Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 230




Nhưng hôm nay hắn giấc mơ của hắn khác trước, trước kia người đó chỉ ngồi ở một góc nhìn hắn, dù Remus cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ mặt, nhưng lúc này hắn hình như thấy được, bởi vì người đó ngồi bên cạnh hắn. Người đó ngồi xuống, những ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu thân thể hắn, hắn đột nhiên có chút sợ hãi, thân thể của hắn đầy vết thương, xấu xí không chịu nổi, sẽ bị chán ghét, hắn nghĩ. Hắn muốn chạy trốn, không muốn thấy sự chán ghét trong mắt người đó, nhưng hắn không động đậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy ánh mắt người đó nhìn thân thể bị tàn phá của hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng vết sẹo. Hắn không dám nhìn, sợ thấy sự chán ghét trong mắt người đó, nhưng hắn lại lưu luyến sự ấm áp từ những ngón tay, làm ấm thân thể, trái tim lạnh băng của hắn. Ngón tay của người đó dừng lại trên trán, nhẹ nhàng lại kiên định xoa nắn, vuốt lên đôi mày nhíu chặt của hắn. Hắn từ từ nhắm hai mắt, cả người phát run, không dám nhìn, chỉ có thể cảm giác đôi tay ấm áp kia ôm lấy hắn, không buông tay. Hắn chậm thả lỏng thân thể, tham lam hưởng thụ sự dịu dàng, nhưng vẫn không dám mở mắt. Đây là mơ, hắn nói cho chính mình, chỉ là mơ, mở mắt, mọi thứ tốt đẹp sẽ biến mất.

Chẳng biết qua bao lâu, một chiếc áo choàng mang theo nhiệt độ cơ thể phủ lên người Remus. Remus nhất thời ý thức được, hắn phải đi! Lúc này Remus không thể khống chế, cho dù tỉnh mộng cũng tốt, ít nhất, cho hắn biết đối phương là ai! Vì thế hắn mở to mắt, rốt cục thấy rõ mặt đối phương: Mái tóc dài màu đen vương trên mặt, khuôn mặt vàng vọt, lông mi cao cao, khiến người khác cảm thấy bị khinh thường, đôi môi cắn chặt, khắc họa đường cong nghiêm khắc, mũi chim ưng càng khiến khuôn mặt thêm cứng rắn. Vẻ mặt lạnh lùng xa cách, trừ ánh mắt, hai mắt vốn nên biểu hiện sự ngạo mạn giờ lại như biển xanh êm dịu, ẩn chứa tình cảm vô hạn, ánh mắt như vậy, khiến tim Remus nhảy lên không ngừng.

Là Snape. Severus Snape. Một người Remus không thể tưởng tượng được.

Mười năm qua bọn họ luôn đối địch, mỗi lần bọn họ gặp mặt đều nói khích lẫn nhau. Snape từng đã cứu hắn nhưng cũng không thể thay đổi gì, bọn họ vẫn luôn là kẻ thù. Nhưng rất kỳ lạ, Remus không tỏ vẻ kinh ngạc khi biết được đáp án này, hắn không chút do dự nhận định Snape chính là người làm bạn với hắn đêm đó, cũng không cho rằng nhận định Snape là Hoàng tử lai có gì không ổn, giống như nó vốn là như thế, là đáp án chính xác. Điều này khiến Remus cảm thấy vô cùng buồn bực.

Nhưng là Snape! Severus Snape! Trong lòng có thanh âm cực nhỏ nói với hắn: Một Slytherin kiêu ngạo, tự cao tự đại khiến người khác chán ghét; một Tử thần thực tử luôn đắm chìm vào ma dược và nghệ thuật hắc ám; một kẻ luôn sỉ nhục hắn; một kẻ chết tiệt thừa dịp hắn không khả năng phản kháng đùa bỡn thân thể hắn – lại yêu hắn? Sẵn sàng mạo hiểm tính mạng làm bạn với hắn? Vì hắn nghiên cứu lang dược, là Hoàng tử lai bị Voldemort xử phạt vì trộm đưa lang dược cho hắn lúc chiến tranh bắt đầu? Merlin a, có chuyện nào buồn cười hơn cái này không!

Buồn cười! Hoang đường! Vớ vẩn!

Hung hăng khinh thường ý nghĩ vừa sáng tỏ của mình trong giấc mơ, Remus mở mắt. Ánh mặt trời sáng lạng bị rèm che ngăn cách, trong phòng hơi u ám. Hắn thấy một người nằm bên cạnh mình, mái tóc dài màu đen, mũi chim ưng, đôi môi bạc tình, Severus Snape.

Hắn đến khi nào? Remus rất kinh ngạc, hắn ngồi dậy, phát hiện thân thể trần trụi của mình được bao phủ bởi tấm áo choàng hoa lệ. Hắn giật mình, hình ảnh trong mơ hiện lên trước mắt, hắn nhất thời không rõ đâu là thật đâu là mơ. Chẳng lẽ, giấc mơ của hắn là thật sao? Người 5 năm trước ở lều thét là Snape? Thậm chí, Hoàng tử lai cũng là Snape?

Có thể sao?

Nên…… Đây không phải mơ, đây chính là Severus Snape!