Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 30: Đón năm mới




Qua hai mươi phút nữa là sang 2017.

TV ở tầng một đang phát sóng bữa tiệc đêm giao thừa, hai hàng chữ font Arial nhỏ màu trắng góc dưới bên phải màn hình đang đếm ngược vài giây phút cuối cùng của năm 2016.

Mấy người phân bộ LOL đã livestream bù xong, cùng xuống đón năm mới. Quản lý chiến đội A Kỳ và huấn luyện viên Beat cũng đi xuống cùng họ.

Một đám người ầm ĩ, vây quanh một đoàn, dB ồn ào hoàn toàn im bặt giữa không trung khi nhìn thấy hai người ân ân ái ái trêи ghế sô pha.

Người đầu tiên phản ứng lại chính là 11 đã biết trước.

Anh ta đẩy nhẹ vai Mid dự bị Tiểu C, cố gắng bĩu môi: “Ngây ra đấy làm gì, mau ra mắt mẹ mới nhậm chức của cậu đi.”

Ở căn cứ Tiểu C bị mọi người trêu gọi là con ruột của Akoo bởi vì phải chịu ‘sự quan tâm chăm sóc’ của Akoo quanh năm.

Tiểu C vẫn còn ngơ ra, lẩm bẩm: “Quắt dờ phắc?! Em mới đi livestream bù thôi mà, sao bù xong đội trưởng có bạn gái luôn rồi?!”

Mà A Kỳ bên cạnh lại lập tức ‘quay xe’, đi tìm xem Hầu Tử ở đâu.

Lần trước Tống Phưởng đến, hai người bọn họ đã đưa chuyện buôn dưa rồi, lần này đương nhiên muốn tiếp tục ăn dưa lần trước.

Đáng tiếc quét mắt vài vòng cũng không thấy.

“Hầu Tử đâu?” A Kỳ hỏi.

11 nói: “Bàn Tử lôi kéo Hầu Tử lên lầu làm đám tang cho tình yêu vừa từ trần rồi.”

A Kỳ thầm mắng một câu, mở mắt liếc huấn luyện viên Beat bên cạnh, “Anh thật sự phải kiểm điểm cho tôi.”

Beat trợn to mắt: “Chuyện này liên quan cuối cùng đến tôi ý!”

A Kỳ: “Anh huấn luyện AD của chúng ta thành thằng ngốc suốt ngày sống trong tình yêu ảo tưởng mà còn không liên quan à?!”

Beat: “…Anh lăn mẹ đi.”



Mấy người đi từ cầu thang đến sô pha, cả đường không dời tầm mắt khỏi Giang Ký Minh và Tống Phưởng, dính hơn keo chó.

Ánh mắt đó rất giống… Xem khỉ trong vườn thú.

Bọn họ ngồi xuống đối diện Tống Phưởng.

Tống Phưởng chào hỏi từng người một,

Mấy người đáp lời, một câu cũng dài lê thê, nghe bình thường cũng thấy mờ ám quái dị.

“He he, chào, he he, Soraka.”

“Ngu hả? Bây giờ còn gọi Soraka nữa, không thêm gì vào à?”

“Ừ ừ ừ, he he, chị dâu Soraka, he he, chào chị dâu Soraka.”

Cái lời kỳ quái này thành công làm Giang Ký Minh không hài lòng. Anh liếc mắt lạnh qua, “Cậu ngứa mồm à?”

Giọng điệu đội bá (giống học bá) đã khó chịu nên người kia cũng im bặt. A Kỳ chưa biết sợ là gì, còn sờ ngực mình: “Mồm thì không ngứa nhưng lòng ngứa quá.”

Đội bá đã yêu rồi mà mình vẫn cu đơn lẻ bóng, thực sự ngứa lòng, đông tâm nhộn nhạo mà.

Tiệc tối phát sóng trêи TV, nam nữ mặc lễ phục nhảy múa trêи sân khấu.

Một khung hình máy quay quay đặc tả Từ Kiệt.

Dưới ánh đèn flash, cậu ta mặc áo khoác màu vàng nhạt bao trùm ngoài áo áo trắng, tóc đen vuốt keo ra sau đầu, lộ ra toàn bộ mặt, gương mặt lập thể rõ ràng.

Anh ta đang cầm micro hát tình ca, thỉnh thoảng nhìn nhau với nhà gái bên cạnh.

Beat cắn hạt dưa, chỉ vào cậu ta, “Đây chính là cái gì Kiệt dạo này đang nổi đấy, trông cũng không tệ nhỉ.”

11 nịnh nọt: “Cậu ta sao bì được người đẹp trai nhất giới eSport của chúng ta ―― anh Beat đây chứ ai.”

Beat cười gằn, “Cậu dậy thì cũng thành công lắm, đừng khiêm tốn.”

11: “Đều do căn cứ nuôi dưỡng tốt.”

Nhiệm vụ ngày nào cũng thổi phồng nhau〔1/1〕

Tiểu C cũng nhìn theo bọn họ, đảo mắt một vòng, nói: “Tay cậu ta rất đẹp.”

Nghe vậy, Tống Phưởng vô thức quay đầu, nhưng ánh mắt khó khăn lắm mới chỉ lướt qua cạnh TV, tay cô đặt trêи đầu gối đã bị một bàn tay lớn nắm chặt.

Bị anh giữ lấy, người Tống Phưởng nhẹ nghiêng về phía Giang Ký Minh.

Tống Phưởng quay đầu lại nhìn anh vài giây nhưng anh không nói gì. Đầu óc Tống Phưởng mơ màng, “Hả?”

“Phì phì ――”

11 bên cạnh dựa vào sô pha, đưa tay che miệng, thực sự không nhịn được cười ra tiếng.

Nụ cười này càng khiến Tống Phưởng khó hiểu.

Lần này Giang Ký Minh liếc qua cũng không khiến 11 lặng im được. Đợi cười đã rồi 11 mới hất cằm, “Chậc, Soraka. Giờ em đã có đôi tay ngọc ngà của A thần bọn anh rồi còn phải ngắm của người khác nữa à?!”

Cô cụp mắt.

Bàn tay phủ trêи tay cô kia thon dài mạnh mẽ, móng tay mịn màng, đầu ngón tay cắt sửa gọn gàng, không có phần móng dư. Không phải loại thanh tú trắng nõn mà là khớp xương rõ ràng.

Tống Phưởng còn chưa lên tiếng, quần chúng 11 lại ăn dưa nói tiếp: “Soraka à sau này em phải coi chừng một chút, A thần của tụi anh có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu khá mạnh đấy. Anh ăn blue trong game mà cậu ta cũng ――”

“Mồm miệng rảnh rỗi quá à?”

“Ha, Soraka em thấy chưa, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của người này vừa mạnh vừa cmn hung. Đội bá và tính khí kém nhất RG là từ chỉ cậu ta đấy.”

Tống Phưởng ngước mắt nhìn đội bá.

Quầng thâm dưới mắt đội bá ít hơn lần thi đấu All Star một chút, tơ máu đỏ cũng nhạt đi nhiều.

Đội bá, tính tình kém nhất. Người bạn gái Tống Phưởng đây không muốn thừa nhận cũng không được. Đúng là lần đầu tiên gặp anh, ấn tượng đầu tiên nảy ra trong đầu cô là tay đẹp, cái thứ hai là tính tình kém.

Quăng cho cô một ánh mắt lạnh nhạt, sau đó quay đầu không thèm nhìn cô, dáng vẻ có nhắm mắt làm ngơ đủ làm cô xấu hổ.

Nhưng chuyện này hoàn toàn không cản trở việc cô thích anh.

Một bàn tay nhỏ khác phủ lên trêи bàn tay to kia, hai tay giao nhau, nắm chặt lấy bàn tay to.

“Tay của anh đẹp hơn Từ Kiệt nhiều.” Cô chậm rãi nói, “Tay của anh là đôi tay đẹp nhất em từng thấy.”

Lời nói rất chân thành.

Tống tiểu thư như đang muốn trao giải đôi tay đẹp nhất quả đất cho Giang Ký Minh.

Giọng điệu cô mềm mỏng, từng chữ truyền vào trong tai anh.

Ánh mắt anh rơi xuống bờ mi cô, đưa tay véo nhẹ má cô. Anh hơi hé miệng nhưng lời ra đến đầu lưỡi lại nuốt xuống, chỉ có một tiếng “Ừ” thốt ra.

Cảnh bên này tình như cái bình, cảnh bên kia lại ăn cẩu lương suýt nghẹn.

A Kỳ vỗ mạnh lên vai 11, vừa đánh vừa mắng: “Nói nhiều con mẹ cậu! Nói nhiều con mẹ cậu! Mười mấy phút cuối cùng của năm 2016 mà ông đây còn bị tọng thức ăn cho chó vào mồm!”

11: “…”

Chó điên độc thân hai năm có thừa, không dám chọc, không dám chọc.



Không lâu sau, phân bộ Hearthstone và CSGO cũng đi xuống.

Biết Tống Phưởng là người yêu mới nhậm chức của A thần, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, đều cho rằng người có thể thu phục được Akoo chắc chắn sẽ có kỹ thuật chơi game tuyệt vời.

Vì vậy ghé đến cạnh Tống Phưởng hỏi cô một câu ――

Hearthstone: “Chị dâu, chắc là chị có chơi Hearthstone chứ. Mùa này chị lên bậc nào rồi?”

Tống Phưởng: “Emmmmmm――”

Hearthstone: “Chắc là lên ‘Huyền thoại’ rồi nhỉ!”

Tống Phưởng vội vã xua tay: “Hả? Không phải, không phải.”

Hearthstone: “?”

Tống Phưởng: “Này, Hearthstone là cái gì?”

Hearthstone: “…Ể?”

CSGO đến đẩy Hearthstone qua một bên, coi thường: “Cậu nghĩ ai cũng thích cái trò quăng thẻ bài tới lui như các cậu à.” Rồi nói với Tống Phưởng, “Nào, chị dâu, chúng ta thêm bạn nick CSGO đi, lần sau chúng ta cùng chơi, phá đảo thế giới ảo.”

Tống Phưởng nghĩ một hồi: “CSGO là cái game cầm súng biubiubiu hả?”

Biubiubiu?!

CSGO hơi sửng sốt, chậm chạp gật đầu.

Hearthstone bên cạnh cười nhạo, “Cậu biubiubiu một mình còn không thấy xấu hổ mà nói bọn tôi là ném bài tới ném bài lui á?”

Hai người kia đá đểu nhau, Tống Phưởng lại bắt đầu xấu hổ.

Hình như cô, có thể cô, làm anh mất mặt rồi…?

Ý nghĩ này vừa nảy ra thì tay phải đặt trêи đầu gối bị nắm lấy. Cô hơi sững sờ, quay sang nhìn anh.

“Em có đi không?”

“…Đi?” Đi đâu cơ?

Vừa dứt lời, người bên cạnh đã đứng lên, sô pha hơi lõm xuống. Bàn tay phải của Tống Phưởng bị nắm lấy không buông, cô đứng lên đi theo anh lên lầu.

Đi được một đoạn, cô mới hỏi anh: “Sao chúng ta lại đi vậy?”

Người phía trước không quay đầu lại, “Bọn họ ồn lắm.”

Bên kia.

Hearthstone và CSGO nhìn nhau, cùng nhìn mọi người phân bộ LOL trêи ghế sô pha, “Sao bọn họ lại đi thế?”

11 cắn hạt dưa, không buồn ngước mắt, “Đồ ngu, thế mà cũng không nhận ra, cậu ấy ghét bỏ chúng ta quấy rầy tình yêu đấy.”

Hearthstone đi qua, nói: “Hờ, 11 ca, có đúng là bạn gái Giang ca không thế? Nhìn qua hình như là tiểu bạch chơi game thì phải?” Bọn họ cứ tưởng Giang Ký Minh sẽ ở bên nữ thần trò chơi chứ.

Trong đầu 11 hiện ra cảnh tượng mấy tháng trước, một SP quăng ulti vô tội vạ vào bụi cỏ, trụ nhà phe địch sắp nổ mà thiếu nữ sừng còn đi quanh trụ nhà mình 48 vòng.

“Tiểu bạch chơi game?” Anh ta phun vỏ hạt dưa, “Được gọi chị dâu là cả một quá trình quyến rũ đấy, mấy cậu hiểu sao được.”



Hai người lên sân thượng tầng ba.

Tống Phưởng tựa vào lan can nhìn xuống.

Đã là 11:55 phút, chỉ còn năm phút nữa là đến 2017.

Người trong căn cứ túm năm tụm ba ra ngoài, cầm pháo chuẩn bị mừng năm mới.

“Tống Phưởng.”

Có gió thổi qua, cô vén tóc ra sau tai, “Vâng?”

Hai tay anh cũng tựa lên lan can, nghiêng đầu nhìn cô, không nghe ra chập trùng trong giọng nói: “Có phải tính tình anh thật sự không tốt không?”

Cô khựng lại, sau đó gật đầu một cái, “Đúng thế.”

Rất thành thực.

Im lặng trong chốc lát.

Vài giây sau, cô nghe thấy anh nhàn nhạt ừm một tiếng.

Cô quay đầu, nhìn anh, cười khẽ: “Nhưng ―― cũng không cản trở em thích anh đâu.”

Anh hơi rũ mi mắt, cô gái trước mặt cười nhẹ nhàng, mắt xong như trăng khuyết.

“Em thích anh, cho nên dù tính tình anh không tốt em cũng vẫn thích.”

Cô thật sự rất thích anh.

Sau khi thích anh mới phát hiện, thích anh đến mức không ngại khuyết điểm của anh, kể cả khuyết điểm cũng không ngần ngại chấp nhận.

Trước đây không dám nói ra, nhưng vì thích anh nên chiến thắng sự thẹn thùng, bày tỏ ra miệng.

Đúng lúc kết thúc đếm ngược 2016, năm mới đến rồi.

Đám người dưới lầu đã châm lửa pháo hoa, nổ tung dưới bầu trời đêm tối như mực.

Phía trước là cảnh đẹp rực rỡ, Tống Phưởng lại không nhìn, cô nhìn vào mắt anh, cặp mắt đen nhánh phản chiếu bóng hình cô, còn có một tầng ý cười, còn có pháo hoa tỏa ra trong mắt anh, từng đợt không ngừng.

Giang Ký Minh cũng đang nhìn cô.

Bốn mắt đối diện vài giây, giày cao gót đi chếch sang trái vài bước.

Vai kề vai.

Cô nghĩ một lúc, duỗi ngón tay phác thảo, môi mấp máy nói gì đó. Pháo hoa rất ồn, át mất tiếng cô, Giang Ký Minh không nghe được, ghé tai sát đến.

Không lâu sau, mặt anh bị một đôi tay nhỏ lành lạnh nâng lên.

Đôi tay kia hơi quay mặt anh qua, cô khẽ nhón chân lên, ghé vào tai anh.

Trong gió đêm năm 2017 có mùi hương của gỗ.

Lờ mờ như thiếu nữ khoác lụa trắng.

Thần bí mà trang nhã.

Tống Phưởng nói rất nhỏ: “Em nói là, rất muốn hôn anh.”



Cầu thang lầu hai.

Hầu Tử đang kéo Bàn Tử lên lầu ba.

Bàn Tử vừa đi vừa nói: “Hầu Hầu, cậu nói pháo hoa có thể chữa lành cho tôi thật ư?”

Hầu Tử: “Ai biết được, vừa nãy cậu la hét đòi xem bằng được cơ mà?”

Bàn Tử nói tiếp: “Hầu Hầu, bây giờ cậu không gọi điện thoại cho bạn gái cậu thật sự không sao chứ? Cậu không muốn là người đầu tiên sang năm 2017 gọi điện thoại cho cô ấy à?”

Hầu Tử cắn răng: “Muốn gọi chết mẹ đi được! Nhưng con mẹ nó cậu có chịu thả tôi đi không!” Cậu ta đúng là phí lời với hai cánh tay mập đang ghìm chặt lấy mình.

Bàn Tử làm như điếc, nói tiếp: “Hầu Hầu, cậu thật tốt, tôi biết cậu lo cho tôi mà. Không uổng phí số sữa bị cậu uống bao năm qua. Tuy cậu thường xuyên phỉ nhổ tôi khi đấu rank đôi, KS mạng của tôi, cướp quái của tôi, ăn lính lane tôi, nhưng không sao, tôi không hề để ý những chuyện đó.”

Hầu Tử thở phào một hơi, nhịn lửa giận xuống.

Nhịn đi! Năm mới không nên cãi nhau với tên ngu!

“Hầu ――”

“Nói thêm lần nữa là xác định mất lưỡi.”

“…”

Lên chỗ ngoặt.

Bàn Tử cúi đầu gầm gừ, Hầu Tử nhìn về phía trước, đi được mấy bước chợt khựng bước chân trêи không trung.

Bước chân Bàn Tử cũng dừng lại, ngẩng đầu, chưa kịp nhìn thấy gì phía trước đã bị Hầu Tử che hai mắt.

“Hầu ―― Monkey? Chuyện gì happen vậy?”

Ban công cách đó không xa.

Cô gái đang ôm vòng lấy cổ người đàn ông, người đàn ông hơi cúi đầu, bốn cánh môi dán vào nhau.

Chiếc áo khoác màu đen và chiếc áo khoác màu hồng hòa quyện vào màn đêm đen, pháo hoa phía sau phối với cảnh tượng này tăng max độ ngọt, phát ngấy tột đỉnh.

Nhưng mà ――

Cậu! Ta! Tuyệt! Đối! Không! Thể! Để! Tên! Mập! Nhìn! Thấy! Được!

“Măng-ki thần?”

“Ban công có rồng lửa.” Hầu Tử che mắt cậu ta đi xuống.

“…Goắt?”

“Chạy mau.”

“????????”

Cái thằng này coi cậu ta là đứa thiểu năng mà trêu đùa đấy à?!