[Harry, ngươi không chuyên tâm.] Nagini xoay cái đầu cực lớn, vươn lưỡi ra. Nó ít khi phân tâm khi xem TV, nhưng mà biểu hiện mấy ngày gần đây của Harry quá rõ ràng, nó không thể giả vờ như không thấy. Nó cũng không chỉ nhìn bên ngoài để phỏng đoán tâm trạng con người.
Harry miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ như thật vui vẻ, [Không có, ta thấy Nagini mới không chuyên tâm.]
Nagini cũng không phủ nhận, còn thẳng thắn thừa nhận, [Đúng vậy, ta không chuyên tâm, nên mới có thể phát hiện ngươi cũng không chuyên tâm. Ngươi đang lo lắng cho Voldy sao?]
Bị Nagini nói trúng tâm sự, Harry không còn tâm trạng xem TV, vẻ mặt u buồn, [Đúng vậy, ta lo cho hắn, vô cùng lo lắng.]
So với cảm giác trong lòng như lửa đốt của Harry, thật ra Nagini rất yên tâm. [Bản lĩnh của Voldy, ngươi và ta đều rất rõ ràng, mặc dù những tên kia che dấu sự thật, nhưng Voldy chắc chắn không sao. Tuy hắn bị thương nặng, nhưng vết thương không đến mức phải chết.]
[Nhưng hắn hôn mê, hôn mê thật lâu……]
[Tính mạng không nguy hiểm là được, Voldy không chết thì không có vấn đề gì.] Nagini hoàn toàn không hiểu lo lắng của Harry. Bởi vì có sự liên hệ nào đó, Voldemort bị thương nó liền cảm ứng được, Voldemort hôn mê nó cũng cảm ứng được, chính là đối với nó mà nói mấy cái này không phải vấn đề, Voldemort còn sống thì nó không cần lo lắng.
Harry há miệng thở dốc, uể oải lắc lắc đầu, [Thôi, nói ngươi cũng không hiểu được.] Không biết Voldy đã tỉnh chưa, hiện giờ thân thể thế nào…… Nếu ngày mai vẫn không có tin tức, cậu sẽ mạo hiểm một lần!
Nagini nhìn thấy Voldemort đầu tiên. Chương trình TV nó không thích xem nhất chính là chương trình quảng cáo, mỗi khi đến chương trình này nó luôn nhìn đông nhìn tây, vừa lúc thấy Voldemort đứng ở cửa. Ngược lại, Harry, bởi vì quá mức chìm đắm vào suy nghĩ về vết thương của Voldemort, không phát hiện Voldemort đã đến.
Thấy Voldemort đứng ở cửa si ngốc nhìn Harry, lại nhìn Harry vẻ mặt đầy bi thương, Nagini nhẹ nhàng rời khỏi sofa, bò tới cửa thì dùng cái đuôi quấn quấn chân Voldemort một chút, chào mừng trở về, Voldy!
Voldemort nhẹ nhàng đi tới sofa, cẩn thận ngồi xuống, vươn tay ôm lấy bả vai gầy gò của Harry. Xương cốt chạm vào lòng bàn tay khiến tim hắn run rẩy. Cho dù một phù thủy không biết gì về y thuật cũng cảm giác được Harry càng ngày càng không xong. Hắn đã lấy được đá phù thủy trên tay Nicolas Flemal, thuốc Trường sinh cũng đã bắt đầu được chế tạo, rất nhanh, Harry có thể thoát khỏi tình trạng thân thể này.
” Voldy?” Harry xoay đầu, kinh ngạc nhìn nam nhân đang ôm cậu. Mái tóc màu đen, dung mạo anh tuấn, dáng người cao ngất, đích xác là Voldemort mà sáu ngày qua cậu lo lắng, hoàn hảo, không thiếu tay thiếu chân, trái tim vẫn đập, mạch rõ ràng, hô hấp bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, có vẻ không quá khỏe mạnh. “Ngươi đã trở lại?”
“Đúng vậy, ta đã trở lại.” Hành động vừa nghe vừa sờ loạn đầy buồn cười trên người Voldemort của Harry, trong mắt Voldemort không hề buồn cười, dáng vẻ vội vàng của cậu khiến mắt hắn nóng lên, nếu không phải hắn cực lực khống chế, chỉ sợ hắn sẽ rơi nước mắt. Hắn từng nghĩ mình sẽ không bao giờ khóc, nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, hắn cũng khóc giống như những phù thủy khác, bởi vì được người yêu của mình quan tâm, cảm giác thật hạnh phúc.
” Thật tốt quá.” Xác định thân thể của Voldemort không có vấn đề gì, Harry đã hoàn toàn yên tâm. Cậu thì thầm, tiến sát vào trong lòng Voldemort, “Thật tốt quá, thật tốt quá……” Rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Voldemort ôm Harry trở lại phòng ngủ, không chớp mắt nhìn Harry. Harry ngủ trong lòng hắn nhanh như vậy, có thể thấy được suy đoán của hắn đã đúng, những ngày qua Harry không ngủ ngon, thậm chí có thể là không ngủ. Lúc này biểu hiện an tâm của Harry khiến lòng hắn đau đớn. Nhớ tới sáu ngày hôn mê, hắn mơ thấy rất nhiều thứ, Merope, Morfin, Tom Riddle, còn một số phù thủy khác, nhưng Harry luôn bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua giấc mộng dài, giúp hắn tỉnh lại.
Harry là ân huệ của Merlin dành cho hắn, hắn sẽ không buông tay Harry ra.