Khám bệnh, kiểm tra các phòng, ăn cơm trưa, tiếp tục khám bệnh, kiểm tra các phòng, đồng hồ đã điểm 16:30, buổi trà chiều đã đến. Trở thành bác sĩ, Harry không tăng ca hay trực ban, cho nên buổi trà chiều thường thường kéo dài nửa giờ, dùng một chút thời gian cuối cùng của ngày làm việc để thoải mái tinh thần.
Ánh mặt trời ấm áp của London phủ kín cả phòng, tiếng nhạc nhẹ nhàng lay động không khí, cậu thoải mái dựa người vào sofa, ăn bánh bích quy, uống trà thơm mát, vất vả của một ngày đều tan biến.
17:00, Harry thay trang phục Muggle, chuẩn bị về nhà, ra cửa thì gặp được viện trưởng Daily Moore. Nói gặp được thì cũng không đúng lăm, là bà cố tình đứng trước cửa đợi Harry. “Harry, có thể về muộn 30 phút được chứ?” Bà cười hiền lành hỏi.
” Đương nhiên, viện trưởng, rất vui được cống hiến sức lực vì ngài. Có chuyện gì sao?”
Viện trưởng Daily thu hồi nụ cười hiền lành, trên gương mặt mập mạp hiện ra sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Harry, chỗ ngài Voldemort…… Mọi việc có bình thường không?”
Không khí giống như đột nhiên trở nên ngột ngạt, đình trệ khiến người khác khó có thể chịu được, cả thân thể đều cảm thấy khó chịu, lưng áo sơ mi của Harry chậm rãi thấm mồ hôi.
Thấy trong mắt Harry lộ ra sự đề phòng, viện trưởng Daily lơ đễnh, “Tôi không có ý định thám thính tin tức gì, chỉ muốn biết chiến tranh sẽ bùng nổ lúc nào, để bệnh viện St.Mungo có thể chuẩn bị sẵn sang cứu chữa người bị thương, nếu không đến lúc đó sẽ luống cuống tay chân.” Biểu tình của bà đầy thương xót, giọng cũng thấp xuống, “Hội phượng hoàng đã bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh, hẳn là Tử thần thực tử cũng thế.”
Harry hạ mi mắt, lắc đầu, “Tôi không rõ lắm, viện trưởng. Từ trước đến nay tôi không tham gia vào việc này, mà Voldy cũng không cùng tôii nói đến việc này.”
Viện trượng Daily nhìn Harry chăm chú, lộ ra nụ cười ý vị thâm thường của một người đã từng trải qua nhiều sóng gió, “A, đúng vậy, vấn đề tôi hỏi thật không hợp lý so với tính cách của cậu.” Bà dừng một chút, “Bệnh viện pháp thuật St.Mungo đã được xây dựng mấy trăm năm, trải qua vô số chiến tranh, Harry, cho dù chiến tranh tàn khốc thế nào, cũng không chĩa mũi nhọn vào St.Mungo. Cậu có biết vì sao không, Harry?”
“…… Bởi vì St.Mungo bảo trì trung lập, viện trưởng, đó cũng là nguyên nhân tôi muốn làm việc tại St.Mungo.” Harry nhẹ nhàng nói, khẩu khí vô cùng kiên định.
Viện trưởng Daily hiển nhiên rất vừa lòng với câu trả lời của Harry, lại nở nụ cười nhân từ như một bà mẹ, vỗ vỗ vai cậu, “Harry, cậu là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong lịch sử của bệnh viện pháp thuật St.Mungo, tương lai rất có thể sẽ là phó viện trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thậm chí là viện trưởng trẻ tuổi nhất, tôi tin chắc. Lúc trước, khi đề bạt cậu là chủ nhiệm, tôi không hề dựa vào địa vị hay danh tiếng của cậu, mà tôi coi trọng y thuật xuất sắc của cậu, cậu thích nghiên cứu mọi thứ, cậu bình tĩnh, ôn hòa, tích cách kiên định, đây là thiên phú để trở thành một bác sĩ giỏi, cậu làm được, làm rất tốt. Một năm nay, thành tích của cậu không làm tôi thất vọng, tôi rất vui mừng, tôi có được một học trò như cậu, tôi cảm thấy vô cùng tự hào.”
Cho dù đang nằm trên giường ở trang viên Voldemort, Harry vẫn không ngừng nhớ lại lời của viện trưởng Daily, cậu có dự cảm không tốt.
Voldemort đi ra từ phòng tắm, thấy Harry ngơ ngác nhìn đỉnh màn, không biết suy nghĩ cái gì. Hắn lưu loát lột sạch Harry, áp lên, hỏi, “Suy nghĩ cái gì, bảo bối?” Tâm tư kỳ thật đều đặt lên thân thể trắng nõn của Harry.
Harry yên lặng nhìn hắn nhích tới nhích lui trên cơ thể cậu, sau nửa ngày, hỏi một câu, “Voldy, khi nào thì chiến tranh?”
Voldemort vui mừng ngẩng đầu, “Harry, từ khi nào em thấy hứng thú với việc này? Nhưng ta có chuyện vui nói cho em biết. Đã chuẩn bị rất tốt, tại……”
Harry vươn tay bịt miệng của hắn, không cho hắn nói tiếp, “Ta thay đổi chủ ý, ta tình nguyện cái gì cũng không biết.” Hai tay của cậu giống rắn ôm lấy cổ Voldemort, mỉm cười ngọt ngào, “Nửa tháng không làm, có nhớ ta?”
” Ân… Voldy… Nơi đây, nơi đây… Dùng sức… Lại dùng lực một chút… A… Được, thoải mái……”
Harry quỳ gối trên giường, thừa nhận va chạm từ phía sau của Voldemort, Voldemort mỗi một lần mạnh mẽ tiến lên đều khiến cậu không kiềm chế được mà lớn tiếng rên rỉ. Voldemort lại một lần mạnh mẽ xuyên qua Harry, dũng đạo kịch liệt rút lại, tràng bích thừa nhận tình dục nóng bỏng của Voldemort, khoái cảm khiến cho cậu rất nhanh tới cao trào.
” Ta yêu em, Harry. ”
“Ta cũng yêu ngươi, Voldy.”