Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 33: Đáng yêu




Cúp điện thoại, Tống Phưởng mới phát hiện nàng ‘trăn’ đã đến cạnh cô từ bao giờ.

Cô ấy đang cúi đầu gửi tin nhắn, ý cười nhẹ nhàng, ngẩng đầu thấy cô gọi điện thoại xong thì nháy mắt nhìn cô, “Bạn trai hả?”

“Đúng.”

“Chắc chắn là nhỏ hơn cậu.”

Tống Phưởng hơi sửng sốt, “Đâu có, anh ấy lớn hơn tớ một tuổi.”

“Thật á?!” Cô ấy kinh ngạc, “Nghe cậu gọi điện thoại cảm giác bạn trai rất dính cậu ý, tớ cứ tưởng hai người là phi công máy bay cơ.”

Dính… Dính cô?

Giang Ký Minh…?

Đừng có giỡn.

Cô phủ định gần như vô thức, “Bạn trai tớ, tính tình anh, anh ấy khá lạnh nhạt.” Cái từ dính người này đi với ai chứ đi với anh là nhầm đối tượng rồi.

Nàng ‘trăn’ kϊƈɦ động vỗ tay: “Thế thì càng tốt! Ngoài lạnh trong nóng, chỉ nhiệt tình với mình bạn gái. A a a a a a, cậu thật hạnh phúc đó Tiểu Nhật Phương! Cậu tìm bạn trai ở đâu ra, cho tớ địa chỉ, tớ cũng đi tìm!”

Tống Phưởng: “Một cái thang máy khai quang.”

Nàng ‘trăn’: “… … ???”

Người số đỏ, đi thang máy cũng gặp được bạn trai.

Mà mình thì sao, chỉ có một đống oxi xung quanh.

Nhói lòng.



Phòng nghỉ của RG.

Giang Ký Minh mở cửa đi vào.

Hai chân 11 gác trêи bàn trà, nhìn người tới, giọng điệu khoa trương: “Woa, tôi thật sự phục hai tên b cậu và Hầu Tử đấy. Thi đấu xong là gọi ngay cho bạn gái. Này, thế hai cậu có báo tin đậu đại học không????”

Phóng vấn cũng bắt 11 đi trả lời.

Hỏi Giang Ký Minh, sao anh không đi.

Vị kia giơ cao điện thoại, tôi phải gọi điện cho Tống Phưởng.

Ném cho cái vỏ chuối bây giờ chứ cái tên kiệm lời như ngọc này!

Không coi chó FA là người phải không!

Tức chết mất!

Đúng lúc đó, Hầu Tử đã gọi điện thoại báo tin mừng xong, đẩy cửa vào, Bàn Tử đi đằng sau cậu ta.

Không biết là Bàn Tử nhìn thấy chuyện lạ gì trêи thế giới mà hai mắt dán chặt vào điện thoại, mặt đầy vẻ khó tin.

11 bĩu môi, “Sao thế kia?”

Hầu Tử: “Vẫn đang ngạc nhiên chuyện mình có fan nữ.”

RG chiến thắng IS, chiến thắng đầu tiên của giải LPL mùa xuân spam toàn giới eSport hôm nay, ngoài ra, ở khán phòng ―― em gái đáng yêu giơ “Trần Húc, em thật sự thích anh QwQ” cũng thành đề tài spam.

Lúc trước, khi Bàn Tử bắt đầu gia nhập RG làm SP, ngoại hình không xuất chúng nhưng mồm miệng cợt nhả và thao tác nhanh nhẹn vẫn thành công thu hoạch được fans nữ.

Nhưng càng về sau, thời gian Bàn Tử ở chung với mọi người ở căn cứ càng dài, tình cảm càng sâu sắc, hoàn toàn đâm đầu vào con đường cợt nhả một đi không trở lại.

Mục crazy mic * trong S6, chỉ cần Bàn Tử nói chuyện thì căn bản sẽ có loại phong cách thường trực này ――

(*) Mục này còn gọi là mic check hay cắt ghép những đoạn thi đấu mà tuyển thủ có phát biểu ngáo ngơ hài hước, v.v…

Đối với AD Hầu Tử: “Hầu Hầu, tôi cắm mắt cho cậu rồi đó; Hầu Hầu, cho cậu red nè; Hầu Hầu…”

Hầu Tử: “Hầu Hầu Hầu mẹ cậu Hầu!”

Đối với JG 11: “Anh 11 nhanh lên chút xuống đây k đi mà.”

11: “Gọi bố đê.”

Bàn Tử: “Bố ơi!”

Đối với MID Akoo: “Giang ca g――”

Akoo: “Câm miệng.”

Đối với TOP Koki: “Tương Hách, combat vừa rồi cậu giỏi đó ~”

Koki (nổi da gà cả người): “A ssibal!”

Loại video crazy mic này ngày càng nhiều.

Fan only của Bàn Tử cũng dần dần biến thành ‘CP Bàn Hầu’ ‘CP Bàn A’, hơn nữa cậu ta buông thả bản thân, vô số lần để đầu bết lên sân đấy còn nói thẳng, “Thi đấu eSport, không cần gội đầu!” Sau đó, căn bản là fans nữ tuyệt chủng hết.

Khi sinh vật tuyệt chủng xuất hiện lại, đương nhiên mọi người có phản ứng kinh ngạc, bản thân Bàn Tử cũng không ngoại lệ.

Cậu ta ngồi trêи ghế sô pha, nhìn người trêи màn hình điện thoại, hỏi Hầu Tử: “Không phải là cậu mời diễn viên đến cổ vũ tôi đấy chứ?”

Hầu Tử đang uống nước, vừa nghe câu hoang đường này, suýt thì nghẹn sặc, ho đỏ cả mặt.

Hai người này làm gì cũng tấu hài kịch được, chẳng trách người khác nói BOT RG có một Đức Vân Xã*.

(*) Deyunshe, chính thức là Công ty Truyền thông Văn hóa Deyunshe Bắc Kinh, là một tổ chức biểu diễn nghệ thuật dân gian và nghệ thuật dân gian Trung Quốc có trụ sở tại Bắc Kinh, được thành lập bởi các danh hài Zhang Wenshun, Guo Degang và Li Jing vào năm 1995. đổi tên thành Deyunshe.

11 đã sớm bình thản với tình cảnh này, cúi đầu nghịch điện thoại di động, trò chuyện câu được câu không với Giang Ký Minh bên cạnh: “Thi đấu hôm 22 Soraka có đến không?”

Năm giờ chiều ngày 22 tháng 1. RG với EK, là trận đấu cuối của giải mùa xuân, sau khi LPL kết thúc, lần thi đấu sau phải đợi đến cuối năm.

Giang Ký Minh: “Không tới.”

11 kinh ngạc: “Ơ, em ấy bận à?” Lần trước đón năm mới, rõ ràng anh ta nghe thấy Soraka hỏi Uyển Uyển chuyện thi đấu mùa xuân, thời gian địa điểm đều hỏi rõ, anh ta còn tưởng cô nhất định sẽ đến.

Giang Ký Minh vặn chai nước khoáng, uống một ngụm, “Vướng công việc, không có thời gian.”

Ngày đó Tống Phưởng phải đi khai trương một cửa hàng pop-up*, vừa vặn trùng với thời gian thi đấu nên không đi được.

(*) Cửa hàng chớp nhoáng (快闪店): Cửa hàng bán lẻ pop-up, còn được gọi là cửa hàng tạm thời hoặc bán lẻ flash, là xu hướng mở không gian bán hàng ngắn hạn kéo dài vài ngày đến vài tuần trước khi đóng cửa, thường để bắt kịp một sự kiện mốt hoặc kịp thời.

“Làm beauty blogger bận thật đấy.” 11 còn lẩm bẩm vài câu, sau đó dùng cùi chỏ huých Giang Ký Minh, nhướng mày, nói: “Bạn gái không đến xem mình thi đấu được có thấy không vui không? Hả?”

Giang Ký Minh không trả lời, ném bình nước lên bàn trà, ngửa đầu tựa sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.

11 thấy thế, có lẽ anh mệt mỏi nên không nói nhiều nữa, đeo tai nghe vào tiếp tục vào trận game.

Thật ra cũng không phải không vui.

Nhưng đôi khi vẫn nghĩ, nếu cô ấy có skill TP* thì tốt rồi.

(*) TP/Teleport/Dịch chuyển: Sau khi niệm trong 3.5 giây, dịch chuyển tướng của bạn đến vị trí của lính, trụ, hoặc mắt của đồng minh.

Nói vậy thì chỉ cần một giây cô đã có thể dịch chuyển đến bên cạnh mình rồi.

―― Said by mưu kế vặt vãnh của thiếu nam 23 tuổi rưỡi.

*

Cửa hàng pop-up lưu động toàn thế giới của hãng V lần đầu tiên đặt chân đến Trung Quốc đại lục, trạm thứ nhất chính là thành phố A.

Lần này hãng V mời những bạn bè thương hiệu tới.

Ở hiện trường tiệc đứng Tống Phưởng còn nhìn thấy một nữ diễn viên nổi tiếng.

Bài trí hiện trường lấy chủ đạo là vàng và trắng.

Trêи bàn trang điểm, có rất nhiều sản phẩm trang điểm hãng V, son môi kem nền các kiểu, hoa cả mắt không kịp nhìn.

Đám Đường Kiêu đứng cạnh bàn trang điểm thử màu son hãng V mới ra, Tống Phưởng lại cúi đầu nhìn đồng hổ trêи cổ tay.

Đường Kiêu mở phấn nền nước mới của hãng V, đánh vào dưới cằm mình, nghiêng mặt cho Tống Phưởng nhìn, nói: “Nhanh nhanh, nhìn hộ tớ màu nào hợp da tớ đi.”

Tống Phưởng ngẩng đầu nhìn cho có, lại cúi đầu cầm điện thoại bấm bấm, “Được đấy.”

Đường Kiêu chậc một tiếng: “Được cái đầu cậu ý, qua loa nó vừa thôi chứ!”

Cứ hễ Đường Kiêu cất cao âm lượng nói chuyện là có nghĩa chuyện bắt đầu phiền. Cô đành ngừng động tác tay, dựa vào đèn trêи đỉnh đầu nhìn cằm anh ta. Tống Phưởng nghĩ vài giây, đưa tay cầm hộp phấn nền khác đưa cho anh ta, “Màu cái kia hơi tối, cậu dùng cái này đi.”

“Thế còn chấp nhận được.” Đường Kiêu hừ khẽ một tiếng, đưa tay nhận lấy.

Phấn nền đánh lên mặt có hiệu quả khá tốt, rất hợp da, độ thoải mái với da cũng ổn, nhưng nhiều tone màu quá, lựa chọn rất phiền phức.

Anh ta ghé má phải ra trước soi gương, nói: “Dạo này tớ đang có hẹn với người đại diện tiểu sinh đang hot, cậu đoán là ai đang hot ――” trong gương, anh ta thấy cô gái bên cạnh mải mê điện thoại di động, ngoảnh mặt làm ngơ mọi chuyện khác. Dáng vẻ này càng chọc tức Đường Kiêu, “Ê! Cậu có nghe không đấy!”

Âm lượng lại cao vút rồi.

Tống Phưởng ấn tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Nghe rồi, cậu nói cậu hẹn một quản lý, lại còn là quản lý của tiểu sinh đang hot.” Cô hỏi theo đúng kịch bản anh ta mong muốn: “Tiểu sinh đấy là ai thế?”

Đường Kiêu cong tay, đóng nắp hộp phấn, “Không nói cho cậu biết.”

Đồ ngạo kiều đến chết này.

Không lâu sau.

Nhân viên PR hãng V đến phân công sản phẩm mới lần này.

Tống Phưởng thấy cô ấy, hỏi: “Bây giờ đi được rồi ạ?”

PR cười: “Được rồi. Em muốn làm gì à? Lần đầu tiên thấy em vội như thế đấy.”

Đường Kiêu ở cạnh hừ hừ: “Bay đến bên bạn trai chứ sao, còn có gì ngoài cái đấy hả?” Còn nói: “Một buổi tối xem đồng hồ 53 lần, nhìn điện thoại 42 lần, đúng là bội phục vị tiểu thư họ Tống này.”

Tai Tống Phưởng hơi nóng lên, không biết là do bị đèn chiếu đỏ hay là đỏ vì bị bạn tốt trêu chọc.

PR cũng đùa Tống Phưởng vài câu, sau đó lại hỏi cô: “Em thân với chị Nghê Đàm lắm à?”

Bữa tiệc pop-up lần này ngoài mời một số bạn bè thương hiệu, hãng V còn mời nhân vật thâm niên giới làm đẹp trong nước Đàm Nghê đến.

Tống Phưởng vừa vào tiệc đã thấy Đàm Nghê.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu không lâu lắm vì Đàm Nghê còn có việc.

Tống Phưởng: “Cũng, cũng tạm ạ. Sao thế chị?”

PR: “Ừ, hình như vừa nãy chị nghe thấy chị ấy đang nói chuyện về em với giám đốc bọn chị.” Giám đốc trong miệng chị ấy là giám đốc sáng tạo toàn cầu hãng V, lần này bay từ Paris đến thành phố A Trung Quốc, giúp mở cửa hàng pop-up này.

Tim Tống Phưởng nhảy lên một cái, còn chưa đợi cô nói chuyện, Đường Kiêu đã lên tiếng: “Nói cậu ấy cái gì hả chị, tốt hay xấu ạ?”

PR buông tay: “Chị không nghe được cụ thể, dù sao cũng nói về Tiểu Nhật Phương.”

Nói cô?

Có thể nói gì nhỉ.

Cô vô thức giương mắt tìm Đàm Nghê.

Trong đám người tấp nập của bữa tiệc, kề vai sát cánh, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt, nhìn thấy chị ấy ở cách đó không xa.

Đàm Nghê mặc một chiếc váy màu đen hình chữ V, tóc dài vấn lên, đang nói gì đó với mấy người có tiếng tăm bên cạnh, cười duyên dáng tự nhiên hào phóng.

Đường Kiêu còn đang chìm trong kinh ngạc, chọt cánh tay Tống Phưởng, thán phục: “Tống Phưởng, cậu sắp bay lên rồi!”

Tống Phưởng thu tầm mắt lại, không nói gì, “Đồ dở hơi.”



Khi Tống Phưởng đến sân vận động diễn ra giải đấu thì đã muộn.

Uyển Uyển nhắn WeChat trêu chọc cô, “Cậu vừa bước chân vào quảng trường cái, đúng lúc RG đẩy đổ nhà EK, đúng là cứu tinh mà.”

Địa điểm diễn ra giải đấu mùa xuân ở tầng 8 quảng trường.

LPL thiết lập an ninh và kiểm tra vé bên ngoài địa điểm, mấy ngày trước Uyển Uyển đã đưa Tống Phưởng vé, bây giờ cô lấy từ trong túi ra đó có vài nếp nhăn.

Sau khi qua kiểm tra an ninh, cô đi vào vài bước có thể nghe thấy tiếng bình luận viên hăng chí giải thích, dB cao nhưng rất nhiệt huyết.

Cô đứng ở cửa chờ Uyển Uyển đến, vô cùng buồn chán nhìn trái nhìn phải.

Chỉ chốc lát sau, có mấy cô gái đi từ giữa ra.

Một người trong đó mặc trang phục lolita màu hồng nhạt, là một cô nàng lo*, Tống Phưởng giả bộ lơ đãng nhìn cô ấy một chút.

(*) cái này là Lo nương, cô nương lolita, chỉ các cô gái mặc trang phục lolita thành trang phục mặc thường ngày.

Không quá cao, nhưng ngực không nhỏ.

Em gái nhỏ đáng yêu ‘tâm hồn’ to lớn.

Em gái đáng yêu cầm poster cổ vũ trêи tay, trêи mặt còn dán sticker in logo RG.

Bên cạnh cô ấy có người nói: “Viện Viện, tớ thật sự không hiểu, vì sao cậu lại thích Bàn Tử thế?”

Em gái đáng yêu cười liếc mắt: “Cậu không cảm thấy anh ấy rất đáng yêu à?”

Cô ấy vừa nói lời này ra, hai người bạn bên cạnh đều lộ vẻ mặt sợ hãi. Một người hoàn hồn lại trước, nói với người còn lại: “Có lẽ cậu ấy vừa nhập giới không lâu, chưa từng thấy những tuyển thủ khác, để về nhà tớ tìm ảnh Akoo khôi phục lại mắt thẩm mỹ cho cậu ấy.”

Em gái đáng yêu: “Tớ biết anh Akoo kia mà, tớ thấy cũng bình thường, không đẹp bằng Bàn Tử ấy.”

Lần này hai người bạn lộ vẻ mặt max sợ hãi.

Một người bạn còn chưa từ bỏ ý định, nói: “TOP RG Koki cũng không tệ, em trai Hàn Quốc trắng trẻo non nớt đáng yêu, rất dễ thương.”

Một người bạn khác cũng nói: “JKO Canmake cũng rất được! Cũng rất đẹp trai!”

Em gái đáng yêu vừa đi vừa lắc đầu, “No no no, Trần Húc đẹp trai nhất, không sánh được.”

Ba người càng đi càng xa.

Tống Phưởng ngây tại chỗ, suy tư.

Chỉ chốc lát sau, Uyển Uyển đi giày cao gót vội vã đi đến, vẫy tay với cô, “Tống Phưởng, đây này!”

Tống Phưởng đi tới.

Uyển Uyển: “Cậu đến muộn quá đấy, thi đấu cũng xong cả rồi.”

Tống Phưởng: “Giang Ký Minh đâu?”

Uyển Uyển: “Anh ấy đang phỏng vấn sau trận đấu.”

Tống Phưởng gật đầu hai cái, như nghĩ đến gì đó, đột nhiên dừng chân lại, hỏi Uyển Uyển: “Này, cậu có sticker không?”

Uyển Uyển: “Sticker gì?”

Tống Phưởng quẹt tay lên mặt, “Sticker RG ý.”

Uyển Uyển tặc lưỡi, “Ngài đúng là phiền đấy ạ, chờ đấy.” Nói xong, cô ấy đi tìm nhân viên lấy sticker.



Uyển Uyển lấy được sticker quay về, đưa Tống Phưởng đến phòng nghỉ của RG.

Uyển Uyển nhìn cô, nói: “Chắc là Giang Ký Minh lại không biết cậu đến đâu nhỉ. Cậu cũng thật là, dùng kịch bản này mãi không chán à.”

Tống Phưởng cười hai tiếng: “Cậu không thấy mỗi lần anh ấy lộ vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng đáng yêu à?” Cực kỳ vô cùng đáng yêu.

Uyển Uyển nghe xong tỏ vẻ sợ hãi, vì cô ấy cảm thấy cái từ đáng yêu này không thể nào dính dáng đến Giang Ký Minh được.

Đây là, người tình trong mắt hóa kawaii???

Uyển Uyển mở cửa phòng nghỉ ra.

Bên trong không có ai, bàn trà bừa bộn. Trêи ghế máy tính vắt mấy áo đồng phục RG, trêи vách tường treo bản đồ trò chơi LOL.

Uyển Uyển: “Cậu ở đây chờ anh ấy đi, đồng nghiệp muốn tớ qua đó một chuyến, xong việc lại về tìm cậu.”

Tống Phưởng gật gù.

Sau khi Uyển Uyển rời đi, Tống Phưởng cầm hộp phấn nền trong túi ra, dán sticker lên gò má. Hôm nay cô trang điểm khói, phấn mắt màu xám và chữ tiếng Anh RG màu đen lại bất ngờ hợp dễ sợ.

Trêи bàn máy tính trong phòng nghỉ có hai thanh đập cổ vũ trắng đen in RG.

Cô đến trước bàn, vừa mới cầm lên, cửa phía sau đã bị mở ra.

Cô xoay người, vừa vặn nhìn vào mắt Giang Ký Minh.

Vừa thấy anh, khóe môi cô tự động cong lên.

Cô cầm hai thanh cổ vũ giơ lên, vẫy vẫy trong phạm vi nhỏ, lộ ra hàm răng trắng, cosplay fangirl u mê trong khán phòng: “RG cố lên! RG cố lên! RG cố lên!”

Người ở cửa còn đang cầm tay nắm cửa, chợt sửng sốt, hình như chưa kịp phản ứng lại.

Nụ cười Tống Phưởng càng sâu hơn.

Bởi vì cô lại nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

Muốn véo mặt anh quá đi mất.