Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 244




Harry nóng lòng chạy lên lầu, tới thẳng phòng trẻ con, dùng sức đẩy cửa ra, thấy Voldemort ngồi ở sofa, đũa phép trong tay chỉ vào đứa nhỏ, tiểu Daniel bay lơ lửng giữa không trung, lộn nhào rồi bước chậm, vui vẻ cười khanh khách.

Tuy Voldemort không thích đứa nhỏ này cướp đoạt sự chú ý của Harry, thế nhưng đứa nhỏ cũng chính là cậu, Harry yêu thương nó, hắn không thể quá xa cách nó, khiến cho Harry buồn. Dù nói như thế nào, nhìn thấy Daniel, tưởng tượng sau này nó có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như Harry, Voldemort rất vui mừng, nếu Harry không ở nhà, hắn vẫn vui vẻ chơi đùa với Daniel.

Bị tiếng mở cửa vội vàng của Harry hấp dẫn, quay đầu nhìn thấy cậu đang thở hồng hộc, dường như muốn ngã xuống. Voldemort vung đũa phép lên, Daniel bay trở về giường, hắn bước qua, ôm lấy Harry.

“Sao lại vội vàng như vậy? Trán đầy mồ hôi.” Voldemort nhận lấy khăn mặt từ gia tinh, cẩn thận lau mồ hôi cho Harry, “Uống nước rồi nói, nghỉ ngơi một chút. Có ta ở đây, em không cần lo lắng.”

Một ly nước mật ong được đặt vào tay, Harry ngẩng đầu nhìn Voldemort, đè nén lo lắng, chậm rãi uống nước, hưởng thụ sự mát mẻ nhờ thần chú. Đợi thân thể Harry khôi phục trạng thái bình thường, Voldemort lại đưa cho cậu một ly nước bí ngô, rồi ôm Daniel vào lòng, dùng thái độ không hề vui vẻ nhưng buộc phải cho đứa trẻ uống sữa.

“Động tác của Voldy thật lưu loát.” Nhìn thấy nam nhân bên cạnh không có cảm tình nhưng động tác lưu loát, trong đầu Harry hiện lên những lời này. Không thể phủ nhận, Harry tự mình cho Daniel uống sữa không thuận lợi như Voldemort, có thể là cậu quá cưng chiều Daniel nên Daniel không nghe lời, cũng có thể biểu hiện của Voldemort không thích Daniel, nhưng cũng thực yêu thương đứa nhỏ này. Vì thế Harry vô thức híp mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng.

Daniel ăn no, Voldemort để nó tựa vào vai, một tay nâng đầu của nó, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, cho đến khi Daniel nấc một cái. “Được rồi, tự mình chơi đùa đi.” Cuối cùng vẻ mặt của Voldemort cũng thoải mái, như trút được gánh nặng đem đứa nhỏ cho gia tinh đứng ở bên cạnh, ý bảo gia tinh mang Daniel sang phòng đồ chơi của nó vui đùa.

Harry muốn ngăn cản, do dự một chút, đành từ bỏ.

Voldemort ôm lấy eo Harry, để Harry tựa vào vai hắn, “Lily Potter nói gì sao?”

“Ừm.” Lòng Harry càng buồn bã.

“Về Daniel? Nói thân thể nó có vấn đề, phải không?”

Nhất thời Harry ngồi thẳng dậy, mắt mở to, không xác định, hỏi: “Ngươi…… Ngươi biết?”

Voldemort gật đầu, “Đương nhiên. Lúc ta mang Daniel về, ta đã biết.”

Harry ngây người nửa ngày, lắp bắp, “Ngươi, sao ngươi không nói cho ta…… Không, rốt cuộc Daniel có vấn đề gì…… Vì sao ngươi không hề nói đến…… Ý của ta là…” Cậu suy sụp dừng lại, trong lòng rối bời, nói chuyện không lưu loát, cậu không rõ cậu muốn biết thân thể Daniel có vấn đề gì trước hay là muốn hỏi vì sao Voldemort giấu cậu sự thật nghiêm trọng như vậy trước.

“Lúc ấy em rất vui vẻ, nên ta không muốn nói chuyện này ra, định từ mình giải quyết, không cho em biết. Nhưng ta không ngờ Lily Potter lại có cảm giác lo lắng, khó trách người ta nói tình thương của ngươi mẹ không gì sánh được. Trên thực tế, phù thủy có trình độ như cô ta không thể phát hiện ra vấn đề của Daniel.”

“Đến tột cùng là vấn đề gì? Ngươi giải quyết chưa?” Harry nắm chặt áo choàng của Voldemort, trong lòng run rẩy. Lời của Voldemort khiến cậu đổ mồ hôi lạnh, đến lúc này cậu đã thấy rõ sự chênh lệch giữa cậu và Dumbledore, Voldemort, có lẽ trên phương diện lý luận pháp thuật vượt bậc cậu có thể sánh ngang bọn họ, nhưng về độ thâm sâu của pháp thuật, cậu chỉ có thể mở mắt nhìn theo.

Voldemort an ủi vỗ vỗ tay Harry: “Là pháp thuật hắc ám, một pháp thuật hắc ám từ xa xưa, trong sách không nhắc đến pháp thuật này, nó khiến con người từ từ suy nhược. Đương nhiên, có biện pháp giải quyết, biện pháp tạm thời và biện pháp vĩnh viễn. Ta muốn dùng biện pháp vĩnh viễn, nhưng, ta nghi ngờ Dumbledore không chỉ sử dụng một pháp thuật, cho nên mấy ngày nay ta đã kiểm tra, quả nhiên là có.” Hắn nhíu mày, “Nếu ta giải trừ pháp thuật suy nhược này, pháp thuật mà Dumbledore đã chuẩn bị sẽ phát huy hiệu quả, gây ra tổn thương trí mạng cho Daniel… Hoặc là, tổn thương đến người giải thần chú.”

————————

” Nếu, người giải thần chú là Dumbledore?” Ngây người thật lâu, Harry thì thào.

Voldemort càng nhíu chặt lông mày, “Chỉ có phù thủy thi chú giải trừ thần chú mới bình an vô sự.”

Tâm Harry lập tức lạnh xuống, sự lạnh lẽo này khiến cậu khẽ phát run, bàn tay nắm chặt đã ướt mồ hôi. Cậu không muốn tin lời Voldemort, cậu không muốn tin Dumbledore sẽ đối xử như vậy với Daniel, là sợ Daniel lớn lên sẽ giúp Voldemort sao? Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ năm tháng tuổi thôi mà?

Cậu đứng thẳng lên, vội vàng chạy đến phòng đồ chơi, Daniel đang giương mắt tò mò nhìn đủ thứ đồ chơi bay xung quanh nó, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, đôi tay nhỏ bé khua khua, y y nha nha muốn Harry ôm.

Trong lòng Harry chua xót không thể tả, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt sáng ngời đầy sinh khí, cậu không thể nào tin rằng trên người Daniel bị cùng lúc hai pháp thuật hắc ám nguyền rủa, nếu rời khỏi Dumbledore, Daniel sẽ từ từ suy nhược mà chết. Cậu hoài nghi phán đoán của Lily, cho rằng Voldemort lừa cậu, Daniel rõ ràng rất khỏe mạnh, rất khỏe mạnh!

Cậu dịu dàng ôm lấy Daniel từ tay gia tinh, khá thuần thục chơi đùa, nghe được tiếng cười khanh khách vui vẻ của  Daniel, trong lòng cậu ấm áp. “Daniel, vừa rồi ba ba Voldy và con chơi rất vui vẻ phải không? Còn muốn chơi chứ?” Cậu tạo dáng một người chuẩn bị bay lên.

Daniel lập tức cười to, y y nha nha vô cùng tích cực.

Harry lấy đũa phép ra, dùng thần chú nhẹ tênh đưa nó lên không trung, Daniel ngạc nhiên nhìn mặt đất càng ngày càng xa nó, rồi rất nhanh cười vui vẻ.

Harry không thu hồi đũa phép, cậu ngẩng đầu lên, nhìn tiểu bảo bối đang phấn khích vui đùa, tay nắm chặt đũa phép, cuối cùng giơ đến, “Daniel, ba ba Harry cho con xem ánh sáng nha!”

Daniel nghe vậy, lăn lăn, tư thế biến thành nằm sấp, giương mắt nhìn đũa phép của Harry, vài ngày qua Voldemort cũng cho nó xem những luồng sáng rực rỡ.

Hào quang đủ mọi màu sắc rực rỡ khiến Daniel hưng phấn a a không ngừng, nhưng tâm Harry lại càng ngày càng nặng nề, lúc cậu hạ đũa phép xuống, tâm của cậu như chìm vào vực sâu không đáy.

Cậu suy sụp cúi đầu, miễn cưỡng ngoắc ngoắc ngón tay gọi gia tinh tới vui đùa với Daniel, sau đó cậu nhẹ nhàng mở miệng: “Đến thư phòng, được không?”

Voldemort ôm chặt cậu, cảm nhận thân thể cậu không ngừng run rẩy và lồng ngực dần bị thấm ướt của hắn. “Tới thư phòng, chúng ta cẩn thận thảo luận.”

Lò sưởi bập bùng, Harry ngồi cách lò sưởi chỉ có 20 cm, lửa khiến khuôn mặt cậu đỏ ửng, nhưng tay chân cậu vẫn lạnh lẽo. Kiêu ngạo của cả đời cậu, cậu là một trong những bác sĩ thành công nhất trên thế giới, thành tích xuất sắc tới mức dù còn sống nhưng bức họa của cậu vẫn được treo trên tường của St.Mungo. Thành tích khiến cậu đắc ý nhất chính là lý luận tiên tiến và kinh nghiệm thực tiễn giúp cậu chuẩn đoán và chữa khỏi bệnh cho vô số phù thủy. Nhưng cậu cũng có những lúc bất lực, cậu không phải là thần của thế giới Muggle, cũng không phải là Merlin của thế giới pháp thuật, vẫn có người cậu không cứu được, những lúc như thế cậu cảm thấy rất đau đớn. Nhưng bây giờ cậu biết, càng đau đớn hơn chính là một vị bác sĩ xuất sắc lại bất lực trước căn bệnh của người thân.