Sau một giờ bốn mươi phút bay và nửa giờ lái xe, cuối cùng năm người cũng đến nhà bà ngoại.
Thành phố A bên kia mưa rả rích, thành phố I bên này lại trời nắng đẹp.
Vào ngày đông, nắng ấm treo cao, tia nắng vàng chiếu xuống mặt đất xua tan đi không khí lạnh. Có bụi mịn bay trong không khí, ánh mặt trời lười biếng nóng như lò sưởi phiếm hồng nửa bên mặt. Ngẩng đầu nhìn bầu trời có thể lờ mờ thấy vài áng mây.
Lúc năm người mẹ Tống đến dưới lầu đúng lúc gặp ông bà ngoại mang túi mua sắm vừa đi chợ mua thức ăn về.
Hai ông bà nhìn thấy bọn họ vô cùng vui vẻ, đôi mắt cười híp thành một đường, nếp nhắn khóe mắt chen chúc nhau.
Bà ngoại xoa đầu hai chị em, nói với Tống Phưởng: “Có phải bé ngoan lại cao hơn rồi không?”
Tống Phưởng ở cạnh phá đám: “Vì hôm nay chị con đi giày cao gót đó bà ngoại.”
Tống Phưởng lườm cậu một cái.
Bà ngoại vẫn cười tủm tỉm, bàn tay thô ráp nhăn nheo phủ lên má phải Tống Phưởng, bà nói: “Bé cưng nhà chúng ta ngày càng xinh đẹp.”
Mỗi lần cô ở xa trở về đều nghe bà ngoại nói câu này một lần, có thể nói là một loại định luật.
Tống Huyên lại ngó đầu qua, tham gia náo nhiệt, “Bà ngoại ơi, chẳng lẽ bà không thấy con ngày càng đẹp trai ạ?”
Bà ngoại cười, véo nhẹ thịt má trái cậu, nói: “Ừ đúng đúng, đẹp trai đẹp trai đẹp trai."
Tống Huyên cười tít mắt.
Nhà bà ngoại ở tầng ba.
Mang đồ đạc lên hơi tốn sức, phải mất một lúc mới lên tới nhà.
Lúc mọi người đi vào, phòng bếp đang xào đồ ăn, mùi hương thơm lừng. Chỉ chốc lát sau, bác cả bưng đồ ăn ra khỏi bếp, cười tươi: “Ấy, cuối cùng mọi người cũng về rồi! Chị sắp nấu xong rồi, mọi người vào phòng khách nghỉ ngơi lát trước đã, chờ một lúc là ăn được rồi.”
Bà ngoại đi lên trước, đưa túi mua sắm trong tay cho bác cả. Bác cả nhận lấy, cười với hai chị em Tống Phưởng: “Bác quên mua cá bị bà ngoại trách hẳn một tiếng đồng hồ, cuối cùng không nhịn được tự mình đi ra ngoài mua đấy.” Hai chị em Tống Phưởng thích ăn cá nhất.
Bà ngoại bị lời con gái nói làm xấu hổ, vươn tay đẩy bác vào phòng bếp: “Con đi nấu cơm đi, mau lên.”
Bác cả lại nói: “Ây da, mẹ lại còn xấu hổ nữa à?”
Người một nhà cười tủm tỉm, vui vẻ hòa thuận.
Mẹ Tống cất hành lý gọn gàng xong, đi cùng bà ngoại vào phòng bếp hỗ trợ bác cả.
Mấy người bố Tống thì ngồi trêи ghế sô pha phòng khách nói chuyện cùng ông ngoại và dượng bọn họ. Bố Tống vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được tổ chức để thảo luận chuyện trọng đại quốc gia!
TV trước mặt đang phát một vở kịch ngắn Gấm tập, diễn viên biểu diễn khoa trương khiến người xem tại hiện trường cười không ngớt. Hai chị em không có hứng thú với cái đó lắm, cúi đầu gia nhập bộ tộc không ngẩng đầu, dùng điện thoại để yêu đương được, chơi game được, thú vị hơn kịch ngắn gấp trăm lần.
“Chị!”
Đột nhiên một giọng thiếu nữ vừa the thé vang lên làm tim Tống Phưởng đập hụt mất một nhịp.
Tống Phưởng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cao cười khanh khách cách đó không xa.
Hôm nay thiếu nữ mặc quần yếm denim, bên trong là chiếc áo hoodie lông xù tai thỏ màu hồng. Vừa hồng vừa nhạt nhưng thiếu nữ mười sáu tuổi không sợ, nhẹ nhàng khống chế hoàn mỹ.
Cô bé chạy chậm về phía Tống Phưởng, đặt ʍôиɠ đẩy Tống Huyên ra, ôm cánh tay cô, con ngươi biến thành hình trái tim: “Cuối cùng chị cũng về rồi, em nhớ chị tưởng chết luôn á!” Khi còn nhỏ cô bé chính là cái đuôi sau ʍôиɠ Tống Phưởng, là fangirl đầu tiên của Tống Phưởng, giờ đã lớn 16 tuổi vẫn không đổi.
Tống Huyên bị chen qua một bên đen mặt lại, kéo tai thỏ cô bé ra sau, chế giễu: “Đã già đau rồi còn giả vờ ngây thơ hả Khương Hiểu? Có biết xấu hổ là gì không?”
Tay Khương Hiểu giật tai thỏ lại, hừ một tiếng: “Không biết.”
Dượng ở bên kia thấy Khương Hiểu đến, hỏi cô bé: “Con đã xong bài tập chưa?”
Khương Hiểu ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Xong rồi ạ, không xong sao con dám ra đây.”
Dượng rất hiểu tính tình con gái mình, hơi nghi ngờ lời cô bé nói, ngón trỏ vụng trộm chỉ về phía phòng bếp, nói: “Con lừa bố thì không sao nhưng qua được mắt mẹ mới coi là giỏi.”
Khương Hiểu buông tay: “Qua mắt cảm giác ạ, con làm bài xong thật rồi mà. Giữa người với người có thể tin nhau nhiều hơn được không bố.”
Nhắc đến hai chữ bài tập, bố Tống cũng đổ thêm dầu, hỏi Tống Huyên: “Thế còn con, đã bắt đầu động vào bài vở chưa đấy?”
Tống Huyên nghe xong, hai tay vội vàng nắm chặt tay bố Tống, chân thành nói: “Bố à! Bố tâm sự với con chuyện ông Trump đi!” Nói chuyện về Trump tốt hơn nói chuyện bài vở gấp mười ngàn lần a a a a a.
Bố Tống rút tay ra, “Bố không muốn nói chuyện Trump, nói chuyện học hành đi.”
Tống Huyên: “…”
…
Có mẹ Tống gia nhập, tốc độ nấu cơm tăng lên không ít, không bao lâu đã làm xong cả bàn đồ ăn.
Mấy người lên bàn ăn cơm.
Tống Phưởng bị kẹp ở giữa Tống Huyên và Khương Hiểu. Fanboy số 1 và fangirl số 1 bắt đầu tranh giành tình cảm, không ngừng gắp đồ ăn vào bát Tống Phưởng.
Khương Hiểu: “Chị ăn của em đi!”
Tống Huyên: “Chị ruột, ăn của em, của em đi!” Còn cố ý cắn nặng chữ ‘ruột’, rất là trộm gà*.
(*) Kẻ trộm gà là một phương ngữ Bắc Kinh, có nghĩa là keo kiệt, cũng có nghĩa là cực kỳ tính toán, châm chích hoặc xảo quyệt, thông minh.
Bà ngoại gõ bát cháu trai cháu gái nói: “Ăn uống đàng hoàng.”
Lực uy hϊế͙p͙ của bà ngoại trước mặt hai đứa nhóc này cực kỳ lớn, lời này nói ra đủ để hai đứa yên tĩnh. Cuối cùng mẹ Tống ngứa mắt, mặt không đổi lạnh lùng nói với Tống Huyên: “Nào, Tống Huyên, nói cho mọi người biết điểm toán cuối kỳ lần này con thi được bao điểm.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Tống Huyên như nuốt phải ruồi sống, ngoan ngoãn nghe lời, cúi đầu ăn cơm, không nói thêm một chữ.
Gừng càng già càng cay.
Bác cả ở cạnh nghe câu này, không biết chữ nào khiến bác vào mood, nhìn Khương Hiểu khẽ thở dài. Tiếng thở kia không dài không ngắn, Khương Hiểu nghe mà nổi da gà toàn thân.
Đúng như dự đoán của Khương Hiểu, đại nhân mẹ mở miệng nói chuyện, giai đoạn khó khăn nhất cả kỳ nghỉ Tết bắt đầu. “Sang năm Khương Hiểu lên cấp ba rồi, với thành tích hiện giờ của con bé —— haiz, nghĩ đến đây mà ung cả thủ.”
Khương Hiểu bị gọi tên, lập tức biến thành Tống Huyên số hai, cúi đầu lùa cơm, không ho một chữ.
Khương Hiểu bằng tuổi Tống Huyên.
Tính cách bác cả lại tương tự mẹ Tống, đều độc tài chuyên trị, tính cách tôi nói một bạn chắc chắn không được nói hai. Cho nên hai chị em nhắc đến đề tài này luôn nói mãi không hết chuyện. Lần nào gia đình sum vầy ắt phải nói chuyện, mà Tống Huyên và Khương Hiểu cũng ắt không trốn khỏi ăn mắng một trận.
Tiếp theo bác cả nói: “Trường học thêm môn nào cũng đăng ký cho nó môn đó mà thành tích chỉ tiến bộ hơn được có xíu. Muốn đăng ký thêm thì nó khóc lóc cãi là mệt mỏi, không chịu. Thật là không biết bắt nó xử lý thế nào mới ổn.” Bác dứt lời, hình như vẫn chưa hết giận, nói với Khương Hiểu: “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi biết không? Con nghĩ con học cho mẹ hay sao? Học ấm thân con chứ ai!”
Tống Phưởng cứ như đang nghe mẹ Tống thứ hai nói chuyện.
Cuộc hội thoại sau đó, Tống Phưởng không cần đoán cũng biết.
Mẹ Tống cảm thấy tán đồng sâu sắc, sau đó hai chị em trao đổi kinh nghiệm dạy dỗ một phen, cuối cùng mới thôi trách mắng hai đứa bé, y hệt trước kia.
Tống Phưởng không hó hé gì, yên lặng ăn cơm. Người trêи bàn cũng im lặng, hai chị em nhà này bá đạo cố chấp muốn chết, ai nói gì cũng vô dụng.
Bác cả nói xong, mẹ Tống nhìn Tống Huyên và Khương Hiểu, nghĩ nghĩ nói với bác: “Thôi chị, chuyện học hành của bọn trẻ con cứ từ từ, không thể quá gấp.”
“Cạch ——“
Đũa Tống Phưởng rơi xuống.
“Chị cầm đũa kiểu gì còn không vững thế.” Tống Huyên xoay người nhặt lên, “Em đi lấy cho chị đôi khác.”
Tống Phưởng còn chưa thoát khỏi khϊế͙p͙ sợ, đần độn gật đầu.
Không chỉ có Tống Phưởng ngạc nhiên, bác cả cũng kinh ngạc. Bác nói: “Trước kia em có nói như thế đâu!” Trước kia mẹ cô đều nói phải nghiêm khắc bắt bọn nhỏ học tập, không nghiêm khắc không phải phụ huynh tốt.
Dáng vẻ mẹ Tống một lời khó nói hết.
Đúng lúc đó, Tống Huyên lấy đũa từ trong bếp quay lại, ngồi xuống đưa đũa cho Tống Phưởng.
Tống Phưởng nhận lấy, thấp giọng hỏi Tống Huyên: “Mẹ sao thế?” Thật sự là thay da đổi thịt luôn.
Tống Huyên: “Đợi lát nữa cơm nước xong em nói cho.”
——
Ăn xong bữa cơm.
Tống Phưởng tranh thủ kéo Tống Huyên vào phòng, hỏi cậu đầu đuôi câu chuyện thế nào. Tống Huyên uống ngụm nước để nhuận giọng, chậm rãi kể cho cô.
Hóa ra là ‘con nhà hàng xóm’ —— con trai đồng nghiệp cơ quan mẹ Tống —— vì không chịu nổi áp lực nặng lớp 12 nên cắt cổ tay trong nhà.
Mẹ Tống cũng có mặt tại hiện trường lúc phát hiện, một vũng máu trêи bàn học kϊƈɦ thích bà không nhỏ. Sau đó bà một mực im lặng không nói, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Tống Huyên: “Mẹ anh Tiểu Minh còn điên cuồng hơn mẹ chúng mình, chị không thấy thì thôi, cực kỳ kinh khủng.”
Tống Phưởng: “Vậy em ấy không sao chứ?”
Tống Huyên: “Không sao, không sao ạ.”
Tống Phưởng cũng đã từng nghe nói vị ‘con trai nhà hàng xóm’ này. Là con trai độc nhất trong nhà, rất thông minh, gia đình đặt toàn bộ hi vọng lên người cậu ta. Rất nhiều người trưởng thành còn không gánh nổi hai chữ áp lực, huống chi là một thiếu niên mười bảy tuổi. Tới giới hạn thì bộc phát, Tống Phưởng rất đau lòng nhưng không ngạc nhiên. Cô thấy kinh ngạc về chuyển biến tư tưởng của mẹ mình hơn.
Thay đổi rất lớn.
“Chị, đừng nghĩ đến nữa, em cho chị xem cái này!” Tống Huyên nói thần bí, lấy điện thoại ra, mở một giao diện đưa cho Tống Phưởng, “Mau nhìn nè chị ơi!”
Tống Phưởng nghi hoặc cầm alasy.
Trong điện thoại là một bộ truyện tranh.
Góc nhìn của bộ truyện mở ra từ góc nhìn một con chó của nam chủ nhân.
Mở đầu, nhân vật nam chính trong thang máy ngẫu nhiên gặp một cô gái thủ khống…
Tống Phưởng càng lướt xuống dưới càng cảm thấy không thích hợp.
Ngón trỏ đột ngột dừng lại khi con boss lông vàng cắn quần áo nữ chính.
Bức vẽ này! Là vẽ những chuyện xảy ra giữa cô và Giang Ký Minh đây mà!!!!!
“Cái này, cái này không phải là chị với Giang Ký Minh sao!” Tống Phưởng lật điện thoại, sợ hãi nói.
Tống Huyên đáp: “Đúng thế, em nói với chị trước đó rồi còn gì, manga cũ của em đã kết thúc, muốn dùng nguyên mẫu chị và A thần vẽ manga.”
Tống Phưởng ngẫm lại, hình như có chuyện này thật. Lúc đó cô chạy xong một hoạt động, buồn ngủ chỉ muốn ngủ, Tống Huyên gọi điện thoại đến nói chuyện này với cô. Cô muốn mau chóng đối phó cậu qua loa nên nói, nếu cuối kỳ em lọt top 100 của khối thì mới được vẽ. Một trăm người đứng đầu hàng năm, có lẽ đối với người khác thì dễ nhưng với Tống Huyên học lệch thì không dễ tẹo nào.
“Lúc ấy chị nói là em vào top 100 cuối kỳ mới được ——“
“Lần này em vào tròn top 100 luôn!”
Bởi vì câu đó của Tống Phưởng, Tống Huyên không trốn học nữa, ngày ngày chăng đèn đêm khuya, học tập học tập học tập. Bản thân cậu có gốc cơ bản rất tốt, người thông minh, cố gắng một chút là nâng cao được thành tích, chủ nhiệm lớp cũng liên tục khen ngợi cậu.
Cậu sợ chị không tin mình, chỉ vào quầng thâm dưới mắt nói: “Chị không thấy à, quầng thâm mắt em nặng hơn trước bao nhiêu nè! Đều là do thức khuya học bài đấy.”
Tống Phưởng nhìn sang.
Đúng như lời cậu nói, quầng thâm mắt nặng hơn lần trước gặp cậu rất nhiều.
Bộ manga này Tống Huyên vẽ trong thời gian nghỉ đông.
Đăng nhiều kỳ trêи một app manga.
Tình tiết cải biên từ nguyên mẫu Tống Phưởng và Giang Ký Minh. Khác với hiện thực ở chỗ, nam chính không phải đại thần eSport, nữ chính cũng không phải blogger làm đẹp, bọn họ chỉ là một đôi bình thường nhất trong thế giới bình thường. Bởi vì tay của nam chính, nữ chính dần dần sinh ra hứng thú với nam chính, cuối cùng ở bên nhau. Cốt truyện rất ấm áp.
Tình tiết có chỗ trùng hợp hiện thực cũng có chỗ khác với hiện thực. Tuy nữ chính trong truyện tranh cũng là một loại hình thẹn thùng trước mặt người mình thích, nhưng Tống Phưởng nói thật, rất nhiều tình tiết cho thấy nữ chính này vẫn dũng cảm hơn mình một chút.
Lúc cô ấy có được Wechat của nam chính, ra quyết định thêm bạn, mà không giống Tống Phưởng cầm điện thoại ngẩn người.
Phần dũng cảm kia Tống Phưởng cũng muốn làm, nhưng không làm được.
Lúc nói chuyện với Tống Huyên cô không cẩn thận nói ra, không ngờ cậu lại nhớ kỹ, lại dùng bút vẽ để cô ở một thế giới khác làm được phần dũng cảm này.
Mặc dù manga chỉ có vài chương nhưng lượt xem vô cùng cao.
Fan hâm mộ còn đăng lên Weibo, chia sẻ nhiều nơi, lại hút thêm một đám lớn fan cp nam nữ chính, có cả —— fan vai phụ —— chó của nam chính.
Tống Phưởng lướt lướt truyện tranh, nhìn cậu một cái: “Bảo sao trước kia em cứ luôn hỏi chuyện của chị với anh ấy.” Còn nói bóng nói gió, hỏi cực kỳ tỉ mỉ, cô lại không phát hiện ra, ngốc nghếch nói hết.
Tống Huyên ngây ngô cười hai tiếng he he, lại nói: “Nhưng em giúp chị và A thần hút bao nhiêu là fan trong giới nhé!” Nói xong, cậu mở phần bình luận một chương mới nhất cho Tống Phưởng đọc ——
[Dạo này ngọt ngào như nước tràn thành lũ, nhiều truyện không ngửi nổi nhưng bộ này thật sự không tệ. Đại đại cố lên!!!!]
[Hai người kia ngọt quá đi mất!!!]
[Con boss lông vàng kia đáng eo quá nhờ QAQ lại muốn lừa tôi nuôi chó đây mà]
[Từ Weibo tới!!!! Chủ thớt cập nhật chương mới hăng hái lên nha!!!! Thích nam nữ chính quá đi mất thôi!!!!!!]
[Nữ chính còn sợ xấu hổ nỗi gì, nếu là tôi thì tôi nhào lên luôn cmnr…]
[Nam chính cực đáng yêu cực đáng yêu cực đáng yêu cực đáng yêu]
[Đọc một lúc mà tự dưng lộ ra nụ cười của dì]
[…]
…
Thành tích Tống Huyên tiến bộ không có nghĩa là không cần làm bài tập.
Cậu buôn với Tống Phưởng không được bao lâu đã bị mẹ Tống đuổi đến phòng sách, ngồi một chỗ làm bài nghỉ đông cùng Khương Hiểu.
Mỗi người chiếm nửa bàn học, vì rất nhiều bài vở nên bọn họ cũng không có thời gian tranh cãi, ai làm bài người này, yên tĩnh hiếm có.
Nhưng sự yên ắng này không được bao lâu đã bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Khương Hiểu cau mày nhìn qua: “Tống Huyên, nếu không phải nể chú là em ruột của chị thì chú có biết đã bị chị tẩn cho bao lần rồi không?”
Tống Huyên đứng lên, nhìn xuống cô bé: “Khương Hiểu, nếu không nể cô là con gái của bác cả thì cô có biết đã bị anh đánh cho bao lần rồi không?” Rồi sau đó lại cười nhạo: “Đồ lùn.”
(Tuy xét thì KH lớn hơn TH nhưng hai đứa chí chóe nên mình để giống như kiểu không ai nhường ai, TH không chịu gọi KH là chị đâu, em họ mình bên ngoài sêm sêm tuổi chúng nó còn xưng mày tao với nhau nữa kìa =))))
Khương Hiểu lập tức xù lông, không sợ chết thì nhắc lại xem?!
Tống Huyên không để ý đến cô bé, ngẩng đầu cà lơ phất phơ đi ra.
Khương Hiểu tức đến dậm chân.
Tống Huyên đi đến ban công, kết nối điện thoại.
Là đồng bọn của cậu gọi đến.
Giọng nói đồng bọn rất kϊƈɦ động: “Ê, Tống Huyên! Chúng ta đi in tấm ảnh kia ra đi, đợi đến sau khai giảng ——“
Tống Huyên trực tiếp ngắt lời cậu ta: “Con mẹ nó mày điên rồi à?! In ra? Tao in chân dung mày ra in ở cổng nhà mày làm thần giữ cửa được không?!”
Đồng bọn bị chửi sững sờ, lẩm bẩm: “Mày, mày sao…”
Sau khi Tống Huyên gửi ảnh chụp trong tin nhắn riêng, ban đầu là vô cùng vui vẻ phấn khởi, nhưng qua lúc kϊƈɦ động mới khôi phục lý trí, không nói ra được nguyên nhân nhưng càng nghĩ càng hối hận, không nên làm như thế, thật sự không nên làm vậy.
Cậu muốn thu hồi tin nhắn nhưng vì đã quá thời gian nên không thu hồi được.
Tống Huyên bình tĩnh lại, nói: “Trừ ba người bọn mày ra thì không được để người khác biết chuyện này nghe chưa?!”
Đồng bọn không hiểu: “Đậu má, tại sao chứ. Chuyện A thần là anh rể mày trâu bò quá còn gì.”
Tống Huyên phiền lòng, nói: “Mày hỏi nhiều như vậy làm gì. Mày chỉ cần trả lời tao là được, mới nhớ lời tao vừa nói chưa!”
Tuy đồng bọn không cam lòng nhưng vẫn nói: “Được, được thôi.” Trước giờ tính tình của đồng đảng đều rất tốt, hiếm khi nhiều thuốc súng như vậy, xem ra chuyện thật sự nghiêm trọng. Đồng bọn lại hỏi: “Thế tao đi bảo hai đứa Đặng Húc một tiếng nhé?”
Tống Huyên im lặng một lát, “Ừ.”
…
Một bên khác.
Tống Phưởng đợi trong phòng.
Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin Wechat cho người nào đó ——
[Tống Phưởng: Anh đi đọc một bộ manga này đi, tên là «Vài ba câu chuyện kể về những năm chủ nhân tôi ngược cẩu»]
[Giang Ký Minh: Ừ.]
Năm phút sau.
Tống Phưởng mở túi tẩy trang chuẩn bị tẩy trang, vừa lấy bông tẩy trang ra, điện thoại trêи bàn rung lên.
Cô bấm màn hình sáng lên, là Wechat Giang Ký Minh gửi đến ——
[Giang Ký Minh: Em vốn đâu có add wechat của anh.]
Vài giây sau lại thêm một câu ——
[Giang Ký Minh: Tại sao đất diễn của Demacia còn nhiều hơn anh?]
Thôi “ạ” luôn ông anh đấy! Cái này có phải phim phủng gì đâu! Còn cạnh khóe đất diễn nữa hả?!