vị cho không khí. Hắn khoanh chân ngồi, lấy cái hồ lô thần bí trong hành trang ra nghiên cứu
Chỉ một thời gian không xem, thế mà cái hồ lô này lại phát sinh biến hóa, hình dáng có vẻ nhỏ đi một chút, những vệt trắng lấm tấm trên hồ lô hồi đi thỉnh kinh hiện tại đã lan tràn ra, chiếm cứ cả một nửa hồ lô. Hiện giờ, hồ lô có nửa phải màu xanh đen, nửa trái màu trắng ngà, đối lập rõ ràng, giống như đồ án của Thái Cực Đồ, nhất định là có gì đó bí ẩn.
Đại Nhiệt cầm nó lên, cẩn thận xem xét. Lúc này hắn có thể khẳng định 90%, cái hồ lô này không phải là vật tầm thường, có điều không tầm thường ở đâu? Không phải là trang bị hay pháp bảo, tức là người chơi không thể mang lên hoặc sử dụng, mà nếu người chơi không thể sử dụng chẳng nhẽ cái cái hồ lô này có thể tự nó phát huy tác dụng? Nhưng mà rốt cuộc tác dụng đó là gì? Sẽ phát huy ra trong tình huống nào? Đối với những vấn đề này, Đại Nhiệt hoàn toàn không biết gì cả, cho dù nghĩ nát óc cũng không thể trả lời được.
Hắn không nhịn được thở dài rồi nhìn hồ lô mà nói:
- Tao biết mày nửa trắng nửa đen, giới tính không rõ ràng, đã thế lại còn xấu mù nữa, khó mà được ai yêu yêu thích, nhất định là luôn tự ti khép mình. Có điều mày đã ở với tao lâu như rồi thì cũng nên chứng tỏ một chút đi, thi thoảng phun chút lửa, nhả chút nước hay là ho ra chút hơi đi, nếu không chí ít cũng phóng cái rắm ra, chứng minh cái phi phàm của mày tao xem nào?
Thế nhưng hồ lô vẫn im lìm như cũ, phầm miệng tối om sâu hoắm, giống như có một vật gì đó bên trong đang chờ đợi được triệu hoán, nhưng phải có ám hiệu đúng mới có thể khởi động.
Đại Nhiệt không có biện pháp đành vứt lại nó vào hành trang, bắt đầu nhắm mắt tu luyện…
Phía bắc thành Trường An, liên minh đi tấn công chém giết Trấn Nguyên Tử cuối cùng cũng tập trung đầy đủ, có khoảng hơn hai ngàn người, xếp hàng chỉnh tề bên ngoài cánh cửa, chỉ cần lão đại ra lệnh lập tức sẽ liều chết xông vào. Hành động lần này so với lần liên hợp của Thiên Địa Hội cùng Long Thị ở Hoa Quả Thôn thì thanh thế mạnh mẽ hơn nhiều, đương nhiên mục tiêu cũng lợi hại hơn cả vạn lần.
Thiên Hạ Nhất Thủ, Long Tiên Hương, Tướng Thần, Cự Bắc bốn đại nhân vật đứng trước đội ngũ, sắc mặt ngưng trọng. Họ có can đảm đối mặt với Boss có cấp bậc như Trấn Nguyên Tử là hoàn toàn dựa vào số lượng nhân mã đông đảo cùng 12 cao thủ có pháp thuật cao cấp trong đội ngũ và hai kiện dị bảo:
Một kiện là pháp bảo ngũ phẩm của Phật đạo tên là Duyên Định Tam Sinh Châu của Tướng Thần. Chuỗi hạt châu này khi sử dụng có thể to nhỏ tùy ý, một khi bị nó quấn lấy thì chân tay bị trói, không thể động đậy, giống với tác dụng của pháp bảo nhất phẩm Khốn Tiên Tác, tuy nhiên uy lực kém hơn. Bảo vật này hiện tại đang đứng top 1 bảng xếp hạng pháp bảo, nó là là trấn minh chi bảo của Thiết Huyết Minh, do Tướng Thần dẫn dắt đội ngũ đánh lên Hoàng Hoa Quan, chiến đấu hơn 10 tiếng đồng hồ, giết chết lão yêu ngàn năm Bách Nhãn Ma Quân mới thu được. (Là con rết tinh có 100 mắt ở bụng, sư huynh của 7 con nhện tinh động Bàn Tơ)
Kiện thứ hai chính là pháp bảo ngũ phẩm Ngọc Diện Tỳ Bà của cao thủ ‘cao cao thủ’ Long thị - Hồ Ly. Đàn này một khi gảy lên có thể phát ra huyền âm, đảo loạn ý chí, khiến người nghe đầu óc hôn mê, không còn sức chống cự. Bởi vì Hồ Ly luôn ẩn mình, không lựa chọn công khai trên bảng xếp hạng, bởi vậy không được lên top, nhưng nếu nói về công năng, Ngọc Diện Tỳ Bà còn cao hơn Duyên Định Tam Sinh Châu một bậc.
Phóng viên Gia Quả Khí Thủy đứng ở cửa vào, thần thái kích động, nói:
- Hiện tại ở sever này, 5 đại thành thị vì đối phó với Trấn Nguyên Tử đã nghĩ ra đủ loại cách thức thủ đoạn, nhưng nói về quy mô và tinh thần đoàn kết vẫn là thành Trường An biểu hiện ưu tú nhất! Những người mạnh mẽ nhất liên hợp lại, con đường giết Boss đoạt bảo như được mở toang ra rồi! Bởi vậy hôm nay tôi quyết định ở lại đây tường thuật trực tiếp, hy vọng có thể thấy được một cuộc đại chiến kinh tâm động phách với đại Boss!
Thấy đội ngũ hùng hậu khí thế hừng hực, rất nhiều người chơi du tán bên ngoài cũng hào hứng xin gia nhập. Đối với những người này, lãnh đạo đội ngũ không cự tuyệt nhưng cũng không đưa ra bất cứ phúc lợi đãi ngộ nào, mà những người chơi này cũng không hề cảm thấy chuyện đó có gì quá đáng. Sự tình phát triển đến cục diện này, rất nhiều người đã không còn có chủ ý với quả Nhân Sâm nữa — cả cây chỉ có 100 trái, xác suất đạt được của mỗi người rất nhỏ, chẳng thà dồn chú ý lên Trấn Nguyên Tử, coi như một lần mở mang kiến thức, nhìn xem rốt cuộc Boss bực này lợi hại đến đâu!
Đám Yến Cuồng Đồ cũng đi lẫn vào biển người. Thiên Hạ Nhất Thủ không hạ ‘cách sát lệnh’ với bọn họ, do đó bọn họ ở trong đội ngũ cũng rất an toàn.
(Cách sát lệnh: lệnh cho thuộc hạ cứ thấy Đại Nhiệt là sẽ PK, xông lên đồ sát)
Ta Là Tiểu Bảo hưng phấn mà nói:
- Rốt cuộc có cơ hội vào được rồi, đúng là sướng đến ‘lão nhị’ cũng phải ngóc đầu!
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Anh thấy cậu muốn tìm muội muội nào đấy đi thuê phòng thì có!
Ta Là Tiểu Bảo rất đứng đắn nói:
- Yến lão đại, sao anh có thể nghĩ em như vậy được nhỉ? Em là hạng người như thế sao? Tuy rằng em đây anh tuấn tiêu sái, phong hoa tuyệt đại, rất nhiều bé gái chỉ rình rình lừa đi thuê phòng, nhưng em đều kiên quyết từ chối giữ mình đấy!
Tiểu Trẻ Lông Bông cười sặc sụa thiếu chút nữa phun cả mì ăn ban nãy ra:
- Tiểu Bảo, tôi thấy ông càng ngày càng lầy rồi đấy. Như ông á, anh tuấn tiêu sái đâu chưa thấy, căn bản ngoại trừ cặp mắt phượng ra thì còn lại toàn là vừa nhìn đã muốn đánh, nát như bã đậu!
Ta Là Tiểu Bảo nói:
- Đúng là đồ không biết thưởng thức, lượn! À tí quên, Yến đại ca, Đại Nhiệt đâu rồi? Không phải anh ta rất uy phong sao? Sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện? Em nghe nói liên minh lần này đã hạ cách sát lệnh với anh ta, chẳng lẽ là sợ nên không dám đến?
Yến Cuồng Đồ thản nhiên nói:
- Lúc nào nên xuất hiện, cậu ta sẽ xuất hiện.
Tuổi Trẻ Lông Bông lầu bầu:
- Chẳng nhẽ anh ta chờ đến lúc liên quân cùng Trấn Nguyên Tử đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, mới đến chiếm tiện nghi?
Ta Là Tiểu Bảo nói:
- Đám lão đại kia sẽ không ngu như vậy đâu, nhất định sẽ có phòng bị không để cho anh ta có thể tiếp cận. Nhưng mà em nghĩ mãi không ra, trên người Đại Nhiệt có cái gì mà khiến bọn họ kiêng kỵ như thế? Tuổi Trẻ, ông nói xem?
Tuổi Trẻ Lông Bông nói:
- Chịu.
Ánh mắt hai người nhìn về Yến Cuồng Đồ, mong chờ đáp án.
Yến Cuồng Đồ mỉm cười:
- Ngại quá, anh cũng không biết.
Ta Là Tiểu Bảo buồn bực:
- Vậy sao anh xem trọng anh ta thế?
- Bởi vì đó là hiền đệ của anh, anh thích tác phong cũng như tính cách của nó, cho nên anh tin tưởng nó, nó đã nói biểu hiện của nó đáng giá 3 quả Nhân Sâm tức là nhất định đáng.
Yến Cuồng Đồ thẳng thắn khẳng định, dường như nói tới một sự kiện đã chắc chắn 100%.
Ta Là Tiểu Bảo thấy hắn nói ra rất tin tưởng, không khỏi do dự, hỏi:
- Nếu anh ta trâu bò như vậy, sao từ đầu còn muốn hợp tác với đám người Thiên Hạ Hội? Sao không một mình nhảy vào solo với Trấn Nguyên Tử lấy đi toàn bộ quả Nhân Sâm?
Yến Cuồng Đồ:
- Anh chưa từng nói nó có thể một mình xử lý Trấn Nguyên Tử, mà nó chỉ tạo ra một cơ hội cho tất cả mà thôi! Nếu Thiên Hạ Hội đáp ứng điều kiện của nó, nó tuyệt đối sẽ không hành động một mình.
Tuổi Trẻ Lông Bông không rõ:
- Nếu một người có cơ hội độc chiếm toàn bộ quả Nhân Sâm thì tại sao còn chia tiện nghi cho người khác?
- Đồ ngốc! Đây là cướp thịt trên miệng hổ, rất nguy hiểm, không chú ý sẽ bị người khác tiêu diệt. Huống hồ cho dù thành công, nhóm lão đại kia sẽ nổi trận lôi đình, mỗi ngày đều phát lệnh truy sát, không đánh cho hớt tay trên của mình phơi thây ngoài đồng mới là lạ. Không phải vạn bất đắc dĩ, ai lại muốn trở thành kẻ thù chung của mọi người?
Lời giải thích này hợp tình hợp lý, mọi người đều gật đầu đồng ý. Ta Là Tiểu Bảo nói:
- Theo như lời anh nói, Đại Nhiệt có thể lấy được 3 quả Nhân Sâm thì cũng có khả năng lấy được 30 quả phải không?
Yến Cuồng Đồ nói:
- Trên lý thuyết có thể xem là như vậy.
Ta Là Tiểu Bảo lại vội vàng nói:
- Một người chỉ có thể dùng 3 quả, những quả dư thừa có khi nào sẽ chia cho chúng ta không nhỉ?
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Cũng trên lý thuyết thì có thể, nhưng riêng cậu á, lúc luôn cố tình bới móc nó, cơ hội không lớn.
Ta Là Tiểu Bảo vội nói:
- Con người em vốn vậy, nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì thì nói cái đó, hơi ác khẩu một chút nhưng mà nói xong rồi thôi không có để trong lòng. Lão đại, đến lúc đó, anh phải nói giúp em với.
- Hừ! Vừa nghe có thể có lợi là đã đổi mặt ngay được!
Là Hyun Jung, không ngờ cô nàng lại quay về.
Ta Là Tiểu Bảo còn chưa nguôi cơn giận lúc cô nàng rời đi, nói:
- Cô quay lại làm gì? Không phải đã rời bỏ Cuồng Nhiệt Giả sao?
Hyun Jung mặc kệ hắn, quay sang nhìn Yến Cuồng Đồ, nói:
- Vừa rồi em nhất thời nóng giận, hiện tại hết giận rồi, muốn quay lại được không?
Tuổi Trẻ Lông Bông nói:
- Nữ nhân đúng là nữ nhân, hết khóc hết làm loạn thì đến đòi tự tử, mà tự tử không được thì đòi bỏ nhà ra đi…
- Tuổi Trẻ!
Yến Cuồng Đồ lên tiếng:
- Hyun Jung chỉ nhất thời giận dỗi thôi, bây giờ quay lại là tốt rồi.
Hyun Jung nói:
- Em không phải là con người vong ân bội nghĩa, lúc trước Yến đại ca đã cứu em một mạng, em đã nói đi theo thì nhất định sẽ giữ lời. Mặt khác, em còn muốn chứng minh Yến đại ca thiên vị Đại Nhiệt là hoàn toàn sai lầm! Anh ta không lợi hại như lời anh nói!
Yến Cuồng Đồ cười ha ha nói:
- Vậy mọi người hãy mở mắt chờ xem đi! Hoặc là chứng kiến một chuyện cười, hoặc là chứng kiến một chuyện cổ tích!
Hyun Jung thắc mắc:
- Chuyện cổ tích gì?
- Cô bé lọ lem cuối cùng sẽ tới lễ hội mà mang đi toàn bộ bánh ngọt.
Yến Cuồng Đồ khi nói lời này vẻ mặt tươi cười, dường như đã trông thấy trước một vở kịch hay khiến kẻ khác phải trợn lồi con mắt ra!
Ai phải trợn mắt nhìn? Hắc hắc, đương nhiên không phải là ca…