Tay Đấm Tình Yêu

Chương 3




Văn Nhiên liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ của Tiết Uẩn, anh cũng bực bội: “Thích thì mặc không thích thì thôi. Mẹ tôi ưa sạch sẽ.”

Anh cũng ưa sạch sẽ đấy thôi! Hơn nữa, chưa chắc gì tính ưa sạch sẽ của dì trầm trọng hơn anh. Cô thật sự muốn nói vậy. Nhưng mà, trần truồng đi ra ngoài cùng với mặc quần áo anh, cái nào có thể khiến cô chấp nhận? Đáp án không cần nói cũng biết.

Tắm rửa xong, cô mặc áo sơmi của anh vào, người này vóc dáng cao lớn, quần áo anh mặc trên người cô giống như là mặc váy vậy, hoàn toàn không sợ hớ hênh. Cô vui vẻ chải đầu, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng nói. Vì thế cô mở cửa ra ngoài, không chút nghĩ ngợi hỏi: “Ai tới đó?”

Sau đó, cô 囧, đứng bên cạnh Văn Nhiên là một người đàn bà sắc mặt sáng sủa, vấn đề không phải bà là một người đàn bà, mà người này không khéo lại là mẹ Văn Nhiên. Nhớ lần trước khi cô xem ảnh còn cảm khái, hóa ra ngoại hình Văn Nhiên tốt như vậy là do gien tốt của mẹ anh.

Tiết Uẩn nhìn bà Văn ở trước mặt, cô cười xấu hổ, bàn tay không được tự nhiên nắm chặt áo sơmi.

Bà Văn không ngờ mình muốn cho đứa con trai ngoan một surprise, kết quả con trai lại cho mình một surprise. Nhưng mà, hiện giờ tâm trạng bà Văn rất tốt, tựa như bọt sóng dâng cao. Bà đi qua nắm lấy tay Tiết Uẩn, bắt đầu nhìn trái nhìn phải: “Con dâu mặc đồ của Tiểu Nhiên thật là vừa vặn quá đi.” Sau đó bà còn nói ra một tràng.

Con dâu?! Khuôn mặt Tiết Uẩn đỏ chót như trái cà chua. Con trai thì lạnh lùng thấy sợ, còn mẹ lại nhiệt tình thế này?!

Bà Văn vỗ vai cô gái nhỏ, cười tươi như đóa hoa: “Haiz, con trai dì cuối cùng đã là cây có chủ, hai mươi rồi mà chưa từng nói chuyện yêu đương, bây giờ coi như để hai ông bà già yên tâm rồi.”

Tiết Uẩn không nghe vào lời nói sau đó, cô chỉ bắt được một câu “chưa từng nói chuyện yêu đương”. Văn thiếu gia là tiên nhân, thế mà chưa từng yêu đương, quá…giả tạo đi. Tiết Uẩn lén lút nhìn qua Văn thiếu gia, sắc mặt rõ ràng đang chất vấn: hứ, anh dám nói anh chưa từng yêu đương? Anh lừa dì phải không hả.

Sau đó cô trông thấy người đang bị mình chất vấn chợt nhàn nhã đi qua, khẽ khàng ôm lấy eo cô, Tiết Uẩn ngây ngốc nhìn anh cất tiếng, âm thanh như xa như gần, tựa như độ ẩm bốc hơi từ sương mù: “Mẹ, mẹ dọa cô ấy rồi.”

Giọng nói ấm áp, tựa như dòng nước ấm khiến người ta khoan khoái dễ chịu…khoan khoái dễ chịu?! Tiết Uẩn bị dọa bởi chính ý tưởng của mình, cô khẳng định là bị não tàn rồi, sao lại cảm thấy khoan khoái dễ chịu chứ?! Cô nên đề cao cảnh giác, không thua gì việc chuẩn bị một trận chiến mới đúng.

Cô muốn đẩy người này ra, tiếc rằng tay trái của người này rất mạnh mẽ, cô lại đẩy không ra. Cô vòng tay ra phía sau anh, đang chuẩn bị véo thắt lưng anh, bà Văn đột nhiên đi tới trước mặt, bà dùng ánh mắt mập mờ nhìn bọn họ đang ở trong tư thế ôm nhau. Không phải không phải…không phải ôm nhau! Là cô bị ép ôm.

“Đây này,” bà Văn dùng thái độ kiên quyết nhét thứ gì đó vào trong lòng cô, “Hai tấm vé này cho hai đứa, là phim lãng mạn lễ Giáng Sinh đó, học trò của dì tặng cho.” Bà Văn ngắm nghía đứa con lạnh lùng của mình, bà nhíu mày: thấy mẹ con tốt chưa, mẹ và ba con hy sinh bản thân, thành toàn cho đôi vợ chồng son đấy.

Văn Nhiên vẫn rất lạnh nhạt, chỉ là buông Tiết Uẩn ra, anh quay trở về phòng, chốc lát sau cầm áo khoác ngoài đi ra, khoác trên người cô, sau đó anh nắm tay cô một cách rất tự nhiên, giọng điệu ôn hòa quả thực khiến Tiết Uẩn kinh hãi muốn rớt cằm: “Muộn rồi, tôi đưa em về.”

“Ờ.” Anh dịu dàng như vậy, cô cũng biết điều, ngoan ngoãn để mặc anh nắm tay, chỉ là rất kỳ quái. Cô lén ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt không màng thanh dục của anh dường như hơi đăm chiêu, vì thế cô cất tiếng thương lượng, “Tôi tự mình về nhé.”

Văn Nhiên bóp trán, thấp giọng cảnh báo: “Tôi đã nói thì sẽ đưa em về, em còn nói một tiếng nữa thì đêm nay ngủ lại đây với tôi!”

Tiết Uẩn, “…” Khi nào thì anh bắt đầu nói năng…không hề kiêng kị với cô như vậy?!

Tiết Uẩn tưởng rằng vé xem phim bà Văn tặng cho vĩnh viễn không được sử dụng, bởi vì trông Văn thiếu gia thế này, anh là người sẽ không lãng phí thời gian quý báu để xem phim lãng mạn não tàn, nhưng mà cô lại bị sốc lần nữa, Văn thiếu gia không những đưa cô đi xem phim, mà còn mua cho cô một bịch bỏng ngô lớn và ly trà sữa nóng hổi. Cái miệng mở thành chữ O còn chưa khép lại thì đã bị anh kéo vào…được rồi, ôm vào rạp chiếu phim đông nghịt.

Vừa mới bắt đầu Tiết Uẩn còn có thể bình tĩnh xem phim, nhưng xem đến giữa chừng thì cô không còn bình tĩnh nữa. Muốn hỏi why, bởi vì trên màn hình, nam nữ chính đang tiến hành sự nghiệp hôn hít. Cô luôn tuân theo quan điểm của Phật, phi lễ chớ nhìn! Thế là, cô chớp mắt mấy cái, tầm mắt dời xuống, lại phát hiện một đôi ngồi ở hàng trước đang…miệng đối miệng.

Nhìn sang trái, sầu não, uyên ương! Nhìn sang phải, sầu não, uyên ương!

Văn Nhiên thấy cô nhìn trái nhìn phải, ánh mắt né tránh, rốt cuộc anh hỏi: “Em xoay qua xoay lại làm gì thế?”

Nghe vậy, Tiết Uẩn dời tầm mắt nhìn sang anh, không khéo, anh ngồi bên phía tay phải cô, bên kia có đôi uyên ương. Mắt không thấy tâm không phiền, vì thế cô nhắm mắt: “Phi lễ chớ nhìn!”

Văn Nhiên nhìn xung quanh, anh nhoẻn miệng cười, âm thanh êm ái nhẹ nhàng khác thường, bùi tai tựa như dòng chảy khe suối: “Ừm, phi lễ chớ nhìn.”

Đừng dịu dàng như vậy mà, sẽ làm hỏng tâm can của cô mất. Suy nghĩ chợt xuất hiện, Tiết Uẩn đang muốn thốt ra lời thì một bàn tay giữ lại ót cô, hơi dùng sức một chút, khuôn mặt cô liền dính trên một bức tường, bức tường này nóng hổi, tản ra mùi hương dễ chịu, tựa như rừng cây nguyên thủy sau cơn mưa, hơn nữa, bức tường này còn có thể động đậy.

“Thế này thì không nhìn thấy rồi.” Âm thanh của anh rất nhẹ, vang vọng bên tai, khi nói chuyện lồng ngực anh chuyển động, từng chuyển động khiến Tiết Uẩn ngỡ ngàng.

Đúng vậy, hiện tại cô đang bị giam trong lồng ngực của anh.

Bộ phim này kết thúc ra sao, Tiết Uẩn không hề biết, đám người chi chít tản ra thế nào cô cũng hoàn toàn không biết, cô chỉ biết rằng khi Văn Nhiên thả cô ra thì cả rạp chiếu phim đã trống không, chỉ có hai người bọn họ.

Còn chưa đi ra khỏi rạp Tiết Uẩn đã cảm thấy không khí lạnh ùa tới, cô rùng mình hắt xì, xoa xoa cái mũi, trông thấy Văn Nhiên nhìn mình với vẻ cười như không cười, cô giận dỗi, tay nắm lại thành quả đấm hướng về phía anh: còn cười nữa tôi cho anh biết tay!

Tiết Uẩn dữ dằn lườm anh, cô đi ra ngoài trước tiên, nhưng lại dừng bước tại cửa. Bông tuyết trắng muốt tung bay tựa như đóa hoa bồ công anh trắng, nhảy múa không ngừng giữa bầu trời, hoặc là rơi xuống đất, lưu lại một vệt nước.

“Đẹp quá!” Tiết Uẩn tựa như đứa trẻ chưa từng thấy bông tuyết, cô nhảy nhót chạy vào thế giới tuyết, “Lễ Giáng Sinh này thật ấm áp.”

Văn Nhiên đứng cách đó không xa, dáng người cao ráo mặc áo khoác màu đen, cảnh tượng trời đông tuyết phủ hết sức rõ ràng, trong vô hình, anh trở thành phong cảnh trong mắt người khác, nhưng trong tầm mắt anh chỉ có duy nhất một cảnh tượng, người kia buộc tóc đuôi ngựa, màu đỏ rực xung quanh cổ tựa như ngọn lửa tôn lên khuôn mặt chứa nụ cười tựa như chạm khắc của cô, đôi mắt uốn cong óng ánh dịu dàng, vừa nhìn thấy dường như có thể say lòng người.

“Văn Nhiên!” Cô mừng rỡ chạy tới, gò má bởi vì lạnh mà hơi ửng đỏ, tựa như đóa hoa khô héo trở về mầm non: “Mau nhìn, bông tuyết!” Cô cười mở tay ra, nhưng phát hiện trong tay chỉ còn một vũng nước, trong nháy mắt khuôn mặt liền kéo dài, “(⊙o⊙)…mất rồi!”

Văn Nhiên: “…”

Tiết Uẩn phủi tay thất bại, nhìn cánh tay anh vẫn còn cố định một chỗ, cô tò mò: “Ờ, Văn Nhiên, đã hơn một tháng rồi sao tay anh vẫn còn chưa lành lại?”

Văn Nhiên cũng theo tầm mắt cô nhìn sang tay mình, nói dối mặt không đổi sắc: “Chẳng lẽ em không biết, thời gian xương cốt lành lại của mỗi người không hề giống nhau ư?” Tầm mắt chuyển sang cơ thể nhỏ bé của cô, “Nhỏ con thế mà sức lực mạnh thật. Vết thương này của tôi đoán chừng còn lâu mới lành lại.”

Tiết Uẩn áy náy: “Tôi xin lỗi.”

Văn Nhiên nhịn cười: “Nói không chẳng thực tế, phải làm mới thực tế.”

Tiết Uẩn nhạy cảm phát hiện, từ sau hôm hai người cùng đi xem phim, cách cô và Văn Nhiên ở chung không thay đổi mấy nhưng vẫn có sự biến hóa, anh vẫn ngồi trên sofa nô dịch cô làm này làm nọ, nhưng lại có phần không giống, ví dụ như hiện tại anh sẽ mua đồ ăn vặt cho cô, hoặc là hồi trước đều là cô đến đại học X đón anh, nhưng bây giờ nếu anh tan học trước thì sẽ đến học viện võ thuật đón cô. Đối với sự thay đổi này, Tiết Uẩn cảm thấy mình nên vui mới đúng, nhưng cô thật vui không nổi, bởi vì Văn thiếu gia rất có phong cách, chỉ đứng thôi cũng khiến bạn sợ hãi.

Không biết làm sao, Tiết Uẩn đành phải ra lệnh cấm, bảo anh ngoan ngoãn ở đại học X chờ mình.

Hôm đó, sau khi tan học Tiết Uẩn đến đại học X đón Văn Nhiên, đang lúc chờ anh dưới lầu tòa nhà, cô trông thấy có vài nữ sinh tập hợp lại đi về phía cô, ánh mắt nhìn cô chăm chăm, cô suy nghĩ, mình chưa từng ức hiếp nữ sinh mà, sao ánh mắt của mấy cô kia như muốn ăn nuốt mình thế?! Đang tự nói với bản thân chắc là ảo giác thôi, mấy nữ sinh kia vừa lúc đứng trước mặt cô, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Nữ sinh giáp cười lạnh: “Cô chỉ có vậy thôi, muốn vóc dáng chẳng có vóc dáng.” Sau đó đôi mắt khinh thường chuyển sang ngực cô, “Muốn tướng mạo chẳng có tướng mạo.” Cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt Tiết Uẩn, “Còn muốn dụ dỗ Văn Nhiên?! Cô có xách giày cho anh ấy cũng không xứng!”

Tiết Uẩn đang muốn nói “Bạn học, chuyện gì cũng từ từ” thì chợt nghe đằng sau có rất nhiều tiếng thảo luận, cô quay đầu nhìn, hóa ra không biết khi nào cô đã nằm trong vòng vây nữ sinh, cô nổi giận, nhưng nghĩ đến đây là trường của Văn Nhiên, không thể gây rắc rối cho anh, cô đành phải đè nén lửa giận: “Vị bạn học này, tôi thật sự không hiểu bạn đang nói gì, bạn nhận nhầm người rồi.”

“Nhận nhầm người?” Nữ sinh ất cười đến lạnh lùng, “Cô dám nói người mỗi ngày ở đây chờ Văn Nhiên tan học không phải là cô? Cô dám nói mỗi ngày xách cặp cho anh ấy không phải cô? Thật chẳng biết xấu hổ, đeo bám đến mức này.”

Lúc này Tiết Uẩn hoàn toàn nổi giận, bàn tay đang muốn giơ lên thì đã bị một lòng bàn tay khẽ nắm lại, nhiệt độ ấm áp, mang theo vẻ trấn an, cô ngước mắt trông thấy một bên mặt lạnh lùng như băng giá, đường nét trơn tru, ngũ quan tinh tế, vẫn là khuôn mặt mà cô quen thuộc, vẫn là ánh mắt lạnh lùng mà cô quen thuộc, nhưng giờ phút này, Tiết Uẩn phát hiện vẻ lạnh lùng của anh có sức hấp dẫn như thế, lần đầu tiên cô không chán ghét vẻ lạnh lùng của anh.

Tầm mắt Văn Nhiên lướt qua mấy nữ sinh trước mặt, gay gắt lạnh nhạt, anh cảm thấy mình chưa bao giờ tức giận như lúc này, anh hừ lạnh: “Cô ấy không xứng chẳng lẽ các cô xứng sao? Tự cho mình có bộ dạng xinh đẹp, chỉ biết dùng mỹ phẩm tô đắp vẻ ngoài, tự cho mình có vóc dáng đẹp đẽ, không biết có mấy phần là thật.”

Nói xong, trong không gian tĩnh lặng, Văn Nhiên nắm tay Tiết Uẩn đi ra khỏi đám đông, lúc sắp ra khỏi vòng vây anh dừng lại một chút, xoay người, trong ánh mắt bắn ra vô số mũi tên về phía đám người: “Còn nữa, bạn gái của tôi, không tới phiên các người bình luận.”

Các nữ sinh đã quen nhìn một mặt của cao phú soái không gần nữ sắc, lần đầu tiên thấy Văn Nhiên nói lời sắc bén để bảo vệ một cô gái, đám nữ sinh tại hiện trường lập tức  náo loạn, đôi mắt đầy trái tim, thét to: “Wow! Đẹp trai quá đi! Ngầu quá đi! Văn thiếu gia vạn tuế!”

Tiết Uẩn bị nắm tay đi xa nghe được câu vạn tuế nhất thời phì cười một tiếng, cười đến nỗi ngửa người ra sau, đột nhiên cô im bặt, vẻ mặt đứng đắn: “Tôi trở thành bạn gái anh hồi nào thế?”

Văn Nhiên nắm chặt tay cô, nhướn mày hỏi lại: “Khi nào thì em không phải là bạn gái tôi?!”

Thay đổi khái niệm rõ rành rành kia kìa! Tiết Uẩn không phải là người dễ trêu chọc, hai tay cô chống nạnh, trợn mắt tức giận: “Nhưng anh chẳng hề giống nam sinh bình thường nói anh thích em, hãy làm bạn gái anh đi!”

Văn Nhiên tỏ vẻ “còn cần phải nói vậy sao” nhìn lại cô, giọng điệu thản nhiên: “Tôi không nói em cũng là bạn gái tôi.”

Tiết Uẩn, “…” Người này, cực kỳ vô sỉ!

“Ờ,” Nghĩ tới gì đó, Văn Nhiên nghiêng đầu, cười tươi tắn nhìn cô: “Nhớ về nhà nấu cơm.”

Tiết Uẩn buồn bực: “Tại sao người ta đều là do bạn trai nấu ăn cho bạn gái, anh lại bảo tôi nấu ăn cho anh hả?”

Văn thiếu gia nhìn cánh tay mình rồi than vãn: “Bởi vì sức lực của em quá mạnh, đánh tôi thành thế này, nhìn xem, đây là chứng cớ.”

/(ToT)/ Văn Nhiên, anh đi chết đi!

-Hết-