Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 19: Người ngu




Ngày Giang Ký Minh về căn cứ, anh đưa Demacia đến nhà Tống Phưởng.

Anh mang theo rất nhiều thức ăn chó và đồ vật hàng ngày cần dùng của Demacia.

Thật sự rất nhiều.

Những thứ đó khiến Tống Phưởng lần đầu tiên chăm sóc động vật có chút không biết làm sao.

Cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ hỏi anh rất nhiều câu, ghi hết lại vào đó.

Anh cũng kiên nhẫn trả lời.

Hiếm khi thấy nhẫn nại như vậy.

Lúc này anh đã hết cảm hẳn, không biết là nhờ công hiệu của bát súp gà hay là do anh thực hiện chặt chẽ theo lời dặn dò của Tống tiểu thư nữa.

Giọng anh đã khôi phục lại như bình thường, trầm trầm lắng lắng, nghe 364 lần cũng không cảm thấy khó chịu.

Tống Phưởng vừa khép cuốn sổ nhỏ lại, A Kỳ liền gọi điện thoại tới giục Giang Ký Minh về căn cứ sớm một chút. Giang Ký Minh trả lời được, cúp điện thoại.

Phải đi rồi.

Tống Phưởng tiễn anh ra cửa.

Demacia cũng ra theo, dường như nó biết chủ nhân sắp đi xa, cọ đầu vào chân anh, ngoan ngoãn biết điều.

Anh đưa tay gãi đầu nó, “Phải nghe lời đấy.”

Demacia sủa hai tiếng, không biết là nó nghe có hiểu không nữa.

Giang Ký Minh đứng dậy, mở khóa điện thoại ấn hai lần, đưa đến trước mặt cô.

Tống Phưởng cụp mắt, trêи màn hình điện thoại là giao diện thêm bạn tốt WeChat.

Tống Phưởng nhất thời không hiểu.

Anh cầm điện thoại bằng ngón trỏ và ngón cái, “Thêm WeChat.”

“…”

Anh hai à, anh có chắc tư thế này của anh không phải đang thanh toán* không?

(*) Nếu bạn nào thanh toán ví điện tử chắc cũng hiểu, người mua sẽ mở mã QR trêи màn hình điện thoại và giơ ra để thu ngân quét mã thanh toán.

Tống Phưởng cầm lấy điện thoại, kết bạn với WeChat của mình, cầm điện thoại của mình ra ấn đồng ý.

Có đôi khi không khỏi cảm thán thế giới này thật là thần kỳ.

Tài khoản WeChat thời gian trước cô còn xem trộm giờ đã trở thành bạn tốt trong danh sách của cô rồi.

Anh cầm lại điện thoại, không biết nhìn thấy gì, động tác hơi khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Sao cô lại thích con gấu đen già này vậy?”

Gấu đen già?

Tống Phưởng sững sờ, cúi đầu nhìn khung chat trêи màn hình điện thoại.

Ánh mắt cô dừng trêи ảnh đại diện của mình.

Nửa ngày sau mới bình thường lại.

Cô hít sâu vào một hơi, cắn từng chữ nói với anh: “Đây là Kumamon*!”

Gấu đen già cái quỷ gì!!!

“Khác gì nhau à?”

“Khác nhau lớn là đằng khác nhé!”

Anh kéo vali ra cửa, cô lê dép đi theo, tiễn anh đến cửa thang máy. Dọc đường đi cô còn giải thích cho anh sự khác biệt giữa gấu đen già và Kumamon.

“Kumamon là linh vật của tỉnh Kumamoto, rất dễ thương. Và nó hoàn toàn không ――”

“Tống Phưởng.”

Anh lên tiếng ngắt lời cô.

“Không già chút nào!”

Anh có ngắt lời cô cũng phải nói xong đã.

Anh tựa vai trái vào cửa thang máy, hơi nghiêng đầu cười khẽ, “Tống Phưởng, tôi phải đi rồi.”

Hành lang trống trải chỉ có hai bọn họ.

Rất yên tĩnh.

Cô nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong cặp mắt đen kia, thất thần nửa giây.

Đề xi ben giảm đi vài phần, “Tôi biết rồi.”

“Nói gì đó chúc phúc cho tôi đi.” Anh nhìn cô.

“…Chúc anh lên đường bình an, vượt mọi chông gai, cưỡi sóng vượt gió, đạt được quán quân.”

Cô vừa dứt lời, cửa thang máy bên cạnh “Ding ――” một tiếng mở ra.

Đèn thang máy sáng lên, bên trong không có ai.

Lần này anh phải đi thật rồi.

Giang Ký Minh nhìn cô vài giây, thu hồi ánh mắt, kéo vali đi, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

“Đi nhé.”

Anh nói xong, xoay người đi vào.

Cô thoáng chốc cứng đờ tại chỗ, thất thần rất lâu.

Cô cô phản ứng lại, cửa thang máy đã bắt đầu khép lại.

Khe hở cửa ngày càng nhỏ, lúc này cô không còn suy xét rụt rè hay không rụt rè nữa, nói lớn với người trong thang máy: “Giang Ký Minh, anh cố lên nhé!!!”

Ánh mắt cô nhìn xuyên qua kẽ hở.

Cô thấy người trong thang máy kia đang cười.

Mắt cong cong, khóe môi giương lên, môi hồng răng trắng.

Cũng nghe thấy người trong thang máy nói một chữ ――

“Được.”

Rất rõ ràng.

Mấy ngày Tống Phưởng và Demacia ở chung rất hòa hợp, không phát sinh chuyện nó đại tiện trêи giường cô như Giang Ký Minh nói.

Nhưng Tống Phưởng thực sự cảm thấy con boss này là con chó thành tinh.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Cô dùng điện thoại phát livestream trêи Weibo.

Lúc đó cô đang trang điểm phong cách Halloween, rất phức tạp, mỹ phẩm và cọ trang điểm rải lẫn lộn một chỗ.

Rất nhiều đồ nên đột nhiên không tìm được thứ gì đó cũng không quái lạ.

Lúc đó, cô đang tìm một lọ kem nền dạng lỏng, lăn qua lộn lại vẫn không thấy đâu. Cô lẩm bẩm một câu: “Ơ hay, kem nền đâu rồi? Rõ ràng vừa để đây mà.”

Demacia nghe thấy đi đến, mắt nhìn quanh một vòng, tha lọ kem nền từ trong một núi đồ nhỏ ra.

Cạch một tiếng.

Đặt trước mặt cô.

Tống Phưởng choáng luôn tại chỗ.

Cô do dự nửa ngày, nói tiếp: “Chị có một cái cọ chuôi hồng phấn nhạt cũng không thấy đâu, em tìm giúp chị được không?”

Sau đó nó lại bước đi, ngậm cái cọ chuôi hồng nhạt ra khỏi một đống cọ khác đủ màu sắc.

Lại một tiếng cạch.

Đặt trước mặt cô.

Bây giờ Tống Phưởng đã choáng váng, hoàn toàn bị dọa sợ.

Đoàn đạn mạc trong livestream đã lên cao trào.

[ĐM! Chó của beauty blogger có khác!]

[Boss hiểu tiếng sen, hãy nhận một lạy từ đầu gối của tại hạ.]

[Điên cuồng đánh call* cho boss!!!!]

(*) Đánh call: Cổ vũ nhiệt tình

[Tôi nhớ trước kia hình như nhà Tiểu Nhật Phương không có chó mà, mới nuôi hả?]

[ĐM ĐM! Con boss này quá mức lợi hại! Tại sao con Ngáo nhà tôi chỉ biết nhai dép lê cả ngày chứ?!!!!!]

[Cảm giác nó giống Demacia của A thần ấy nhỉ.]

[Labrador nhà tôi chỉ biết gặm gối hàng ngày!!!!!]

[A thần là ai?]

[Để boss dạy chúng tôi makeup đi, Tiểu Nhật Phương lui ra được rồi.]

[…]

Tống Phưởng suýt nữa bị thất nghiệp vì nó.

Buổi tối Demacia ăn cơm, Tống Phưởng quan sát từ đầu tới cuối.

Ánh mắt như tia X-quang.

Demacia không bị ảnh hưởng chút nào, ăn rất tự nhiên.

Sau khi nó ăn xong, ngẩng đầu nhìn cô, móng vuốt nhỏ đá dọc theo bên bát.

Bát đồ ăn chó bị đá đến bên chân cô.

Rửa bát cho trẫm.

Tống Phưởng nhìn thấy mấy chữ này hiện ra trêи mặt chó.

Con chó này đúng là thần mà.

Tống Phưởng báo cáo chuyện này với Giang Ký Minh trong WeChat.

Giang Ký Minh nói nó không phá đám mà còn giúp cô, xem ra thật sự rất thích cô.

Tống Phưởng đặt điện thoại xuống, nhìn Demacia.

Nó đi về phía cô, nhảy lên sô pha nằm nhoài ra.

Cô đưa tay vuốt lông nó, hỏi, “Em thích chị hả?”

Demacia không kêu, lè lưỡi ɭϊếʍ lòng bàn tay cô hai lần.

Dinh dính.

Tống Phưởng trở tay lau lên lông nó, cười mắng: “Chó hư.”

Việc này cũng truyền tới tai Đường Kiêu.

Dạo này Đường Kiêu làm một chương trình chăm sóc da, mời Tống Phưởng đến làm khách đặc biệt một kỳ. Khi nói chuyện với cô, Đường Kiêu nhắc cô không chỉ mang sản phẩm chăm sóc da thường dùng mà còn phải đưa theo con boss makeup kia theo.

Tống Phưởng ngạc nhiên, sao anh ta cũng biết đến nó nhỉ.

Đường Kiêu hừ hừ hai tiếng, giờ nó đang nổi khắp giới làm đẹp đấy, cậu không biết à?

Được rồi, đúng là cô không biết.

Chương trình chăm sóc da của Đường Kiêu được hợp tác với một nữ võng hồng.

Võng hồng này tìm được bạn trai qua lời giới thiệu của quản lý Đường Kiêu.

Hai người càng trò chuyện càng hợp nhau, dường như tìm được bản thể khác của mình.

Họ đều nhàm chán nên bàn bạc về việc thực hiện một chương trình chăm sóc da cho vui cửa vui nhà. Kỳ đầu tiên đúng là mang tính chất làm chơi, không ai ngờ chương trình này được hoan nghênh ngay từ kỳ thứ nhất. Nhờ có lòng hư vinh nho nhỏ và kiêu ngạo nên vẫn tiếp tục đến bây giờ.

Hôm nay là chủ đề đặc biệt, anh ta mời bạn tốt đến giới thiệu kinh nghiệm chăm sóc da và sản phẩm dưỡng da thường dùng, vân vân.

Tống Phưởng rất để tâm, mang đến một đống sản phẩm dưỡng da, chia sẻ nhiều kinh nghiệm của riêng mình không hề keo kiệt, đã từng dùng nhiều cách sai.

Quay video rất thành công.

Đường Kiêu tự xem lại video nói, sau khi video kỳ này được đăng chắc chắn sẽ nằm trong top 3 toàn bộ video của họ.

Nữ võng hồng cũng khen ngợi năng lực của cô.

Quay xong video, thức ăn gọi bên ngoài cũng đã giao đến.

Đúng lúc ba bọn họ đói bụng, vội vàng mang đồ ăn vào phòng ăn.

Tống Phưởng ăn một miếng đột nhiên nhớ ra còn chưa cho Demacia ăn.

Cô vội vã lấy thức ăn chó từ trong túi ra, đặt vào bát ngâm cho mềm rồi mang đến trước mặt nó.

Đường Kiêu ở bên cạnh nhìn thấy hứng thú, sờ Demacia, hỏi: “Chó cậu nuôi à?”

Tống Phưởng: “Không phải, bạn nhờ tớ trông hộ.”

Đường Kiêu đến gần: “Nam hay nữ?”

Tống Phưởng liếc anh ta một cái, “Cậu chẳng khác gì mẹ tớ cả.”

Đường Kiêu: “Vì nam và nữ khác nhau nhiều chứ bộ.”

Động tác Tống Phưởng khựng lại, “Khác nhau chỗ nào?”

Nữ võng hồng cũng tập hợp, “Nếu nữ không ‘cong’ thì chỉ đơn giản là nhờ trông, nếu nam không ‘cong’ thì chắc chắn là thích cậu.”

Tống Phưởng bị câu “Thích cậu” làm sợ run tay, thức ăn chó vung vãi.

Tống Phưởng: “Hai người đừng nói bừa nữa.”

Đường Kiêu: “Bừa đâu mà bừa. Nếu anh ấy không thích cậu thì gửi chó ở nhà cậu làm gì? Gửi nhà những người bạn khác không được à?”

Tống Phưởng: “Bạn anh ấy có việc bận.”

Nữ võng hồng hắt xì: “Bạn bè của đàn ông xưa nay chưa bao giờ bận.”

Đường Kiêu: “Chỉ là cái cớ thôi! Anh ấy muốn qua chuyện con chó để tiếp xúc với cậu nhiều hơn!”

Tống Phưởng nhìn hai người hùng hồn âm vang, trêи mặt lộ vẻ do dự.

Anh, thật sự thích cô sao?

Đường Kiêu làm bạn tốt của Tống Phưởng nhiều năm nên hiểu rõ, thấy cô do dự, anh ta tận dụng thời cơ hỏi: “Cậu nói với bọn mình chút đi, gần đây hai người có qua lại không?”

Nữ võng hồng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, bọn mình phân tích cho cậu.”

Tống Phưởng suy nghĩ một chút, kể toàn bộ sự việc từ khi tiếp xúc với anh đến giờ.

Hai người nghe xong đều im lặng thật lâu.

Cuối cùng, Đường Kiêu ngẩng đầu nhìn cô, hỏi một câu rất chân thành: “Tống Phưởng, cậu có bị ngu không?”

Nữ võng hồng ở bên cạnh yên lặng giơ tay: “+1.”

Tống Phưởng: “…”

Bọn họ ăn gà trống nhân sâm* cũng ngon nhỉ.

(*) Thuật ngữ mạng chỉ “công kϊƈɦ cá nhân”.

Đường Kiêu: “Người ta đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi, cậu thật sự không nhìn ra hay là giả vờ rụt rè vậy?”

Nữ võng hồng: "+10086."

Tống Phưởng nghi ngờ: “Rõ ở đâu cơ?”

Đường Kiêu: “Cậu nói anh ấy rất cao ngạo lạnh lùng, chẳng lẽ cậu không thấy anh ấy đối xử với cậu vô cùng khác biệt hả?”

“…”

Ý cậu khác biệt là ở chỗ nói bảng mắt của tớ thành hình xăm sặc sỡ, nói Kumamon cô thích thành gấu đen già ư?

Đường Kiêu vỗ vai cô, lời nói ý nghĩa sâu xa: “Cậu về nhà dùng bộ não ngu ngốc của cậu suy nghĩ cho kỹ đi.”

Nữ võng hồng: “+ số chứng minh thư nhân dân!”

Sau khi về đến nhà, đúng là Tống Phưởng suy nghĩ rất kỹ.

Nhưng nghĩ nát cả óc vẫn không nghĩ ra.

Chuyện này đều là người trong cuộc lơ mơ người ngoài cuộc sáng suốt.

Bởi vì là người trong cuộc, luôn luôn chú ý từng bước, chỉ sợ nghĩ nhiều tưởng bở, rơi xuống mức độ không thể làm bạn.

Thật ra cô không phải người tỉ mỉ, nhưng từ khi thích anh, chỉ cần chuyện có liên quan đến anh đều khiến cô chú ý kỹ càng.

Phiền phiền phiền.

Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa.

Beauty blogger hẳn là phải tiến lên mỗi ngày, không thể buồn phiền vì chuyện tình cảm vụn vặt được.

Cô đeo tai nghe vào, định nghe nhạc để xoa dịu tâm trạng.

Nghe cái gì đây?

Bài nào vui vẻ chút đi.

Nghe “Tôi là chú lợn náo loạn nhất Liên Minh Huyền Thoại”* vậy.

(*) Đây là một bài hát fanmade cắt ghép những câu nói của cựu tuyển thủ LOL chuyên nghiệp PDD khi livestream. Link: https://www.youtube.com/watch?v=S619FZamWmc

Cô nghĩ.

Cô vừa mở điện thoại lên, khung tin tức Weibo nhảy ra: Akoo chiến thắng kẻ thù cũ Ben trong All Star, Ben cô đơn rời sân.

Ngón tay dừng lại.

Điện thoại chợt rung lên, màn hình tự nhảy sang WeChat.

Ở giữa có một hàng chữ ――

【Giang Ký Minh muốn trò chuyện âm thanh với bạn.】

Tống Phưởng sợ đến mức suýt nữa thì quăng điện thoại đi.