Tây Du Nhất Mộng

Quyển 1 - Chương 2: Tiên sinh xem bói cùng con cá chép vàng




- Phía Nam ngoài thôn, dưới gốc cây hòe, thấy đồng tử thì hỏi thăm, ám hiệu: ngày mai giờ Thìn kéo mây, giờ Tỵ nổi sấm, giờ Ngọ đổ mưa, cuối giờ Mùi tạnh, mưa đủ ba thước ba tấc lẻ bốn mươi tám giọt.

Đây là cái nhiệm vụ quái đản gì, chả lẽ muốn thi trí nhớ?

Đại Nhiệt học thuộc lòng yêu cầu cùng ám hiệu. Hắn coi như là một game thủ lão làng, ghi nhớ mấy dòng số liệu kia không khó khăn gì. Hắn cũng không muốn bị giam trong hắc lao mịt mù tăm tối, lại còn ở cùng một đám cuồng PK, vì thế chỉ có thể chấm dứt thời gian hưởng thụ ánh mặt trời, vội vàng quay về thôn.

- Ài! Muốn trách thì trách chính mình vô cớ sinh sự, đáng ra phải ăn con cá kia luôn mới phải, giờ thì phải lết thân già này vất vả bôn ba.
Đại Nhiệt giống như con vịt sắp vào nồi nước sôi, quang quác than oán không thôi.

Trong thôn dòng người nhốn nha nhốn nháo, ngựa xe đông nghịt, đường xá ách tắc chật như nêm cối. Càng thế lại càng có nhiều người tranh cãi, nhất là những người chơi class Trư Bát Giới, tai to bụng phệ, một người liền chiếm hai chỗ, trở thành cái đích cho mọi người oán hận.

Chen chúc ở trong dòng người, Đại Nhiệt không ngừng kêu khổ, chỉ thấy người chơi mới xuất sinh liên tục không dứt, chân vừa chạm đất đã gấp gác đeo lên vũ khí tân thủ được tặng trong hành trang rồi chạy nhanh tới mấy NPC áo xanh áo đỏ trong thôn nhận nhiệm vụ tân thủ. Những nhiệm vụ này quanh quanh gồm giúp Trần đại nương tìm lại kim thêu, giúp tiểu Hổ tử làm ná bắn chim, giúp Lý đại thúc lột da con tinh tinh…, phần thưởng cũng thấp đến đáng thương, không có tí bổ béo nào.

Đại Nhiệt vất vả lắm mới chen được ra cửa thôn đầu hướng Nam, quả nhiên thấy một cây hòe lớn cao vút, tán rộng như chiếc ô sừng sững mà đứng. Hắn vừa đi qua đã nghe thấy có người tụng niệm:
- Chúc long bổn mạng, chúc hổ tương xung!

Dưới gốc cây hòe kia có đặt một ban thờ, bên trên trống rỗng không có đồ vật gì. Một đứa bé áo xanh trắng trẻo bụ bẫm, tóc buộc chỏm chỉ lên trời đang nằm sấp đằng trước ban thờ, vừa cắn hạt dưa vừa tụng niệm. Xung quanh đứa bé đã có mấy người chơi vây quanh, tựa hồ muốn kiếm nhiệm vụ, thế nhưng cả đám không ai dò hỏi được cái gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Đại Nhiệt tách đám người ra, tiến lên bắt chuyện với đứa bé.

Đứa trẻ dùng đôi mắt đen láy ngờ vực đánh giá Đại Nhiệt, hỏi:
- Ngày mai khi nào thì trời mưa? Mưa to bao nhiêu?

Hóa ra ám hiệu có tác dụng như vậy, Đại Nhiệt vội một chữ không lọt trả lời.

Đứa bé vui sướng nhảy lên, tóm lấy tay Đại Nhiệt, nói:
- Mau đi theo ta.

Đại Nhiệt trước mắt tối sầm, thoáng cái đã tiến vào một gian mật thất. Người chơi chung quanh thấy hai người biến mất, biết nhiệm vụ đã bị nhận lấy, chỉ có thể giải tán.

Gian phòng này hơi nhỏ, chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn. Trên bàn bày la liệt la bàn, quẻ xăm, bát quái…, hiển nhiên là nơi sinh hoạt của một thầy tướng số. Ngồi trên giường là một vị tiên sinh tướng mạo nho nhã lịch lãm, bên cạnh đặt một tấm vải được treo dọc lên cây gậy, mặt trên viết bảy chữ to "Thần toán tiên sinh Viên Thủ Thành".

Thấy Đại Nhiệt xuất hiện, vị tên Viên Thủ Thành kia nét mặt giãn ra, vui vẻ nói:
- Đại Nhiệt thiếu hiệp, ngươi tới thật đúng lúc, ta đang có một vấn đề lo lắng không thể giải quyết.

- Có việc gì xin cứ phân phó, ta là đặc biệt đến phục vụ cho ngài.
Đại Nhiệt tươi cười đáp lại.

Tuy rằng việc này không phải là hắn tình nguyện, nhưng trăm triệu lần không thể đắc tội NPC.

Viên Thủ Thành thở dài một hơi nói:
- Việc này đều tại ta xem bói quá chuẩn, tiết lộ thiên cơ, khiến họa từ miệng mà ra. Phía Tây Hoa Quả Thôn có lão ngư ông Trương Tiêu biết ta thích nhất ăn cá chép vàng, mỗi ngày đều đem một con tới đây. Ta không muốn nợ nhân tình, nên mỗi ngày đều tính cho ông ta một quẻ, chỉ cho nơi thích hợp nhất để thả lưới. Kể từ đó, Trương Tiêu mỗi lần đều thắng lớn trở về. Ai ngờ việc này bị Đông Hải Long Vương Ngao Quảng biết được, sợ rằng cứ thế lâu dài sẽ có việc nhân khẩu Thủy Tộc giảm mạnh, cho nên sai Tuần Hải Dạ Xoa tới giết ta diệt khẩu.

Chuyện này cùng điển cố trong Tây Du Ký có sai lệch, dù sao thì nhà phát hành đương nhiên sẽ không dựa theo nguyên mẫu 100%. (1)

Nghe xong, Đại Nhiệt hít một hơi lạnh:
- Sẽ không phải bảo ta đi đối phó Tuần Hải Dạ Xoa chứ? Như thế khác nào bảo ta đi chịu chết?

Hắn mở ra bảng thuộc tính cơ bản của mình:

Người chơi: Đại Nhiệt;

Cấp bậc: cấp 1;

HP: 100; (2)

Tiên thuật: 0 cấp;

Phật pháp: 0 cấp;

Thiên phú: Hạnh Vận Nhất Đầu Trư, chưa mở ra;

Hồn phách: bình thường;

Căn cốt: thấp;

Công đức: 0 điểm;

Tọa kỵ: không có;

Phụ trọng: 100 cân;

Tốc độ di động: 10%;

Tốc độ công kích: 10%;

Phòng ngự hệ Kim: -10%;

Phòng ngự hệ Mộc: 0%;

Phòng ngự hệ Thủy: 0%;

Phòng ngự hệ Hỏa: 0%;

Phòng ngự hệ Thổ: 10%;

Lực công kích hệ Hỏa: 0-10;

Ngũ hành tương khắc: 20%

Ngoài ra còn có hơn mười hạng thuộc tính là 0, ngượng ngùng không thể khoe ra.Thuộc tính siêu cùi bắp của tân thủ, đừng nói tiểu Boss Thủy Tộc Tuần Hải Dạ Xoa, tùy tiện một con tôm binh cá tướng nào đó cũng đủ để khiến hắn chết không có chỗ chôn.

- Ý của ngài là…
Đại Nhiệt thử hỏi.

Viên Thủ Thành vuốt râu nói:
- Ta tuy rằng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thế nhưng lại trói gà không chặt, chỉ biết trốn vào mật thất, tham sống sợ chết. May mà bình thường giao thiệp không cạn, nhận thức vài kỳ nhân dị sĩ. Ngươi có thể giúp ta tìm người đến hỗ trợ không? Lão hủ tất có tạ ơn.

- Hù chết ca! Còn tưởng rằng muốn ca tự thân tự động thủ chứ.
Đại Nhiệt nghĩ lại, cảm thấy mình quá lo xa: trò chơi dù biến thái thế nào, cũng sẽ không khiến một tân thủ đi gặp Boss Thủy Tộc a! Nếu thế chẳng hóa là một cái thiên đại BUG. À mà còn không biết nhiệm vụ này có cái phần thưởng gì.

Hắn nới lỏng xả giận, cười hỏi:
- Bằng hữu của ngài ở nơi nào? Ta cam nguyện liều thân khuyển mã.

- Cách nơi này ngoảnh về phương Nam hơn mười dặm có tòa Hắc Phong Sơn, trên đó có tòa Hắc Phong Miếu, trụ trì trong miếu Trí Điên đại sư là hảo hữu của ta, pháp lực thông thiên. Nhờ ngươi mang theo ngọc bội này lên núi, hắn thấy ngọc bội, tự nhiên sẽ ra tay tương trợ.

Viên Thủ Thành nói xong lấy ra một miếng ngọc bội tinh xảo màu xanh da trời lấp lánh hào quang đưa cho Đại Nhiệt.

Đại Nhiệt thấy bảo vật thì mừng rỡ, vội tiếp lấy cẩn thận nhìn xem:

"[Thủ Thành Chi Ngọc], vật phẩm nhiệm vụ, không thể rơi xuống, không thể giao dịch."

Thuộc tính hữu dụng gì cũng không có, thật tiếc cho một khối ngọc tốt, hắn lập tức bỏ vào hành trang.

- Việc này đường xá xa xôi, nguy cơ khắp nơi, mong hiếu hiệp đến tiệm thuốc mua chút dược phẩm dự phòng.

Cuối cùng Viên Thủ Thành thực thân thiết dặn.

Hắc hắc, có tiền lì xì sao? Đại Nhiệt vội thử hỏi lại.

Viên Thủ Thành lại không có phản ứng, chỉ không ngừng lẩm bầm:
- Bệnh do tâm sinh, họa từ miệng xuất, nhớ lấy! Nhớ lấy!

Xem ra đoạn dẫn của nhiệm vụ đã chấm dứt, Đại Nhiệt đành phải cáo từ, theo đứa bé ban nãy truyền tống đi ra bên ngoài.

Mở ra hành trang, hắn nhìn con số 0 tròn trĩnh đáng thương ở góc tiền bạc, thuận miệng mắng:
- Cái lão Viên Thủ Thành kia đúng là keo kiệt, muốn ta giúp ngươi cũng không chịu đưa mấy đồng, cả đời này ngươi cứ trốn không ra ánh sáng đi.

Tức thì tức, nhiệm vụ vẫn phải làm.

- Hiện tại đi đánh quái kiếm tiền khẳng định không kịp, tỷ lệ rớt tiền thấp không nói, quái tại Tân Thủ Thôn còn đánh 10 không được 1 con rớt bạc. Chỉ có thể đi kiếm da thú bán lấy tiền, nhưng thứ đó mà phẩm chất thấp bán chẳng được mấy, hơn mười cân chưa tới một đồng, quả thực là lãng phí thời gian, còn phẩm chất cao lại lột da 100 con chưa được 1…

- Hay thử cứ đi không cần mua thuốc? Không ổn, tùy tiện gặp một con dã thú cao cấp thì mình thập tử vô sinh.

Đại Nhiệt suy đi nghĩ lại, cảm thấy đau đầu! Nếu là một người chơi nữ, diện mạo chỉ cần không quá xấu cũng có thể giả vờ đáng thương lừa mấy thanh niên dại gái chút tiền mua thuốc, nhưng bi ai hắn lại là nam, còn mang tạo hình một con heo.

Tính toán mãi, một ý niệm to gan xuất hiện trong đầu hắn: đi ăn cướp! Có khi may mắn lại gặp được một con gà, đem đồ sát rớt đồ ra, có tiền mua thuốc.

Đại Nhiệt nói là làm, lập tức ra ngoài thôn, tới một bãi quái thỏ rồi mai phục trong một góc hẻo lánh, chờ đợi xem có gã Sa Tăng nào luyện cấp một mình không —— tìm class tương khắc xác suất thành công sẽ tương đối cao.

Nhưng mà nơi này người chơi không tổ đội ít đến thương cảm, mà Sa Tăng đơn lẻ lại càng ít.

Thời gian từng phút trôi qua, Đại Nhiệt chôn chân hơn một giờ không thu hoạch được gì, đúng lúc sắp nản chí thì bỗng thấy một bóng người từ rừng trúc phía trước đi ra.

-----oo0oo-----

Chú thích:
- Hành trang: chính là túi mà nhân vật mang theo bên người, chứa đựng các loại vật phẩm nhặt được hoặc chủ động mang cùng.

- (1) Nguyên mẫu ở đây là vị thầy tướng này bói cho lão ngư ông kia khiến ông ta ngày nào cũng bắt được rất nhiều cá, làm kinh động đến Long Vương. Long Vương biết chuyện, không tin có người bói tài như thế, nên cải trang thành tú tài áo trắng đến gặp Viên Thủ Thành. Hai bên đánh cược về lượng mưa ngày mai xảy ra. Khi Long Vương tự tin mưa gió do mình khống chế thì nhận được thánh chỉ từ Ngọc Hoàng Đại Đế phải cho mưa đúng như Viên Thủ Thành đã bói. Không cam lòng, Long Vương cố tình làm sai đi một chút, sau bị Thiên Đình biết được, khép vào trọng tội và bị xử tử. Tiếp đó còn dài, đọc thêm tại: http://bit.ly/1QPJVKq

- (2) HP: health point, lượng máu nhân vật có.

- BUG: lỗi của game, có thể bị người chơi lợi dụng cho bản thân.