Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 18: À hú




Khi cô tỉnh lại đã là năm giờ chiều.

Mơ màng mở mắt ra, chân trời bên ngoài cửa sổ ngả màu vàng đậm pha lẫn đỏ, thời khắc chuyển giao vô cùng đẹp. Có ánh tà dương chiếu xuống sàn nhà gỗ tạo thành vài bóng mờ.

Khoảnh khắc đó, thế giới bất động như đã trôi qua mấy đời.

Cô vào vệ sinh rửa mặt, thấy tỉnh táo hơn nhiều.

Lê dép tiến vào nhà bếp, Tống Phưởng mở tủ lạnh bằng một tay.

Cứ cách một thời gian là mẹ Tống lại tiếp tế cho cô, vì vậy ngăn tủ nào cũng nhồi đầy nguyên liệu nấu ăn.

Tống Phưởng quét mắt qua toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, chỉ cảm thấy đau đầu. Hết cách rồi, vẫn phải gọi viện trợ bên ngoài thôi.

Cô đưa tay còn lại lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

Điện thoại kết nối rất nhanh ――

“Mẹ, món tủ súp gà của mẹ nấu như nào ạ?”

Mẹ Tống bên kia sững sờ, vội vàng hỏi: “Con bị ốm lúc nào thế?!”

“Không phải con, bạn con cơ, anh ấy bị cảm lạnh nên con muốn nấu cho anh ấy uống.”

Lúc này mẹ Tống mới thở phào một cái.

Súp gà tự chế của mẹ Tống, vừa ngon miệng vừa giảm bớt cảm cúm.

Nhưng chế biến rất phức tạp, cần rất nhiều nguyên liệu, phải tốn thời gian khá lâu.

Cho nên dù có mẹ Tống ở đầu kia điện thoại chỉ huy nhưng Tống Phưởng vẫn không ngừng hoảng loạn chạy ngược chạy xuôi trong bếp.

Cô bận rộn đổ cả mồ hôi hột, coi như đã hoàn thành một nửa nồi súp gà.

Đặt nồi hầm lên bếp, đun to lửa hầm trong vòng 10 phút, nhấc vung nồi lên, bề mặt nước súp gà nổi váng bọt. Vớt váng ra, lại đậy vung lại, vặn nhỏ lửa nấu chín, đợi thêm khoảng một giờ đồng hồ là món ăn đã sẵn sàng.

Bấy giờ Tống Phưởng mới rảnh tay lau mồ hôi trêи thái dương.

Nhiệm vụ chỉ huy của mẹ Tống kết thúc hoàn mỹ, bà không nhịn được thăm dò hai câu bát quái: “Bé cưng, con nấu súp gà cho người bạn nào thế?”

“Mẹ không biết đâu.”

“Ây! Con nói ra thì mẹ mới biết được chứ.” Bà không ngừng kiên trì, “Có phải là bạn nam không?”

Cô ừm một tiếng.

Đề xi ben của mẹ Tống lập tức nâng lên: “Cậu ấy làm nghề gì? Bố mẹ trong nhà làm nghề gì? Hộ khẩu vùng này hay ở nơi khác? Công việc có ổn định không? Con mau chóng nói rõ cho mẹ biết mấy chuyện này đi!”

Không biết còn tưởng bà đang điều tra hộ khẩu nữa chứ.

Tống Phưởng nghe mấy câu kia, trong lòng nổi lên nhiều khúc mắc nhỏ.

Không hề thoải mái.

Cô không tập trung trả lời, đối phó qua loa rồi cúp máy.

Sau khi xem hai tập phim truyền hình Nhật Bản, súp gà đã được.

Mùi thơm lan tỏa trong phòng bếp, cô nhấc vung nồi lên, nước dùng màu vàng sôi ùng ục nổi bong bóng lên, khí nóng làm mặt cô cũng nóng theo.

Đậy vung lại, cô lấy thìa nếm thử vị.

Nước dùng béo nhưng không ngấy, thanh mà không nhạt, quả là món tủ của mẹ Tống.

Cô tùy ý lau hai tay vào tạp dề, mở WeChat tìm tin nhắn Uyển Uyển gửi phương thức liên lạc của Giang Ký Minh cho cô ―― tên WeChat và số điện thoại.

Ngón tay ngừng giữa không trung nửa ngày mới ấn xuống chuỗi số màu xanh.

Tiếng tút thứ tám vang lên, điện thoại mới kết nối được.

Một mảnh yên tĩnh.

Anh không lên tiếng.

Tống Phưởng nín thở theo bản năng, giọng nói rất nhẹ: “Giang Ký Minh? Là tôi.”

“Ừm.”

Giọng anh lười biếng, có lẽ vừa ngủ dậy.

“Tôi đánh thức anh à?”

“Đúng vậy.”

“…”

Không hề có chút khách khí nào.

Sau mấy tiếng sột soạt, anh hỏi: “Tìm tôi có việc gì à?”

“Tôi nấu cho anh bát súp, anh ――”

“1603.” Anh trực tiếp ngắt lời cô.

“Hả?”

“Số nhà tôi.”

Cô đậy nắp hộp nhựa, loạt xoạt một tiếng.

“Được.”

Thẳng thắn.

Cô rất thích.

Nhà Tống Phưởng và nhà Giang Ký Minh chỉ cách một tầng, đi vài bước bấm thang máy, chưa đến ba phút sau cô đã đứng trước cửa nhà anh.

Chuông cửa mới vang lên một tiếng, cửa đã mở ra.

11 thò đầu ra.

Anh ta nhìn thấy Tống Phưởng, cười híp mắt: “Soraka đấy à, vào đi vào đi.”

Một tiếng chuông leng keng vang lên, Demacia từ phòng khách chạy về phía cô. Đám lông tơ vàng cọ vào chân cô ngưa ngứa.

11 mời Tống Phưởng ngồi xuống ghế sa lông.

Cô nhìn quanh một vòng không thấy Giang Ký Minh bèn hỏi: “Giang Ký Minh đâu?”

11 hất cằm về phía phòng ngủ chính: “Cô gái nhỏ họ giang đang tắm rửa để tiếp đón khách quý.”

Tống Phưởng cũng nhìn theo hướng phòng ngủ chính.

11 đột nhiên hạ thấp giọng nói với cô: “Cậu ta nghe nói em đến mà tỉnh hẳn ngủ, nhất định phải bò dậy đi tắm ――”

Anh ta mới nói được nửa câu, một chiếc khăn lông ướt màu trắng bay từ đằng sau tới, đáp chính xác lên đầu anh ta.

Tống Phưởng ngẩng đầu, người phía sau 11 mặc áo len rộng cổ tròn tối màu, bên dưới là quần màu xám, cả người thoải mái. Cuối sợi tóc anh còn vương mấy giọt nước, có mùi hương bạc hà thơm ngát.

Giang Ký Minh: “Cô gái nhỏ họ Giang con mẹ cậu.”

11: “…”

Mẹ nó, tai cậu ta đừng lần nào cũng thính như thế được không?!

Ba người ngồi xuống bàn ăn.

Tống Phưởng lấy hộp cơm nhựa ra, mỗi người một phần.

Hộp cơm mở ra, mùi thơm đậm đà lan tỏa, 11 chảy nước miếng ròng ròng.

Cả buổi trưa hai người chưa ăn gì, đã đói bụng từ lâu.

11 ăn như sói đói vồ mồi, nhét lấy nhét để vào miệng. Nhờ có anh ta mà cách ăn của Giang Ký Minh càng được tôn thêm phần ung dung thong thả.

Mùi thơm thu hút Demacia đến.

Nó ngồi bên bàn ăn gỗ, ngẩng đầu chó lên, thè lưỡi ra.

11 ăn được một nửa mới nhớ đến chuyện gì đó: “Tiêu rồi, tối qua cậu bảo tôi cho nó ăn, nhưng tôi chơi vui quá quên xừ mất.”

Anh ta đang nghĩ quái, cả buổi trưa sao mà con boss này cứ nhìn anh ta như kẻ thù, nhiều lần định ký gửi shit trong giầy của anh ta, may mà anh ta phát hiện sớm.

Giang Ký Minh lạnh lùng nhìn anh ta, đứng dậy chuẩn bị lấy đồ ăn chó cho Demacia.

Tống Phưởng đứng lên trước anh, “Để tôi làm cho, hai người ăn đi. Đồ ăn của nó để ở đâu?”

Giang Ký Minh: “Trong chậu sắt nhỏ ngăn thứ hai tủ lạnh.”

Demacia nhắm mắt theo đuôi đằng sau Tống Phưởng đi vào bếp. Khi Tống Phưởng lấy đồ ăn của nó từ tủ lạnh ra thì Demacia hưng phấn bắt chước sói tru lên.

“À hú ――”

Giang Ký Minh và 11 ngồi đối diện phòng bếp.

11 nhìn bóng người yểu điệu trước tủ lạnh và con boss ngốc kia, huých khuỷu tay Giang Ký Minh, “Không ngờ Soraka là hình mẫu mẹ hiền vợ đảm ha ~”

Cái chữ ha kéo dài kia có ý nghĩa sâu xa.

Giang Ký Minh liếc anh ta một chút, “Liên quan gì tới cậu?”

“Không liên quan, không liên quan.” 11 cười nịnh nọt, “Chỉ liên quan đến cậu, chỉ liên quan đến cậu, được chưa?”

Giang Ký Minh cười giễu cợt, không đáp lời, cúi đầu tiếp tục dùng súp.

11 lặng lẽ oán thầm.

Mẹ nó, nhịn muốn chết.

Bữa ăn này của Demacia ở nhà rõ ràng là phong phú hơn nhiều so với lần trước ở căn cứ.

Trong chậu sắt đủ món chay mặn phối hợp, có chín màu sắc. Tống Phưởng nhìn thấy hơi kinh ngạc, không ngờ anh còn có một mặt tỉ mỉ như thế.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô không tìm bát ăn của boss nữa, hỏi thẳng: “Bát của em đâu?”

Demacia vừa nghe, dựng thẳng đuôi, lả lướt đi vào phòng khách.

Tống Phưởng đi theo phía sau nó.

Nó lấy bát ăn ở cạnh ổ chó.

Cô đổ đồ ăn trong chậu sắt vào bát ăn của nó.

Cô vừa mới đặt xuống ổ chó, Demacia lập tức xông lên vùi mặt vào bát, tư thế ăn có thể sánh ngang với 11.

Đúng là bị đói rồi.

Demacia dốc sức ăn, Tống Phưởng không có việc gì dọn dẹp một vòng phòng khách.

Diện tích nhà anh rất lớn, màu sắc trang trí chủ đạo là đen, xám và trắng, đó là phong cách tối giản hiện đang phổ biến. Nhìn rất đẹp mắt, có thể mang đến cho người ta một cảm giác mát mẻ.

Cái cảm giác này rất giống anh.

Bông hoa lạnh lùng.

Người cao ngạo ngồi trêи tủ lạnh 100m.

Trong những gam màu lành lạnh này, con boss Demacia màu vàng có vẻ hoàn toàn không hợp nhưng vì thế lại tăng thêm mấy phần hơi người cho phòng khách quạnh quẽ này.

Đây có được coi như là một mặt khác của người cao ngạo không?

Có tiếng bước chân đến gần.

Dừng lại bên cạnh cô.

Anh cũng ngồi xổm người xuống, cùng cô nhìn Demacia ăn cơm.

Demacia quang vinh thăng chức lên mukbang blogger* (?)

[*] Mukbang, hoặc gọi là vừa ăn vừa ghi hình, là một chương trình phát thanh nghe nhìn trực tuyến, trong đó chủ nhà ăn thức ăn trong khi tương tác với khán giả.

“Giang Ký Minh.”

“Hả?”

“Mấy ngày nữa anh đi thi đấu nó phải làm sao?” Cô chỉ vào Demacia, “Vẫn là người bạn kia của anh đến chăm sóc hả?”

Giang Ký Minh nhìn chằm chằm con boss vô tích sự này vài giây, mở miệng: “Cậu ta bận không đến được.”

“Vậy để ở căn cứ?”

“Không ai đồng ý chăm sóc nó.”

“Tại sao?”

“Vì ai từng đắc tội nó cũng đã bị nó thả shit trêи giường rồi.”

“…”

Đây thật sự là con Đần ngoan ngoãn hả?????

Khi hai người nói chuyện, đúng lúc 11 đi qua. Anh ta nghe thấy hai chữ căn cứ thì dừng bước lại, nghi hoặc nhìn Giang Ký Minh, nói: “Dì Lý ở canteen không phải rất vui ――”

Giang Ký Minh mắt lạnh liếc qua.

11 lập tức im bặt, nuốt toàn bộ lời ở cổ họng vào bụng.

Anh ta chỉ tay vào Demacia, căm giận nói với Tống Phưởng: “Dì Lý ở canteen cực kỳ ghét con chó này! Ở căn cứ không có ai thích nó cả! Bọn anh đều rất ghét nó!”

Tống Phưởng: “…”

Sau khi Demacia ăn xong, đi tới trước mặt Tống Phưởng.

Nó cọ đầu vào lòng cô dường như đang cảm ơn vì cho nó ăn tối. (Từ tối qua chưa ăn)

Tống Phưởng rất nghi hoặc.

Lúc nào cô thấy Demacia cũng rất ngoan ngoãn, nào có dáng vẻ bụng dạ hẹp hòi thích thù dai mà bọn họ nói đâu.

Nhưng nghĩ lại thì bọn họ cũng cần gì phải vu oan cho một con chó nhỉ.

Tống Phưởng xoa đầu nó, đưa ra quyết định: “Nếu như anh yên tâm thì ngày thi đấu hãy mang qua tôi chăm sóc cho.”

Giang Ký Minh: “Nó rất ầm ĩ.”

“Không sao.”

“Phải dẫn nó đi dạo hàng ngày, rất phiền.”

“Không sao.”

Anh ra vẻ hơi do dự, “Vậy được thôi.”

Quần chúng 11 hóng hớt đứng im bên cạnh quan sát.

Khi anh ta thấy vẻ mặt đó của Giang Ký Minh thì không khỏi âm thầm bội phục anh.

Tên này sao lại ‘Cầu Diễn’ giỏi thế cơ chứ???? Chẳng trách lần nào chơi Ma sói anh ta đều bị Giang Ký Minh lừa.

Bây giờ thật muốn chửi một câu thô tục.

Mẹ nó.

Tống Phưởng ở lại ngây ngốc một lúc liền rời đi.

11 say goodbye, biết điều lẩn đi, Giang Ký Minh đưa cô ra huyền quan.

Tống Phưởng đi mấy bước chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

Cô lấy trong túi ra một cái túi nilon, bên trêи in logo bệnh viện X.

Trong túi có mấy hộp thuốc, Tống Phưởng cầm từng cái dặn dò Giang Ký Minh, thuốc này một ngày uống ba lần, thuốc này uống sau khi ăn, thuốc này cứ cách 12 tiếng lại uống.

Một đống rườm rà, cô nói rất lâu.

Anh không hề chen ngang, cứ lẳng lặng nghe cô nói.

Chờ cô nói xong xuôi, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh nhớ chưa?”

Đèn huyền quan màu trắng êm dịu.

Không chói mắt, độ sáng vừa phải.

Cô thấy hàng mi dài của anh chầm chậm chớp hai lần.

Trong mắt có nét cười nhỏ.

Cô cũng nhìn thấy.

Rất nhỏ.

Nửa ngày sau, anh nói: “Đã nhớ kỹ.”

Tống Phưởng: “Ừm.”