Snape ngồi trên chiếc ghế đặt bên cạnh giường, yên lặng nhìn Remus đang ngủ say, khuôn mặt vàng như nến càng trở nên u ám. Trước khi hắn đi gặp Harry, hắn dùng ma dược an thần giúp Remus ngủ say tới bây giờ. Remus sẽ tỉnh lại, hắn còn chưa biết phải nói thế nào. Nói, “Chào, ta là Hoàng tử lai”? Hoặc là “Chào, ta yêu ngươi”?
Quá ngu xuẩn.
Hắn bắt đầu hối hận vì lúc ấy bị Harry thuyết phục, muốn hắn giải quyết chuyện rối rắm này không phải dễ dàng, ai biết Remus có thể nghĩ hắn giả mạo Hoàng tử lai hay không. Hắn là Severus Snape, là “Mũi to đầy mỡ, đầy nước mũi” trong miệng bốn người Gryffindor.
À, có lẽ Remus sẽ tin, ít nhất từng tin, sau đó trong lòng cũng nhận – khi đó hắn chưa phải Tử thần thực tử chân chính, trên tay cũng không nhiễm máu tươi. Hôm nay hắn là Tử thần thực tử cấp cao, giết người vô số. Remus có thể hiểu lập trường của bọn họ, cũng có thể không, chẳng qua, vì sao hắn phải giải thích chứ? Từ trước đến nay Slytherin xem thường chuyện giải thích!
Hắn chán nản đưa tay ôn lấy mặt, chủ nhân, sao ngài lại đùa kiểu này với bề tôi trung thành nhất của ngài? Hắn biết phương thức xử lý tình yêu của hắn không giống Slytherin, thế nhưng đừng có trêu đùa hắn như thế chứ? Nếu chuyện tình cảm xử lý không thỏa đáng, tổn hại đến quyết tâm và lòng tin của hắn về sự nghiệp của Tử thần thực tử, đó không phải là vấn đề sao? Lần đầu tiên trong cuộc đời, Snape oán giận vị phù thủy tối cao mà hắn nguyện ý trung thành.
Trong lòng lẩm bẩm vài câu, Snape buông tay, ngẩng đầu lên nhìn Remus, lại bắt gặp ánh mắt oán hận của Remus đang nhìn hắn. Chưa biết phải mở miệng thế nào cho tốt, hắn ngừng ba bốn giây, “Một khi ngươi đã tỉnh, ăn chút gì trước, sau đó ta có vài chuyện muốn nói với ngươi.”
Nhưng cuối cùng Snape vẫn chưa nói được gì, ba vị Tử thần thực tử Muggle thân cận có việc đến nhờ vả, thái độ cực kỳ chân thành, giọng điệu cực kỳ khiêm nhường, nói có chuyện cực kỳ khẩn cấp, hắn không cách nào từ chối. Tuy hắn không quá hiểu rõ vũ khí của Muggle, nhưng có thể tham dự việc nghiên cứu kết hợp giữa pháp thuật và Muggle, bởi vậy hắn phải đi vài ngày, lúc trở về, trăng đã lên cao.