Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 1 - Chương 163




“Arry, có thể nói chuyện với cậu một chút chứ?”

Harry nhìn cô gái tóc đỏ xinh đẹp trước mặt, rất là do dự. Trong lòng nói, mày không nên dính dáng gì với Sofia, mày phải nói không, không nên làm chuyện gì khiến Sofia hy vọng. Nhưng nhìn cô gái rất tiều tụy, vô cùng tiều tụy, so với ngày 24 tháng 11, Harry thấy cô hoàn toàn khác. Hai mắt sưng phù, hình như vừa mới khóc. Harry quay đầu nhìn Snape một cái, Snape hiểu rõ, cười cười, phất tay, rời đi.

” Có chuyện gì sao?” Harry vò vò đầu, cả người không được tự nhiên, hỏi.

Cô gái dao động một chút, nhưng không ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn do khóc, “Arry, cậu có thể làm bạn nhảy của tớ chứ?”

Nghe vấn đề này, Harry do dự, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể mở miệng cự tuyệt. Khó xử vài phút, cậu liếm liếm môi, khéo léo nói: “Tớ tin rằng có nhiều người vô cùng vui vẻ nhận lời mời của cậu.”

Đầu Sofia càng cúi thấp, Harry chỉ có thể nhìn thấy cái ót của cô. “Nhưng không có cậu, phải không?”

“…… Đúng vậy.” Harry khó khăn mở miệng.

Nhìn người khác đau khổ khiến Harry không chịu được, nhưng cậu không thể đồng ý, đây là biện pháp tốt nhất. “Kỳ thật…… Tớ, tớ đã có người yêu, tớ yêu……”

” Tớ biết.” Sofia ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lá ngập nước mắt, nhưng cô tận lực khắc chế, quật cường không cho nước mắt chảy xuống. “Tớ biết cậu có người yêu, bởi vì cậu luôn rất phấn chấn, giống như đang yêu.”

Harry xấu hổ cười cười, nói không nên lời.

” Nhưng tình yêu của các cậu không thể công khai, đúng không? Nếu có thể, với tính cách của cậu khẳng định không để người kia làm tình nhân bí mật, đúng không?”

” Ách……” Harry lại vò vò đầu, có chút kinh ngạc về tài quan sát của cô gái. Có lẽ bình thường cậu hơi lơ là?

” Một khi người kia không thể làm bạn nhảy của cậu ở vũ hội, cậu có thể cho tớ một cơ hội không, Arry?” Sofia cầu xin, “Mong cậu tin tưởng tớ, tớ chỉ muốn cùng cậu khiêu vũ một điệu, một điệu là được! Tớ không hy vọng nhiều, tớ không tham lam, tớ, tớ chỉ muốn khiêu vũ một điệu với xậu……” Cô không thể khắc chế được nữa, nghẹn ngào, nước mắt trong suốt theo hai má chảy xuống, ướt một mảnh trên áo choàng phù thủy màu lam. “Tớ rất yêu cậu, biết rõ cậu không thích tớ, tớ vẫn yêu cậu. Từ thời khắc cậu cứu tớ lúc đó, tớ liền không thể khống chế mà yêu cậu…… Nhưng khi tớ gặp lại cậu một lần nữa, thấy cậu đã yêu người khác, ta mới biết được mình hy vọng quá xa, cậu đã có người yêu, không có khả năng sẽ yêu tớ. Nhưng tớ vẫn một mực cố gắng, tớ không muốn về sau sẽ hối hận, tớ biết tớ mang đến rắc rối cho cậu, nhưng là, nhưng là……” Nước mắt rơi như mưa khiến cô không thể nói tiếp, chỉ khóc. Một lúc, cô mới có thể tiếp tục, “Tớ từ bỏ, tớ đành từ bỏ, hiện tại tớ chỉ muốn khiêu vũ với cậu là tớ đã thỏa mãn, tớ cam đoan, hết điệu nhảy đầu tiên tớ liền rời đi, không quấy rầy cậu, không khiến cậu bối rối, như vậy cũng không được sao?”

Harry không chịu được khi nhìn một cô gái khóc, mỗi lần như vậy đều khiến tay chân cậu luống cuống. Nhưng chuyện này không thể thương lượng, cậu muốn làm bạn nhảy của Voldemort, trên phương diện này cậu rất cố chấp. Cậu quay mặt.

Nước mắt cô gái rơi càng nhiều, nhưng không nói một lời, dứt khoát xoay người rời đi.

Sau đó, Harry muốn quên chuyện này, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ những câu nói của Sofia. Cậu từng tham gia cuộc thi tam pháp thuật, biết bạn nhảy của quán quân là có vai trò quan trọng, các quán quân và bạn nhảy của họ sẽ khiêu vũ tại vũ hội đêm Giáng Sinh. Quán quân phải có bạn nhảy, nếu không sẽ vô cùng xấu hổ, nghe nói trong lịch sử, chưa từng có quán quân một mình tham gia vũ hội. Harry tìm hiểu bạn nhảy của Sofia là ai, kết quả thu được tin tức cô gái kia định một mình tham gia vũ hội, cô từ chối mọi lời mời của các nam sinh khác. Lễ Giáng Sinh ngày càng tới gần, Harry bắt đầu ngồi không yên.

Trước đêm Giáng Sinh, Harry đi vào phòng của Voldemort mặc áo choàng mới. Cậu đứng ở trước gương, Voldemort cẩn thận chỉnh sửa cho cậu. Harry ngây người nửa ngày, nhỏ giọng hỏi: “Voldy, ngày mai ta làm bạn nhảy của người khác, được chứ? Chỉ nhảy một điệu, ta thề!”

Biểu tình của Voldemort thật sự không tốt, làm Harry có ý định bỏ chạy. “Sofia Marceau?”

Harry ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.

” Hừ, ta biết mà.” Voldemort hung hăng liếc mắt Harry.

Harry nhanh chóng làm bộ dáng ngoan ngoãn, “Chỉ một điệu nhảy, sau đó ta và ngươi trở lại đây, được không?” Cậu híp mắt, giống như mèo nhỏ chuẩn bị ăn cá.

Voldemort ngây người một chút, không tin những lời mình vừa nghe được. “Em nói cái gì?”

Harry vươn tay ôm lấy hắn, “Sau khi vũ hội bắt đầu, chúng ta trở lại đây, hai người khiêu vũ, được không?”

” Đương nhiên được.” Voldemort hôn lên đôi môi mềm mại của Harry, quá tốt, sau đó còn có thể làm chuyện khác, không phải sao? Đêm rất dài a.