Voldemort không dám tin chậm chạp nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm Harry, cho đến khí hai tay tiếp xúc với áo khoác của Harry, tai nghe được tiếng tim đập tinh tế của cậu, hắn mới tin tưởng rằng hắn không ảo giác, Harry thật sự đang ôm hắn! Hắn kích động, ngón tay khẽ run, cánh tay dùng sức gắt gao ôm lấy Harry, thẳng đến khi cằm của Harry chạm vào xương quai xanh của hắn, thân thể nhỏ nhắn của Harry dán vào hắn không hề có khe hở. Hắn có thể cảm giác được độ ấm từ Harry, có thể cảm nhận được trái tim Harry nhẹ nhàng đập, một dòng nhiệt lan tràn, nhanh chóng lan toàn thân, cuối cùng chảy vào trái tim giống như băng hàn vạn năm, ấm áp, mềm mại, khiến lần đầu tiên cuộc đời hắn cảm thấy ấm áp.
Harry của hắn!
Voldemort chưa từng nghĩ tới, chỉ một cái ôm, cũng khiến cho hắn rơi lệ xúc động. Mẹ vứt bỏ hắn, cha từ bỏ hắn, cô nhi viện hắt hủi hắn, học sinh Slythrin của Hogwarts đầy rẫy kẻ lừa gạt, kẻ tự xưng chính nghĩa căm hận hắn,Tử Thần Thực Tử sợ hắn, không ai nguyện ý ôm hắn, chỉ có Harry, chỉ có Harry, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, chỉ có Harry.
Đúng vậy, tất cả mọi việc không quan trọng, bởi vì hắn có Harry.
Sau khi bình tĩnh lại, Voldemort ôm Harry ngồi trên đùi của mình, điều chỉnh vị trí thoải mái nhất cho Harry, hắn muốn nói ra hết mọi chuyện, sau đó hoàn toàn buông tha quá khứ, hắn sẽ không còn vì người đàn bà và gã đàn ông đó mà đau khổ, bởi vì hắn có thứ đáng giá, đáng quý trọng để tồn tại.
Harry thấy rằng, khi nói về Tom Riddle thì giọng điệu của Voldemort đặc biệt bình tĩnh, giống như nói về một người không quan hệ với mình, mặc dù hắn dùng rất nhiều từ ngữ bộc lộ cảm xúc mãnh liệt, điều này khiến cậu có chút khó hiểu.