Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 183




Gia tinh dừng xe ngựa, thanh âm giảm xuống mức có thể, không muốn làm Harry đang chìm vào suy nghĩ bị hoảng sợ. “Chủ nhân Harry tôn kính, đã đến trang viên.”

Sau khi gia tinh mở cửa, Harry xuống xe ngựa. Lúc này đã là đêm khuya, trang viên Voldemort hầu như đã tắt hết đèn, chỉ có đại sảnh ở tầng một là còn sáng, chờ đợi một vị chủ nhân khác của trang viên trở về. Harry ngẩng đầu, nhìn sang phòng ngủ đã tắt đèn, khó chịu, lo lắng, bất đắc dĩ, băn khoăn, đủ loại cảm xúc càng phát ra mãnh liệt, đè nặng trong lòng. Không được, như vậy không được. Harry hít một hơi thật sâu, dùng sức lắc lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào hai má, thả lỏng tâm tình, Harry cấm chính mình nghĩ đến mấy chuyện phiền não này, ở cùng Voldemort cậu không muốn bị quấy rầy, khiến Voldemort ngủ không ngon.

Rất nhanh tắm rửa xong, dùng thần chú làm khô ráo, Harry nhẹ nhàng khoan khoái đi ra phòng ngủ. Gian phòng này ở bên cạnh phòng ngủ, nếu lúc hai người tắm rửa mà không muốn làm ồn đến đối phương thì có thể đến phòng này tắm. Harry đi đến trước cửa phòng ngủ, nhỏ giọng nói mật khẩu, cửa phòng tựa hồ cũng hiểu được ý Harry, lặng lẽ mở ra, cậu rón ra rón rén đi đến bên giường, cẩn thận vén màn che, giống như một chiếc lông vũ bước lên giường, sau đó liền bị Voldemort hai mắt vẫn đầy tỉnh táo mạnh mẽ ôm lấy.

” Harry thân yêu, em biết mấy giờ rồi chứ?” Không đợi Harry nói chuyện, hắn tự trả lời, 12 giờ. Em và Severus tán gẫu cái gì, ngay cả thời gian cũng quên?”

Harry bị hắn làm hoảng sợ, thở gấp, “Ta, ta nghĩ ngươi đã ngủ!” Lập tức lại thấy không đúng, tức giận nói, “Không phải ta đã nói ngươi đi ngủ trước sao?”

Voldemort cười khẽ: “Nhiều việc cần xử lý, sao có thể ngủ sớm. Ta cũng vừa mới nằm xuống.”

Harry yên lặng thở dài trong lòng, dù cậu trở về muộn thế nào, Voldemort luôn tìm lý do chờ cậu trở về cùng ngủ. “Nếu sau này ta về trễ, ngươi phải ngủ trước.” Những lời này cậu đã nói không biết bao nhiêu lần.

” Được rồi, đã biết.” Voldemort trả lời cho có lệ, xoay người đè lên Harry, một tay luồn vào áo ngủ của cậu, vuốt ve trước ngực cậu, một tay tìm tòi, nhiệt tình âu yếm. “Mệt sao?” Hắn cười gian xảo.

Tức giận trừng mắt nhìn nam nhân một cái, Harry vươn tay ôm lấy bả vai Voldemort, “Chỉ có thể một lần, ta rất mệt.”

Sáng sớm hôm sau, Harry dậy trễ một chút. Tinh thần không tốt lắm, cậu tùy tiện gọi một con gia tinh, bảo nó chuẩn bị một ít ma dược giúp mình tỉnh táo hơn. Tối hôm qua có chút điên cuồng, sáng sớm thân thể không có gì không khỏe, nhưng tinh thần rõ ràng mơ hồ.

Nagini ở phòng khách xem tin tức buổi sáng trên TV, khó hiểu vì sao Muggle lại si mê những cầu thủ của đội hạng nhất không thể bay lượn mà tranh giành một trái bóng như thế; Voldemort ở phòng ăn vừa ăn bữa sáng vừa xem (Nhật báo tiên tri), biểu tình đắc ý không gì sánh được. Harry ngáp mấy cái liền khiến hắn chú ý, “Làm sao vậy, tinh thần không tốt?”

Cắn bánh mì giống như có thù oán với nó, Harry lóng ngóng trả lời: “Không có việc gì, ta bảo gia tinh chế tác ma dược.”

Voldemort ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, ngày hôm qua đúng là hơi quá, dù Harry đã không thể nói vì khóc quá lâu, nhưng hắn vẫn không có dừng. Không có cách nào, Harry thật sự quá mức xinh đẹp, khiến hắn không thể khống chế được, đương nhiên lời này hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Harry.

” A,” Harry nhớ tới, “Ngày 12 tháng 11 là hôn lễ của Lily và James Potter, ta đã đáp ứng cô ấy sẽ tham dự.”

” Lily Evans?” Voldemort giống như vô ý nói, “Tình cảm của em và cô ta thật đúng là tốt.”

” Là bạn học thôi.” Harry lơ đễnh. St.Mungo từ đầu đến cuối đều lặng lẽ chia phe cánh, đồng sự phân chia các nhóm nhỏ đều dựa vào tính cách. Cá tính của Harry và Lily hợp nhau, nên làm việc chung so với những người khác hòa hợp hơn.

” Lại nói tiếp, ta vốn tưởng rằng cô ta sẽ gia nhập Hội phượng hoàng, dù sao bạn trai của cô ta cũng cuồng nhiệt như thế.” Voldemort có chút đăm chiêu.

Harry cười cười, cúi đầu ăn bữa sáng. Ba năm qua cậu ngầm tác động vào tư tưởng của Lily, ở lại St.Mungo còn tốt hơn phục vụ cho chiến tranh, rốt cục cũng có hiệu quả. Ngày đó thấy Lily tự nguyện ở lại St.Mungo, cậu thở dài nhẹ nhõm.