Tiếng hệ thống vang lên như muốn sỉ nhục Đường Tăng.
" Vậy còn muốn xem ký chủ muốn ngộ linh nào?"
" Không phải mộc linh, âm linh cùng dương linh sao?"
" Ngu ngốc ký chủ, mộc linh, âm linh cùng dương linh chỉ là tên gọi khái quát, mỗi loài cây đều có một linh khác nhau xin hỏi ký chủ trên đời này có bao nhiêu loại cây? Âm, dương sinh ngũ hành, vạn vật đều thuộc ngũ hành, như vậy có bao nhiêu âm linh, dương linh?"
Nghe vậy Đường Tăng liền minh ngộ. Vạn vật đều thuộc ngũ hành mà âm dương sinh ngũ hành vậy khác quái nào vạn vật đều có âm dương. Cũng như hỏa chính là dương, thủy là âm.
" Vậy hệ thống ngươi nói ta nên ngộ linh nào?"
" Đã là ký chủ của bổn hệ thống, đương nhiên là phải ngộ ra linh vừa mạnh vừa phù hợp với ký chủ rồi. Nếu xét về âm dương thì nhật nguyệt là hai nơi sản sinh linh mạnh nhất, ký chủ khi ngộ linh ở càng gần hai nơi này tỉ lệ ngộ ra linh mạnh mẽ càng cao. Ở mặt trăng thì đơn giản rồi, chỉ cần lên Nguyệt cung là được, tuy nhiên mặt trời có nhật hỏa vô cùng nóng, ký chủ chỉ cần lại gần là bị thiêu thành tro."
Đường Tăng lúc này liền hiểu hệ thống nói thái âm chân hỏa dùng để phụ trợ ngộ linh là dùng như thế nào rồi.
" Nói như vậy, khi ngộ dương linh ta cần mang theo thái âm chân thủy để tránh bớt nhiệt độ cao? Nhưng thái âm chân thủy bản thân có âm tính không phải sẽ ảnh hưởng tới việc ngộ dương linh hay sao?"
" Xem ra ký chủ thông minh lên rất nhiều."
Nghe được câu này Đường Tăng liền đen mặt. Không chờ cho Đường Tăng bạo phát, hệ thống liền nhanh phát ra âm thanh.
" Trong ngũ hành, âm dương đều có tương sinh tương khắc, cho nên ký chủ cần ngộ âm linh đầu tiên sau đó dẫn đạo âm linh vào mắt trái, sau đó lại ngộ dương linh dẫn mắt phải, cuối cùng là mộc linh đem vào thức hải."
" Hệ thống cái này ta không thể không nói, ban đầu ngươi không phải đã nói rằng dẫn linh vào thức hải sao? Sao bây giờ lại là mắt?"
" Ha ha ký chủ, ngài không nhớ câu, con mắt là cửa sổ tâm hồn sao? Cho nên ký chủ cứ yên tâm dựa theo phương pháp của bổn hệ thống mà khai linh."
Đường Tăng yêm tâm một chút nhưng nhớ ra cái gì đó lại tiếp tục hỏi.
" Đúng rồi hệ thống, còn mộc linh thì sao?"
" Kiến mộc chi linh, từ thủa khai thiên tịch địa có vô số thần mộc, thần thụ, nhưng qua vô số năm tháng chỉ còn kiến mộc là từ ngày đó tới giờ còn tồn tại."
Kiến mộc thần thụ chính là trong truyền thuyết thần thụ nối liền trời đất, hay còn gọi là thang trời, hiện tại chính là ở Nam thiên môn. Tương truyền rằng kiến mộc thân tím, quả vàng, hoa đe, tán xanh. Mỗi bộ của Kiến mộc đều có công dụng cường đại, hoa của nó có thể trấn nhiếp linh hồn, phàm là yêu ma quỷ quái tới gần đều bị hồn phi phách tán. Thân cây màu tím trên có lôi văn có thể dẫn động cửu tiêu huyền lôi. Quả màu vàng, bên trong chứa đựng nhật nguyệt tinh hoa, phàm nhân ăn một miếng lập tức thành tiên. Lá cây là một loại trà có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần. Tuy nhiên bên trên kiến mộc thần thụ có cấm chế do thiên địa bảo vệ, cho dù đại năng muốn chạm vào cũng khó, cho nên nhờ vậy thần thụ mới có thể tồn tại tới giờ.
Đường Tăng ngẫm nghĩ chỉ còn 3 cấp nữa là khai linh cho nên cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ khi nào.
- Sư phụ chúng ta tới Ưng Giản lĩnh rồi, đi đường đã nửa ngày, sư phụ người cũng nghỉ ngơi một chút, con cho ngựa ra bên kia uống nước.
Đường Tăng trong lòng thầm nhủ, lại bắt đầu.
Ngồi xuống tảng đá, nhìn ra xa chờ mong về phía mặt hồ. Một lát sau mặt hồ nổi sóng một sinh vật màu trắng to lớn lao ra mặt hồ một hơi nuốt chửng con bạch mã, sau đó liền lặn trở về nước sâu.
- Sư phụ, con ngưa bị ngư yêu nuốt mất rồi, lão Tôn lại không am hiểu thủy chiến làm sao bây giờ?
Đường Tăng nhìn Ngộ Không một cái, luôn cảm thấy Đại thánh có gì đó không đúng.
- Ngộ Không không phải con có gậy như ý sao, biến nó dài ra một chút khuấy đảo cái hồ này, tới lúc đó con ngư yêu không phải sẽ ra hay sao?
- Đúng a, sư phụ ngài thật thông minh.
Nói rồi Tôn Ngộ Không liền bay lên đình núi, lấy gậy như ý từ trong tai ra biến nó thật dài rồi bắt đầu khuấy mặt hồ. Chẳng mấy chốc, bạch long đã lao ra ngoài tấn công Tôn Ngộ Không. Đương lúc Đường Tăng muốn ngăn cản thì tiếng hệ thống vang lên.
" Ký chủ ngài mau nhìn bạch long chiến đấu, đối với giao long nhiễu thể quyết có chỗ tốt."
Nghe vậy Đường Tăng liền im lặng nhìn hai sinh vật chiến đấu.
Trên bầu trời bạch long lợi dụng thân thể dài dẻo dai, có khả năng bay lượn luôn tìm mây ẩn trốn sau đó lại bất ngờ lao ra dùng đuôi tấn công, thỉnh thoảng lại bay xuống hồ bơi lượn một vòng lúc bay lên liền biến thành "súng nước" liên tục bắn nước về phía Ngộ Không. Tuy nhiên sức lực cùng pháp lực của bạch long yếu hơn Tôn Ngộ Không chẳng mấy chốc liền thua, bị Ngộ Không một gậy đánh xuống đất. Ngay lúc Tôn Ngộ Không muốn một gậy đập chết bạch long thì một giọng nói cất lên.
- Ngô Không dừng tay.
Mấy người nhìn về phía giọng nói thì bắt gặp Quan Âm đang ngồi trên đài sen tay nắm bình ngọc.
Lúc này bạch long cũng biến về hình người.
- Tham kiến bồ tát.
- Con khỉ này, bạch long vốn là con trai thứ 3 của Tây hải long vương, năm xưa phạm phải tội chết, được ta điểm hóa, ở đây đợi Đường Tăng tới liền nhận hắn làm đồ đệ. Ngươi nay lại muốn đánh chết hắn, không phải muốn phí công ta sao?
- Bồ tát bớt giận, chuyện này cũng không phải do lỗi của Ngộ Không, là bạch long vô duyên vô cớ ăn mất con bạch mã của bần tăng cho nên Ngộ Không mới muốn bắt hắn ra hỏi cho ra chuyện. Ai ngờ bạch long vừa ra liền muốn đánh nhau, trong lúc vô tình mới suýt nữa hạ tử thủ, cũng may bồ tát đến kịp.
Ngộ Không nghe thấy lời giải thích của Đường Tăng liền vội vàng xác nhận.
- Đúng đúng bồ tát, người oan uổng lão Tôn nha.
- Được rồi coi như ta oan uổng ngươi.
- Bồ tát nói xuông như vậy đâu được, chi bằng người tháo vòng kim cô xuống cho ta là được.
- Con khỉ này, không phải ta đã nói rồi sao? Khi nào tu thành chứng quả, kim cô chú liền tự biến mất, bây giờ ai cũng không tháo được ra. Như vậy đi, ta cho ngươi 3 sợi lông cứu mạng, lúc nguy hiểm có thể bỏ ra dùng.
Nói rồi bồ tát dùng cành liễu phất một cái, 3 sợi lông liền xuất hiện gắn vào gáy Tôn Ngộ Không.
- Đạ tạ bồ tát.
Lúc này bồ tát liền quay qua Bạch long.
- Ngươi nếu đã nuốt mất ngựa của Đường Tăng liền biến thành ngựa cho hắn đi.
Bạch long chần chừ một cái rồi biến thành một con bạch mã.
- Chuyện cũng đã xong, ta liền đi trước.
Đời bồ tát đi khuất, Đường Tăng nhìn về phía hai người đồ đệ.
- Tiểu bạch long biến trở về đi.
Tiểu bạch long biến về hình người thắc mắc hỏi Đường Tăng.
- Sư phụ có chuyện gì sao?
- Không có gì, chẳng qua ta đi bộ được con cũng không cần biến thành ngựa, dù sao con cũng là đồ đệ của ta, được rồi xong chuyện thì chúng ta tiếp tục lên đường.
Đường Tăng vừa dứt lời, tinh thần lực liền trào ra ngoài hóa thành hai con rồng.
- Long hành vạn lý.
Dứt lời, hai con rồng bằng tinh thần lực lao đi như bay để lại trên mặt đất từng dấu chân to lớn. Ngộ Không cùng Tiểu bạch đứng há hốc mồm, cái này gọi là ta đi bộ được?