Bell đi quá bức chân dung, trong tay là một chiếc khay bạc đầy bách bích quy nhỏ thơm lừng. “Hello, Harry, mới vừa làm xong, thử một chút.”
Harry chán nản, “Bell, cậu có thể đừng thay tớ làm một số chuyện được không?”
Bell khó hiểu hỏi lại: ” Harry, tớ biết cậu không thích Sofia, nhưng bánh ngọt của cô ấy làm thì có vấn đề gì chứ? Cô ấy làm bánh rất ngon.” Hắn nuốt nước miếng, Sofia mà làm bánh ngọt thì có lợi cho hắn, Snape và Lucius.
” Tớ không muốn để cô ấy hy vọng. Tớ không thể cho cô ấy cái gì, cho nên tớ không muốn cô ấy hiểu lầm.” Harry nói rõ, ” Tớ nói nghiêm túc, Bell, đừng làm như vậy nữa, tớ rất phiền não.”
Thấy Harry nghiêm túc nói rõ lập trường, Bell đành thu hồi tâm trạng muốn đùa giỡn. Lúc này Harry không phải bạn học của hắn, mà là tiểu chủ nhân của Tử thần thực tự, là tình nhân của chủ nhân Voldemort, cũng là người kế thừa. Lúc này mỗi một lời của Harry, hắn đều phải nghe theo. Hắn cầm lại khay bạc, hỏi ý kiến: ” Như vậy, Harry, tớ đem bánh bích quy trả lại?”
Harry khoát khoát, ” Nếu đã nhận, thì không cần trả lại. Sau này không được làm như vậy.”
Bell cung kính cúi đầu,” Được, Harry, sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
” Hôm nay Lucius không ở đây, đó là cậu ấy không may, cậu với Sev chia nhau.” Harry nghĩ đến lúc Lucius làm xong luận văn pháp thuật cổ xưa trở về, nghe được mình mất món ngon mà vô cùng đau đớn, cậu liền cười rộ lên.
” Một khi Harry đã mở miệng, tớ cũng không cần kiêng nể.” Snape giật lấy khay bánh trên tay Bell, cho một miếng bánh vào trong miệng, ” Ăn ngon, thật sự là rất ngon.”
” Severus, đó là của tớ!” Bell kêu to, hướng Snape, hai người bắt đầu náo loạn ầm ĩ.
Một buổi chiều có thể vui vẻ như vậy mà kết thúc, nhưng Hedwig đáng yêu nhanh nhẹn bay vào phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, thân mật mổ vào ngón tay của Harry, đưa cho Harry một bức thư. Chữ viết trên bức thư rất lộn xộn, có vẻ tâm trạng của người viết thư lo lắng không yên.
” Harry,
Tớ cần nói chuyện với cậu. Địa điểm: tháp thiên văn.
James”
James muốn nói chuyện với cậu? Harry không muốn một chút nào. Gặp James làm gì khi cậu đã biết tâm tình của hắn chứ? Hai người không còn gì đáng để nói cả. Nhưng Harry lại nghĩ tới Rita Skeeter, ít nhất mình nên nhắc nhở James cẩn thận người phụ nữ nhỏ nhen kia. Voldemort có thể hạn chế Rita, Harry cũng có thể cam đoan Rita không nói lung tung về cậu, nhưng còn James? Tuy gia tộc của hắn cũng nằm trong giới thượng lưu, nhưng cũng không thể làm Rita câm miệng. Lần trước, gia tộc Potter hại Rita bị tạm giam, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ trả thù James. Không còn cách nào, đành đi gặp James một lần.
Báo với Snape còn đang làm ầm ĩ một tiếng, nghe hắn xác định, Harry đi qua bức chân dung, tới tháp thiên văn. Tới nơi, phát hiện James đã chờ, vẻ mặt sốt ruột không yên đi tới đi lui. Thấy Harry, đôi mắt âm u của hắn lại tăng thêm chút bực tức.
” Ách, Cậu…… Tìm tớ có việc gì?” Trước khi James mở miệng, Harry đã hỏi trước, mang theo chút khó hiểu, cười.
James vừa mở miệng đã tràn ngập mùi thuốc súng, ” Trong lòng cậu hiểu được!”
” Tớ không rõ, James. Tớ nghĩ chúng ta đã không còn là bằng hữu, tớ không còn làm chuyện gì liên quan đến cậu.” Harry bình tĩnh trả lời.
” Cậu!” Lửa giận trong lòng James bốc lên tột đỉnh, hắn bất ngờ tiến lên, chỉ cách Harry vài cm.” Vì sao cậu không muốn làm giáo sư hướng dẫn cho tớ, chẳng lẽ cậu không biết trận đấu lần này…… Quan trọng như thế nào với Hogwarts sao? Tớ không biết tớ làm mất lòng cậu điều gì, nhưng cậu vì tư quên công, Hogwarts cũng là Hogwarts của cậu, cậu có nghĩa vụ vì vinh quang của nó mà làm một số chuyện!”
Sáng sớm nay nghe hiệu trưởng Dumbledore nói Voldemort sẽ làm giáo sư hướng dẫn cho hắn, trong lòng hắn như bị tảng đá đè nặng, đau đến nỗi không thể thở được. Ngay từ đầu hiệu trưởng Dumbledore đã chọn Harry, vừa lúc hợp tâm ý của hắn. Hắn muốn phục hồi quan hệ như cũ với Harry, hắn không muốn cậu nhìn hắn như người xa lạ. Nhưng chỉ cách một buổi tối, giáo dư hướng dẫn từ Harry biến thành Voldemort, cái này chỉ có thể là do Harry không muốn, cho nên Voldemort mới thay thế.